Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 25
Cước lực của Can Sài Giao kinh người, chỉ trong chốc lát đã lao ra khỏi Ô Đầu Lĩnh, lao thêm vài dặm xâm nhập vào phạm vi Hắc Hộc Lĩnh.
Đợi khi vào Hắc Hộc Lĩnh, Diệp Húc nhìn khắp nơi, chỉ thấy đường núi dần dần trở nên hẹp hơn, rắc rối phức tạp. Xâm nhập vào phiến núi rừng này, dễ dàng gặp phải việc mê thất phương hướng, hai bên cây cối cũng có dáng cao lớn cổ xưa, đúng là cổ thụ ngàn năm.
Rừng sâu núi thẳm, lắm yêu nhiều ma.
Cây cối trong Hắc Hộc Lĩnh rậm rạp, ánh mặt trời cực nhỏ có thể chiếu xuống dưới, cỏ vẻ âm u lạnh lẽo âm trầm.
Ven đường có rất nhiều nhánh cây bị đao kiếm chặt đứt.
Diệp Húc nhảy xuống ngựa, cúi người xem xét một phen, chỉ thấy trên đường núi có không hề ít dấu chân người, thầm nghĩ nói: "Chẳng lẽ còn có những người khác tiến vào Hắc Hộc Lĩnh? Xem dấu vết này không phải Chu gia đao pháp, cũng không phải Phương gia kiếm pháp."
Diệp Húc cẩn thận nhặt nhánh cây gãy, suy tư một lát, thầm nghĩ: "Hẳn là đệ tử gia tộc nào khác ở Liễu Châu thành."
Liễu Châu thành ngoại trừ Diệp, Chu, Phương tam đại vu hoang thế gia, còn có những vu hoang gia tộc nho nhỏ khác nữa. Lễ hội săn thú cũng không phải là độc quyền của tam đại thế gia.
Tuy nhiên, những gia tộc khác thế lực xa xa không bằng tam đại thế gia, hơn nữa tuyệt học gia truyền của gia tộc này cũng không bằng tam đại thế gia. Bởi vậy những gia tộc này thường thường cho những đệ tử liên hợp với nhau, đồng thời tham gia lễ săn thú, săn bắt yêu thú.
Diệp Húc thúc dục Can Sài Giao đi về phía trước, sau một lúc lâu, chỉ thấy trước đó không xa có hai thiếu niên một béo một gày cưỡi ngựa đứng ở bên đường.
Mập mạp cực béo, giống như một quả bí đao lùn vậy, người gầy thì cực gầy, dường như một cây gậy trúc dài cả trượng.
"Tần gia Long Tượng công?"
Diệp Húc nao nao, Tần gia ở Liễu Châu cũng là một vu hoang gia tộc không nhỏ, tuy nhiên không có thực lực cực mạnh như tam đại thế gia, vu sĩ cũng không nhiều.
Võ học gia truyền của bọn họ là Long Tượng công, rất là kỳ diệu, tu luyện loại võ học này, hoặc là bộ dạng cực béo, hoặc là cực gày. Béo như voi, gầy như rắn, cho nên tên là Long Tượng công.
Diệp Húc cẩn thận đi qua hai người, đề phòng bất trắc, lúc nào cũng có thể chuẩn bị ra tay.
Tần gia huynh đệ hai người không nói được một lời, chỉ có mập mạp nhìn theo hắn vài lần, đợi Diệp Húc đi xa mới cười lạnh một tiếng nói: "Diệp gia Diệp Thiếu Bảo! hắn không phải bị phế rồi sao, còn dám tiến vào Hắc Hộc Lĩnh sao? Không biết sống chết!"
Diệp Húc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai người vẫn đứng ven đường, sau một lúc lâu mới có hai thiếu nhiên một cao một thấp cưỡi ngựa tới, mập mạp mừng rỡ, vội vàng kêu lên: "Tần Hồng, Tần Lương, các ngươi cuối cùng cũng tới! Vừa rồi đã có mười mấy người chạy tới phía trước chuẩn bị đem vật kia dẫn tới. Các ngươi nếu không tới, đồ vật này sẽ bị bọn họ xử lý, không có phần của chúng ta rồi!"
Tần Hồng Tần Lương vội vàng thúc giục nói: "Đi mau, đi mau!"
Tần gia bốn người phóng ngựa như bay, rất nhanh vượt quá Diệp Húc, chạy gấp qua bên người hắn.
Trong đó thiếu niên mặt ngựa quay đầu, cười khúc khích nói: "Đây không phải là Diệp gia thiên tài, Diệp Thiếu Bảo sao? Hay hắn cũng tính toán săn bắt đồ vật kia? Thật sự là to gan lớn mật, không biết chữ chết viết như thế nào sao? Muốn các ca ca giáo huấn ngươi không?" Dứt lời bốn người cười lên ha hả.
Diệp Húc hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ: "Không biết những đệ tử tiểu gia tộc này, tính toán đối phó yêu thú nào đây?"
Đi về phía trước mấy dặm, hắn đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới từng tiếng giao thủ, bạo vang không dứt. Chắc là những đệ tử gia tộc khác trong thành Liễu Châu đã gặp phải yêu thú.
Thanh âm giao thủ kịch liệt giằng co một lát, đột nhiên truyền tới một tiếng thét thảm thiết. Hiển nhiên có người bị gặp phải độc thủ của yêu thú, tiếp theo lại một tiếng hét thảm truyền tới, tiếng kêu từng tiếng mọt vang lên, khoảng cách cực ngắn!
Can Sài Giao hướng tới phía trước mười bước, thì có tới hơn mười thanh âm thảm thiết truyền tới. Ngắn ngủi chốc lát, liền có mười mấy người chết!
"Đây là yêu thú gì? Sao lại lợi hại như vậy?" Diệp Húc trong lòng hoảng sợ.
Yêu thú đang giết người trong rừng khẳng định vô cùng mạnh mẽ, liên tục giết mấy người, trong nháy mắt đã hoàn thành.
Tuy nói võ học của các gia tộc khác cũng không bằng tam đại thế gia, nhưng không phải là nhỏ. Trong một cái hô hấp liền có thể giết chết được mười mấy cao thủ, quả quyết không phải yêu thú bình thường!
Diệp Húc giục ngựa tiến về phía trước, rốt cuộc đã đi tới địa điểm giao thủ của yêu thú với đệ tử các gia tộc khác. Đầu tiên đập vào mặt của Diệp Húc chính là thi thể của mấy người cao thấp mập ốm. Một cỗ thi thể không biết bị cái gì đập cho nát bét, còn có một khối thi thể bị vặn gãy, đầu lệch qua một bên.
Hai cỗ thi thể khác thì ngực bị xé mở ra, trái tim bị lôi ra khỏi cơ thể, tử trạng vô cùng thê thảm!
Bốn cỗ thi thể này chính là mấy thiếu niên Tần gia mà hắn vừa gặp.
Diệp Húc khẽ nhíu mày, nhìn về phía trước, trong rừng cây có một đống hỗn độn, xuất hiện càng nhiều thi thể, tử trạng thiên kỳ bách quái, đều bị một kích mất mạng.
Thậm chí ngay cả vật cưỡi của bọn họ cũng bị chia năm xẻ bảy, ngay cả cơ hội chạy cũng không có!
Còn có một con ngựa sống, đã sớm bị dọa sợ, ngây ngốc đứng yên tại chỗ không biết chạy trốn!
Chính giữa những thi thể, một yêu vật đỏ như lửa, giống như một con đại mã hầu, hai cái xích sắt màu đen quấn quanh người nó, trên xiềng xích có hai quả cầu bằng đồng đường kính vài thước, nặng tới ngàn cân!
Yêu thú kia giống như hầu nhưng không phải hầu, đứng thẳng dậy cao tới hơn trượng cao. Nó cúi thân mình bắt lấy một cỗ thi thể, răng rắc một tiếng nhấc cái đầu của một thiếu niên xuống, liền uống máu trong ngực.
Yêu thú kia uống no rồi, liền vứt bỏ thi thể, nắm tay đập nát sọ não, xốc não lên hút lấy tủy não, hung ác dị thường.
Đột nhiên, yêu thú lỗ tai giật giật, nghe thấy di động phía sau, đột nhiên quay đầu, một đôi mắt nhỏ màu đỏ hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệp Húc!
Chỉ thấy yêu thú này cái mặt của nó dài nhiều chấm màu hồng, giống như vai hề trong tuồng hát, dữ tợn đáng ghê tởm.
Diệp Húc sắc mặt khẽ biến, thất thanh nói: "Cửu giai yêu thú, Sơn Hỏa Tiêu!"
Hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp được loại yêu thú Sơn Hỏa Tiêu này, năm trước lễ săn thú, hắn gặp được một con Sơn Hỏa Tiêu.
Loại cửu giai yêu thú này vô cùng thông minh, tinh thông rèn, khứu giác linh mẫn, có thể ngửi được hương vị kim loại, có thể tìm được mạch khoáng ở trong rừng núi sâu thẳm. Nó dùng liệt hỏa trong núi lửa tinh luyện kim loại, tạo ra vũ khí cho riêng mình.
Mỗi một con Sơn Hỏa Tiêu đều có vũ khí khác nhau, Diệp Húc năm trước gặp một con, tạo ra một cái vòng cưa dài ba trượng, quanh thân đều là răng cưa xích sắt, cắt kim loại, phá đá, sắc bén vô cùng.
Lúc ấy Diệp Húc đã luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới bát trọng đỉnh, mất một phen công phu mới chém giết yêu thú đó.
Mà Sơn Hỏa Tiêu trước mắt, lại tạo ra cho mình hai đại cầu đồng thau nặng tới ngàn cân, cương mãnh vô cùng, thực lực lớn vô cùng.
Bất kể là đại cầu bằng đồng thau hay vòng cưa, đối với Sơn Hỏa Tiêu mà nói, đều là vũ khí thích hợp trong tay chúng, ở trong tay chúng uy lực tăng gấp bội!
Sơn Hỏa Tiêu chọn dùng kim loại, đều là thượng phẩm, giá trị cực cao, thậm chí có chút kim loại dùng để tạo ra vu bảo!
Đột nhiên, Sơn Hỏa Tiêu bốn chân chạm đất, chung quanh Diệp Húc nổi giận gầm lên một tiếng, lông mao bừng khởi, cái miệng như bồn máu của nó há ra toàn răng là răng. Hàn quang nổi lên, vù một tiếng, nhanh như thiểm điện, dừng ở trên con ngựa đang bị dọa ngây ngốc!
Móng vuốt của Sơn Hỏa Tiêu chộp xuống phía dưới, đâm vào đầu ngựa, răng rắc một tiếng, lấy cái đầu ngựa xuống dưới.
"Quả quả!"
Sơn Hỏa Tiêu tháo đầu ngựa xuống, hút lấy máu ngựa, phát ra tiếng cười quái dị. Bộ mặt dữ tợn, xích sắt quấn thân, nhẹ nhàng vừa động, tiếng động vang lên rầm rầm!
Quả nhiên là dáng vẻ khí thế độc ác kinh thiên!
Diệp Húc trong lòng trầm xuống, ói ra ngụm trọc khí, hết sức chăm chú, nhìn chằm chằm vào Sơn Hỏa Tiêu. Thể xác và tinh thần lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, Thương Minh chân khí vận hành chạy nhanh, bàn tay lập tức biến thành màu tím.
"Quả quả!"
Sơn Hỏa Tiêu liếm máu quanh cái miệng rộng của nó, răng nanh nhọn hoắt nhỏ xuống mấy giọt máu đỏ không biết là máu ngựa hay máu người. Một cái móng vuốt vẫn cắm vào đầu ngựa, đầu ngón tay cắm sâu vào bên trong!
Xoạch!
Đầu ngựa bị bóp nát!
Sơn Hỏa Tiêu nhe răng cười độc ác, hai cánh tay đột nhiên rung lên, xích sắt màu đen quay chung quanh nó ầm ầm chấn động. Vù vù hai tiếng, hai quả đồng thau bay lên, hướng tới Diệp Húc một trước một sau đánh tới, kình phóng nhấc lên, thổi hết cỏ dại trên mặt đất!
Chỉ thấy hai quả thiết cầu, cỏ dại bị gãy lập tức nổi lên cuồn cuộn, bay lên tứ tung, hình thành một dòng khí trụ màu lục. Một kích này của Sơn Hỏa Tiêu, gần như có uy lực của tiên thiên cao thủ! Text được lấy tại https://
Sơn Hỏa Tiêu này, so với con mà năm trước hắn gặp còn hung hãn hơn nhiều.
Ba!
Kình phong như đao, mái tóc của Diệp Húc bay lên phất phơ.
Truyện khác cùng thể loại
1341 chương
2738 chương
49 chương
522 chương
1763 chương
21 chương
25 chương
1027 chương