Vào tháng tám cùng năm, Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi, người đã bị đuổi đi năm trước lại đột nhiên được Nỗ Nhĩ Cáp Xích triệu hồi trở về, vẫn như trước lập làm Đại Phúc tấn. Ngày hai mươi tám tháng tám, đô thành mới cử hành nghi thức đặt móng ở gò núi nơi bắc ngạn Thái Tử Hà thuộc Liêu Dương, đám Phúc tấn trong Hãn cung đến ăn mừng đại điển dưới sự dẫn dắt của Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Ô Lạp Na Lạp Đại Phúc tấn. Cùng lúc đó, các Bối lặc, hoàng thân quốc thích Bát kỳ, thậm chí cả nhóm quan lại người Hán cũng được mời đến. Hiện giờ phủ Tứ Bối lặc do Triết Triết quản lý, thêm nữa về sau Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại thu xếp tặng thêm hai người phụ nữ nhàn hạ vào phòng của Triết Triết. Trong nhà này cũng chỉ có một thê, một thiếp và hai thị nữ. Sau khi Triết Triết làm đương gia, quy củ trong nhà vẫn dựa theo những khoản mà trước đó Cát Đái đã định ra, cơ bản không có thay đổi gì, về nhân sự trước khi Triết Triết tiếp quản, đã có một số ít nô tài nghe phong phanh nên đã đảo hướng đầu vào nơi tốt đó, nhằm bày tỏ lòng trung thành. Hiện giờ cô ta đã chính thức làm đương gia chủ mẫu, lại chậm rãi ném một số công việc lặt vặt có ích cho nô tài của mình, nhờ đó mà lôi kéo lòng người. Có điều ngay cả như thế, cô ta cũng không dám sai nhờ phòng tôi, chi tiêu ăn mặc của tôi đều xuất từ của công, bởi vì Hoàng Thái Cực trước giờ đều ở trong phòng tôi ăn mặc tiêu xài, nên tôi chưa bao giờ ra quá một hai phần tiền riêng. Tuy bình thường tôi xài tiền tiêu hằng tháng của một Tiểu Phúc tấn, nhưng cả phủ này chỉ có mỗi tôi là Tiểu Phúc tấn, nên tiền tiêu hàng tháng được cấp bao nhiêu, toàn bộ đều do Cát Đái định trước cả, Cát Đái nói Bối lặc gia ở trong phòng tôi, sợ là sẽ chi tiêu khá nhiều, nên phá lệ cộng thêm một khoản tiền của Hoàng Thái Cực, nói chung lại chính là tôi đã lấy hai phần tiền tiêu hàng tháng, như vậy kha khá một tháng tính ra tiền tiêu còn nhiều hơn gấp hai gấp ba lần Cát Đái trước kia. Trước kia Triết Triết chỉ biết là tôi đắc sủng, nhưng tuyệt đối không ngờ Cát Đái sẽ nhượng bộ xuất ra tiền tiêu hàng tháng hào phóng đến thế, khi tôi cầm sổ kiểm kê đưa đến trước mặt cô ta, sắc mặt rõ ràng đã liên tục thay đổi. Nhưng Triết Triết cũng là một người thông minh, khi đã biết địa vị của tôi trong nhà này khác biệt, cũng lập tức không dám đối đãi tôi như một Tiểu Phúc tấn, lại càng không dám dùng thân phận Phúc tấn áp chế tôi, khi gặp tôi càng trở nên kính cẩn khiêm nhượng hơn so với trước kia. Sau khi giao sổ sách cho cô ta, cũng không biết Hoàng Thái Cực đã nói điều gì đó, sau này mỗi khi đến cuối tháng cô ta đều cầm sổ sách sang phòng tôi, nói là vì để cho tôi hỗ trợ, thực ra là muốn để tôi làm kiểm toán. Lúc này, A Ba Hợi lần nữa giành được ân sủng, vì để khoe khoang địa vị của mình trước mọi người, đã yêu cầu toàn bộ Phúc tấn ở các phủ, vô luận là tôn ti già trẻ gì cũng đều đến tham dự. Trường hợp lớn như vậy đương nhiên sẽ gặp phải rất nhiều người quen, tôi có lòng muốn đùn đẩy, thế nhưng Triết Triết không dám không gọi tôi đi, sợ Hoàng Thái Cực hiểu lầm nàng lãnh đạm, xem thường tôi, nói với tôi rằng trong nhà này ít tỷ muội, nếu tôi không đi thì chỉ có mình cô ta đi, không thiếu phần đánh mất thể diện Tứ Bối lặc. Tôi đề cập đến việc không muốn lộ diện với Hoàng Thái Cực, không ngờ chàng hoàn toàn chẳng để tâm nó, tôi thấy thái độ của chàng không có chút lo lắng việc tôi sẽ bị nhận ra, trước giờ tôi đều tin tưởng không chút nghi ngờ với những phán đoán của Hoàng Thái Cực, nếu chàng đã cảm thấy không thành vấn đề, vậy hẳn là không có vấn đề vậy, vì thế vào ngày đó đã cùng Hoàng Thái Cực và Triết Triết đi dự lễ. Đại điển cực kỳ long trọng, kỳ chủ Bát kỳ dắt theo gia quyến tiến vào sân nhà, tám con trâu đã bị giết mổ để thiết đãi rượu thịt tại ngoại vi mười bàn. Bát kỳ có tổng cộng tám mươi bàn, hơn nữa trong sân nhà có hơn mười bàn, cảnh tượng hùng vĩ choáng ngợp cả đất trời khiến người khác chỉ biết há mồm kinh ngạc, một mảng người đen nghịt chật kín cả gò núi. Hoàng Thái Cực ngồi cùng bàn tiệc với Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tôi và Triết Triết ngồi ở bàn chủ Chính Bạch kỳ, tuy cách xa bàn của Đại Hãn chừng hai mươi ba mươi thước, nhưng tôi vẫn căng thẳng đến tay chân đều đổ đầy mồ hôi. Triết Triết xử sự bình tĩnh, vui buồn đều không tùy tiện thể hiện ra mặt, cử chỉ tự nhiên, hào phóng lễ độ, khi có nữ quyến cận thần cấp dưới đến hàn huyên, vấn an vài câu, cô ta tiến lui đầy tự nhiên, chần chừ đúng mực vô cùng tốt. Vừa khiến người khác không cảm thấy vị Tứ Phúc tấn này kiêu ngạo, đồng thời không khiến người khác khinh thường cô ta. Tôi từ lúc buổi lễ bắt đầu cho đến giờ đều cúi thấp đầu, hai tai không nghe thấy mọi chuyện bên cạnh, trái lại thì hai cô nàng theo hầu phía sau Triết Triết cũng phấn khởi đến nỗi không yên tĩnh được khắc nào, thực ra cũng không trách vì sao bọn họ lại phấn khởi, ngay cả tôi đến cổ đại đã nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tên tôi chứng kiến được một cảnh tượng tráng lệ đến thế. Mấy bữa tiệc tùng lớn nhỏ trước kia tôi đều đã thấy qua không ít, nhưng lại chưa từng có tiền lệ để cho nữ quyến lớn nhỏ cùng đi theo cả đám như vậy. A Ba Hợi... quả nhiên có lối suy nghĩ khác người! Chỉ cần một chiêu đó, đã khiến phong quang của cô ta hiện ra trước bao nhiêu người! Tin chắc rằng sau này sẽ không còn ai nảy sinh nghi ngờ về địa vị đã mất đi rồi khôi phục lại của cô ta. Tiệc rượu đầy náo nhiệt, mấy bóng dáng muôn hồng nghìn tía đã càng làm cho cảnh trí xung quanh rạng rỡ lên không ít. Tôi dần thả lỏng tâm tình, vùi đầu không ngừng gắp thức ăn bỏ miệng, dù có lúc gián đoạn nhưng cũng đã no được tám chín phần, chỉ là dạ dày căng ra có chút khó chịu, bỗng bên cạnh có người mỉm cười nói: "Thỉnh an oa khắc*!". Tôi vẫn chưa buông đũa, Triết Triết đã cười nói: "Xem ngươi khách khí kìa...". Tôi quay đầu nhìn lại, đó là một nữ tử mặc áo bào gấm màu đỏ thẫm thêu bách điệp, xem ra tuổi tác cũng xấp xỉ với Triết Triết, mặt trái xoan, mắt đan phượng, làn da vì nắng mặt trời chiếu nên ửng đỏ, nhưng thực ra so với đám nữ tử mặt trét đầy son phấn tầm thường kia, cô gái này khiến người khác thấy thuận mắt hơn. Tôi đưa mắt nhìn vào bộ dạng cô nàng liền biết ngay đây là một chủ tử có máu mặt, nhưng không biết là gia quyến của vị gia hoàng thất nào, nhất thời không biết xoay sở thế nào, chỉ đành buông đũa xuống đứng lên theo. "Ngươi đừng đi vội chứ, mau ngồi đi". Triết Triết hướng tôi cười xua tay, "Đây là Phúc tấn Đại a ca của Đại Bối lặc, A Mộ Sa Lị". *Oa khắc: không rõ là gì, nhưng theo vai vế có lẽ là mợ, bởi vì Hoàng Thái Cực là cậu thứ tám của A Mộ Sa Lị, mà Triết Triết lại là vợ lớn của chàng. A Mộ Sa Lị mỉm cười, đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thấy ánh mắt cô nàng thật sự rất quái dị, ngẫm lại một chút, phát giác ra đại khái là vì hiện tại bản thân đã ngồi thất lễ, thế là vội đứng lên nhường chỗ. A Mộ Sa Lị lại từ chối không ngồi, khiêm nhường nói: "Lan Khoát Nhĩ đã mang tới nhiều phiền phức cho cô, nếu đứa nhỏ đó có chút bướng bỉnh, cô cứ một mực đánh mắng nó nhé". Tôi nhất thời bừng tỉnh, hóa ra cô nàng là ngạch niết của Lan Khoát Nhĩ. Nghe nói Kế Phúc tấn mà Nhạc Thác cưới là con gái lớn của Mãng Cổ Tế và Ngô Nhĩ Cổ Đại, có lẽ chính là vị này. Triết Triết sai người để thêm chén đũa, bảo A Mộ Sa Lị ngồi xuống cạnh mình, hai người tán gẫu chuyện nhà vô cùng thân thiết. Tôi bỗng cảm thấy loại tình cảnh quái dị này khiến tôi không được tự nhiên, Đại Phúc tấn Nhạc Thác và Đại Phúc tấn Tứ Bối lặc lại thân thiết như người một nhà, Nhạc Thác đưa trưởng nữ của mình làm con gái nuôi của Hoàng Thái Cực, quan hệ giữa Nhạc Thác và Hoàng Thái Cực thật sự chỉ đơn giản là chú cháu thôi sao? Đại Thiện... nếu hắn biết được Đại a ca của mình thân thiết với người ngoài, khuỷu tay xoay ra ngoài*, không biết sẽ buồn bã bất lực ra sao. *Nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà. Thực ra đâu chỉ Nhạc Thác, ngay cả Tam a ca Tát Cáp Liêm của hắn, Đỗ Độ của Chử Anh, người con thứ sáu Tế Nhĩ Cáp Lãng của Thư Nhĩ Cáp Tề... thậm chí là Hỗ Nhĩ Hán trong số Ngũ đại thần, hoặc âm thầm hoặc công khai, toàn bộ đều đã đứng về phía Hoàng Thái Cực. Hoàng Thái Cực đã dùng tính cách mị lực và thủ đoạn chính trị chỉ có riêng ở chàng, lôi kéo một số đông triều thần cùng hoàng thân quốc thích có sức ảnh hưởng lớn ở Đại Kim, trong chính quyền của Đại Kim hiện giờ, thế lực giữa Tứ Bối lặc và Đại Bối lặc đã trở nên ngang nhau, hai thế lực có hy vọng sẽ đạt được vị trí kế thừa ngôi vị Đại Hãn của Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhất. "Hoan hô...". Tiếng reo hò đột nhiên vang lên, ngay sau đó là tiếng hô như sấm dậy, như sóng cuộn từ bốn phía không ngừng lan rộng khắp nơi. Cả núi dường như bị chấn động. "Chuyện gì vậy?". Triết Triết tò mò hỏi. A Mộ Sa Lị vội bảo nô tài đi hỏi thăm, chỉ trong chốc lát, nô tài kia đã cung kính trở lại: "Bẩm các vị chủ tử, mới vừa rồi Đại Hãn bảo các vị Cố sơn Ngạch chân của Bát kỳ khao thưởng cho những người Hán phụ trách việc xây dựng, tám vị Cố sơn Ngạch chân đều đồng ý ra mười đầu trâu...". Vẫn còn chưa nói hết, đầu bên kia đã có một thái giám áo xanh đang hổn hển chạy lại, vội vã lao đến trước mặt Triết Triết rồi quỳ xuống dập đầu: "Tứ Phúc tấn đại an! Nô tài phụng mệnh truyền dụ, Đại Hãn thưởng cho mỗi vị Phúc tấn của Cố sơn Ngạch chân một cây trâm vàng Bát Bảo cuộn tơ, một thanh ngọc Như Ý... mời Tứ Phúc tấn mau chóng qua đó lãnh thưởng tạ ơn". Triết Triết vừa mừng vừa sợ, phần thưởng ấy chỉ là thứ đáng giá thứ hai thôi, điều đáng giá nhất là... vinh quang và thể diện. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên cô ta được đối xử khác biệt như thế kể từ lúc trở thành Đại Phúc tấn đến nay. "Phúc tấn mau chóng đi thôi!". Nô tài phía sau hăng hái nhắc nhở, "Chốc lát trở về cho nô tài mở mang kiến thức nhé, về những gì mà Đại Hãn đã nói...". Tôi cười trừ, gặp mặt Nỗ Nhĩ Cáp Xích thật sự có thể khiến người ta hăng hái đến vậy sao? Đó là... một người đàn ông đủ khí phách, lại kiêu ngạo bá đạo! Bởi vì nghĩ quá ư xuất thần, bất giác ăn đến nghẹn họng, ngực nghẹn ứ khó chịu, tôi vội cầm lấy chén nước bên cạnh, ngửa đầu uống sạch. Lúc đầu chỉ thấy ngạc nhiên, nước này sao lại bỏ thêm đường, vị của nó mang theo một mùi khá ngọt ngào, qua năm sáu phút sau, tim tôi trở nên đập nhanh hơn. Tôi lập tức ý thức được có chỗ không thích hợp, đó rõ ràng chính là rượu mà, tuy cho vào miệng có hơi nhạt nhẽo, tựa như là nước đường, thế nhưng sức ngấm về sau lại cực kỳ lợi hại. Ngực lâm râm khó chịu, tôi bực bội vịn mép bàn đứng lên, Ca Linh Trạch vội hỏi: "Chủ tử muốn đi đâu ạ?". "Ăn nhanh quá, nghẹn rồi, thấy khó chịu nên đứng lên đi đây đó một lát...". Tôi để Ca Linh Trạch đỡ mình, chậm rãi lách qua từng bàn tiệc, từng dòng người để đi đến chỗ yên tĩnh. "Chủ tử, nếu không thì người hãy về xe nghỉ ngơi một lát nhé? Nô tài trông sắc mặt người nhợt nhạt như vậy...". Tôi mờ mịt trông trái trông phải, phát hiện thấy những thứ mà bản thân đang nhìn đều càng lúc trở nên mơ hồ, trong đầu như có ai đó không ngừng lấy búa gõ vào. Chưa đi được mấy bước đã đột nhiên bị vấp, dưới chân mềm nhũn không nghe theo sự sai khiến, tựa như bùn nhão trượt xuống bãi cỏ. "Chủ tử!". Ca Linh Trạch kinh hô, bất đắc dĩ đỡ lấy cánh tay tôi, "Người mau đứng dậy nào". Tôi lắc đầu: "Không được rồi! Chân ta không chịu nghe lời gì hết, như nhũn ra rồi, không cử động được... ta cứ ngồi một lát vậy". "Ơ kìa, chủ tử...". Dạ dày vừa trướng vừa chua, mùi rượu dâng lên, cả người khô nóng, tôi buồn bực đẩy tay Ca Linh Trạch ra: "Chỉ ngồi một lát cũng không được hả?". Nói thì nói thế thôi, chứ cả người tôi cứ như tê liệt đi, không nghe theo sự sai khiến ngã nhào xuống cỏ. "Chủ tử, người... người uống rượu sao?". "Ha ha! Thú vị quá đi!". Thình lình, một tiếng cười của con nít lanh lảnh vang dội trước mặt tôi. Tôi mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, ngẩn người xem xét cả buổi, mới nhìn rõ được kẻ đứng trước mặt mình là một đứa bé trai chừng bảy tám tuổi. Thằng bé mặc mãng bào gấm, trên tay áo thêu hoa văn mây cuốn, trên đai lưng màu vàng đeo một thanh chủy thủ khảm trân châu đá quý. "Cô là phụ nữ nhà nào thế? Trông cô ăn mặc không tồi nhưng sao cử chỉ lại thô lỗ đến vậy? Ta đã từng thấy không ít đàn bà con gái uống rượu, nhưng uống vào mà khóc lóc om sòm như thế thì đây là lần đầu tiên thấy...". Giọng nói dừng lại, bỗng nhiên cao giọng hô, "Ca ca! Ở đây... Mau tới đây! Hôm nay ta lại tìm thấy này... các huynh nhìn xem có giống không?". Ca Linh Trạch căng thẳng kéo tôi dậy, chỉ cảm thấy huyệt thái dương bị căng đau, thống khổ hừ một tiếng. "Ối, cô đừng đi mà! Ta vẫn chưa cho phép cô đi mà!". Bàn tay nhỏ bé ngăn tôi lại, nó kiêu ngạo hất cằm. Tôi vươn tay phải, lòng bàn tay trùm lên đỉnh đầu thằng bé, năm ngón tay dùng sức vặn một cái, làm nó loạng choạng mấy bước. "Hôm nay ta muốn đi đó, nhóc có thể làm gì được ta?". "Cô!..." "Miệng còn chưa mọc ria mép, vậy mà đã bắt đầu có dáng vẻ của đám gia, lại còn bày đặt chững chạc...". Thấy thằng bé tức giận đến oa oa kêu to, tôi nhịn không được bật cười, sức rượu vốn được đổ vào lòng nay cũng chậm rãi tan biến theo tiếng cười vang ấy. "Cô... cô láo xược! Cô có biết ta là ai không?". Nó tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, hai nắm tay múa may trước mặt tôi. "Xùy!". Tôi khinh thường cười lạnh, "Nhóc còn có thể là ai? Cùng lắm thì... cùng lắm thì chính là hoàng thân tôn thất họ Ái Tân Giác La thôi". Mùi rượu dâng lên, dũng khí trong tôi cũng dâng theo, tôi chống nạnh, mở to hai lườm nó, "Không phải chính là Tương Hoàng kỳ sao? Tương Hoàng kỳ giỏi lắm hay gì?". "Khá lắm tên nô tài lớn mật vô lễ". Sau lưng bỗng truyền đến một tiếng quát chói tai đầy lạnh lùng, "Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Lẽ nào trong mắt ngươi không còn chút tôn ti cấp bậc nào hay sao?". "Ca, người phụ nữ này đã uống rượu". "Uống rượu rồi là có thể mượn điều đó để khóc lóc om sòm à?". Đang nói chuyện là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, y đang tiêu sái bước nhanh đến gần tôi, không để tôi được nhìn rõ diện mạo của y, y đã giơ tay về phía tôi. Tôi nhướng mày, thân mình như theo phản xạ có điều kiện liền co rút lại, cuối đầu tránh đi cái tát kia, đồng thời khuỷu tay dùng sức xô vào ngực y. Y bất ngờ không kịp phòng bị, hoàn toàn không ngờ được tôi sẽ phản kích, trong lúc kinh hãi thất thần đã bị tôi xô đến liên tục lùi về sau ba bốn bước... cuối cùng, cậu ta ngã ngồi xuống cỏ. "Ha ha ha...". Từ rất xa truyền đến một tràng cười to đầy suồng sã. Khóe miệng tôi co giật, rốt cuộc không nhịn được nữa cũng bật cười theo, cảm thấy rất tự hào về thân thủ mà bản thân đã luyện trong hai năm qua. "Đa Nhĩ Cổn! Đệ cười cái rắm!". Thiếu niên quay đầu nổi giận quát, sau khi bò dậy khỏi mặt đất, liền hướng nắm đấm vọt về phía sau. Đứa bé trai ấy trở nên sốt ruột, giậm chân hét to: "Ca ơi, mấy huynh đừng đánh nhau nữa mà...". "Dừng! Nếu huynh dám đụng đến một đầu ngón tay của ta, ta lập tức đi mách Hãn a mã... ta sẽ nói, đường đường là Cố sơn Ngạch chân của Tương Bạch kỳ mà lại đi ức hiếp ấu đệ...". Cuối cùng cũng lộ ra một đứa bé trai không quá mười tuổi, mới vừa trông thấy mặt nó, trong đầu tôi lập tức hiện ra hình dáng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích... Thằng bé này quả thật chính là một phiên bản nhỏ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, dáng vẻ giống hệt nhau! Ánh mắt đảo một vòng vào ba cái đầu cao thấp không đồng đều, tôi kinh ngạc liền rùng mình một cái, nhất thời mất đi một phần say. Nếu đoán không lầm, bọn họ chính là ba đứa con đang được sủng ái nhất hiện nay, là tâm can bảo bối của Nỗ Nhĩ Cáp Xích – Thập Nhị a ca A Tế Cách, Thập Tứ a ca Đa Nhĩ Cổn, Thập Ngũ a ca Đa Đạc. Mà ngạch niết của bọn họ, chính là Đại Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi đó. Đa Nhĩ Cổn tuy nhỏ tuổi, nhưng dáng người so với A Tế Cách chỉ thấp hơn nửa cái đầu, khi ca ca vung nắm đấm hướng đến cũng không hề biến sắc, chỉ thoáng giương cằm, khuôn mặt lộ ra nụ cười không sợ trời cũng chẳng sợ đất. Khi nắm đấm của A Tế Cách gần sát gò má, đột nhiên hơi dừng lại, tay phải biến quyền thành trảo, một phen túm lấy cổ áo cậu ta: "Nếu không phải đệ đệ ruột của ta, thật muốn đánh cho đệ đau một trận!". Đa Nhĩ Cổn ha ha cười: "Thập Nhị ca ca phải chăng là chán ghét khuôn mặt này? Hết cách rồi, dáng vẻ nó giống Hãn a mã quá, nếu thật sự làm ca ca huynh phiền chán, cứ việc đánh nó đi, đừng khách khí". "Ca ca... mấy huynh đừng ầm ĩ nữa mà!". Đa Đạc vẻ mặt đau khổ, đáng thương lôi kéo cánh tay của hai vị huynh trưởng, "Hai huynh lúc nào cũng cãi nhau, ngạch niết mà thấy lại cằn nhằn cho xem. Các huynh không ngại phiền cũng mặc kệ, chỉ đáng thương ta phải bị giáo huấn theo...". Tôi thấy tình hình không ổn, thừa dịp bọn họ không chú ý, vội kéo Ca Linh Trạch, dự định không để lại chút dấu vết mà chuồn đi. "Đứng lại!". Thanh âm A Tế Cách đột nhiên vang lên phía sau. Ca Linh Trạch sợ đến mức đứng yên, tôi nhếch mép, làm bộ không nghe thấy, kéo Ca Linh Trạch liều mạng lao nhanh. "Đứng lại...". Trong lúc xiêu vẹo thoáng qua một bóng trắng, thân mình A Tế Cách gấp rút ngăn trước mặt chúng tôi, tôi bị ép phải dừng bước, ánh mắt chuyển dời, đã thấy huynh đệ ba người bình tĩnh vây quanh thành hình tam giác. Tôi và Ca Linh Trạch đã thành chim nhỏ bị nhốt trong lồng, không có chỗ nào để trốn. Tôi ha hả cười, mượn rượu giả ngu: "Ba vị gia có chuyện gì vậy?". "Chuyện gì?!". A Tế Cách bị tôi làm cho tức giận thiếu chút nữa nghẹn chết, nhưng khi nghe thấy tiếng phì cười của Đa Nhĩ Cổn ở phía sau, lúc này khuôn mặt không khỏi đỏ lên, sắc mặt chợt thu lại, một loại sắc bén thản nhiên dâng lên. Lúc này trên người y mới thật sự có vẻ sắc sảo cùng lợi hại mà một kỳ chủ nên có. "Ca ca, ta thấy nàng trước mà... nên phải do ta tính toán chứ...". Đa Đạc la lên. "Tránh một bên! Ai chơi mấy cái trò hề vô vị đó với đệ hả?". Ngôn từ của A Tế Cách đầy sắc bén, ánh mắt gắt gao trừng tôi, dáng vẻ đó thật giống như đang tính xem phải làm sao để bào chế tôi. Lòng tôi phát run, tuy rằng không hẳn thật sự sợ y, nhưng khí thế của ba huynh đệ này quá lớn, vạn nhất lỡ kinh động đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích và A Ba Hợi, tôi thật là đã tự mình gây rối. Đang sốt ruột, lại nghe thấy Đa Đạc uất ức la lên: "Trò hề vô vị? Trước đó là do chính huynh nghĩ ra nó mà, giờ lớn rồi, làm Cố sơn Ngạch chân rồi lại lập tức chê nó vô vị". Đa Nhĩ Cổn cười ha ha: "Thập Nhị ca ca, đây là lỗi của huynh rồi. Tiểu Thập Ngũ nói không sai, huynh không nhớ rõ, ta vẫn nên giúp huynh nhớ thật rõ mới được. Trước kia mỗi lần bắt người ở ngoài, bất luận là người Mông Cổ, người Hán hay là người Triều Tiên, A Đôn đều sẽ phụng Hãn mệnh đi trước chọn người. Là huynh tự mình đề nghị, nói rằng trông mấy người phụ nữ được thu vào cung này, dáng vẻ đều ít nhiều có chút tương tự với ngạch niết, bấy giờ mỗi khi chúng ta nhàm chán đều sẽ chơi trò tìm người...". "Đúng! Đúng thế! Thập Nhị ca ca kể từ lúc làm Cố sơn Ngạch chân, liền học theo bộ dạng của mấy người Nhị ca ca, khiến bản thân trở nên trầm lặng, không có hứng thú tí nào cả". Đa Đạc lập tức phụ họa. A Tế Cách giận đến xanh mặt, oán hận nói: "Rốt cuộc mấy đệ có xem ta là huynh trưởng không? Tốt xấu gì ta cũng là một kỳ...". Lời kế tiếp tức đến nghẹn lại trong họng. Đa Nhĩ Cổn dời ánh mắt sang nơi khác, bày ra dáng vẻ không tập trung. Đa Đạc không để ý nói: "Cố sơn Ngạch chân giỏi lắm sao? Hãn a mã đã chia cho ta mười lăm Ngưu lục của Tương Hoàng kỳ, chờ ta lớn chút nữa, ta cũng sẽ là Cố sơn Ngạch chân cho xem". A Tế Cách giận tím mặt, có lẽ đang ở trước mặt người ngoài, lại bị bọn đệ đệ bác bỏ mặt mũi, nên xấu hổ khó nuốt xuống cơn tức. Trong phút chốc, ánh mắt y hiện lên một tia rét lạnh, hung tợn quay đầu nhìn vào tôi, tôi cả kinh run lên bần bật. Y đã nói sát ý với tôi rồi! "Ca Linh Trạch! Đi mau..." Tôi đột nhiên hét to một tiếng, trước khi A Tế Cách còn chưa rút đao, tôi đã dịch người nhào về phía bên trái Đa Đạc. Đối phó với một thiếu niên mạnh mẽ như vậy tôi không bì được, nhưng đối phó với một đứa bé mới bảy tuổi, vẫn còn dư sức. Đa Đạc kêu lên một tiếng quái dị, giống như gà con bị tôi chộp trong tay, tôi thuận tay rút chuôi thủy thủ từ bên sườn thắt lưng của thằng bé, mũi nhọn nhắm ngay trước ngực nó. "Ả điên ngươi muốn làm gì đó?". A Tế Cách rống to, ra vẻ muốn bổ nhào qua đây, nhưng lập tức lại sợ ném chuột vỡ bình nên chưa dám nhúc nhích. Đa Nhĩ Cổn đứng bên cạnh, sắc mặt có hơi lay động, quan sát Đa Đạc, lại nhanh chóng ngẩng đầu liếc tôi chăm chú. Tôi cười lạnh, lúc này đã sớm tỉnh rượu tám chín phần, tuy vì hành động lớn mật vừa rồi của bản thân mà toát mồ môi hột, nhưng cũng thầm nói may mắn: "Ngươi nói ta muốn làm gì à? Mặc dù Thập Nhị gia là chủ một kỳ, nhưng cũng không thể không phân rõ thị phi, giết người bừa bãi như thế. Mặc dù chết trong tay hoàng thất các người chẳng là cái thá gì cả, chỉ là ta vẫn còn rất yêu quý cái mạng nhỏ này của mình. Không sao nói hết, trước hết chỉ có thể oan ức cho Thập Ngũ gia rồi!". A Tế Cách méo mó mặt mày, Đa Nhĩ Cổn nhíu mày lại, quát: "Ngươi có biết đây chính là phạm tội chết không?". "Có chết hay không đó là chuyện về sau, nếu không phạm tội này trước, chỉ sợ đầu ta đã rơi xuống đất rồi... đao của Thập Nhị gia cũng không phải để treo trên lưng cho đẹp". Đa Đạc sợ đến mức oa oa la to, lát sau đã mang theo tiếng khóc, nhưng vẫn có chút quật cường, trước sau không hề thấy thằng bé mở miệng cầu xin tha thứ. Thực ra trong lòng tôi không ngừng bồn chồn, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo, hiện tại đã cưỡi trên lưng hổ, tiến lùi đều đã không thể. Đang muốn dứt khoát không nể mặt mà nói thêm hai câu hung ác, đột nhiên Ca Linh Trạch bên cạnh quỳ rạp xuống đất, dập đầu run giọng nói: "Ba vị gia hãy tha mạng! Thực ra chủ tử ta là...". "Ca Linh Trạch!". Tôi lớn tiếng quát ngăn, nhưng đã muộn mất rồi. Ca Linh Trạch đã run cầm cập tiếp tục nói: "...Tiểu Phúc tấn của Tứ Bối lặc! Mong ba vị gia nể mặt Tứ Bối lặc, hãy bớt giận...". "Phụ nữ của Bát ca?". Đa Nhĩ Cổn chợt kinh hãi, lần nữa trầm tư đánh giá tôi thật kỹ càng. "Là phụ nữ của Hoàng Thái Cực mà lại thế này?". A Tế Cách xì miệng khinh thường, dù khẩu khí vẫn còn ác liệt, nhưng vẻ tàn ác trên mặt đã tiêu tan nửa phần. Tôi chua xót cười, xem ra lần này tránh không được đã kéo theo Hoàng Thái Cực xuống nước rồi. Tôi buông tay, thả Đa Đạc ra, thuận tiện lấy khăn lau nước mắt nước mũi cho thằng bé, nhưng không dám trả lại thanh chủy thủ đang cầm trong tay phải cho nó, chỉ ôn nhu nói: "Xin lỗi nhé! Nô tài ở tại nơi này nhận lỗi với nhóc, dọa nhóc sợ là ta không phải, nhưng đó cũng là do ca ca nhóc dọa ta trước...". "Ả tiện nô này...". A Tế Cách phẫn nộ. Tôi biết khi A Tế Cách được sinh ra, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã hết sức vui mừng, từ cái tên được đặt* đã có thể nhìn ra khi ấy y đã nuôi đứa con trai này như những đứa trẻ xưa, lúc đó e là trong tư tưởng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích vẫn còn tồn tại truyền thống ấu tử trông nhà, cho nên từ nhỏ đã càng thêm sủng ái A Tế Cách. Sau đó A Ba Hợi lại sinh thêm Đa Nhĩ Cổn và Đa Đạc, đều là hai người con của Nỗ Nhĩ Cáp Xích được sinh ra khi ông ta đã già, thêm nữa lại có một ngạch niết được sủng ái, cho nên ba huynh đệ này đều rất được cưng chiều và chú ý trong gia tộc, mấy ca ca đều càng thêm thiên vị cho bọn họ, khiến bọn họ gây sự nghịch ngợm càng thêm trầm trọng. *A Tế Cách trong tiếng Mãn có nghĩa là "Nhỏ". Ca Linh Trạch ngăn A Tế Cách lại, ôm lấy eo y, không để y hướng qua đây. Tôi sợ Ca Linh Trạch gặp bất lợi, nhất thời trong lúc cấp bách liền bắt Đa Đạc trở lại. Đa Đạc giận đến khóc rống lên, tay chân giãy giụa lung tung. Đa Nhĩ Cổn nhìn trái nhìn phải mấy lần, cuối cùng lại đứng ra làm người hòa giải: "Thập Nhị ca ca, huynh mau buông tay, bằng không người phụ nữ này trở nên hung ác làm hại đến Đa Đạc. Nếu đệ ấy có gì không ổn, Hãn a mã và ngạch niết sẽ không tha cho huynh". Tôi không chờ A Tế Cách có phản ứng, vội vàng buông tay trước, liên tục nói xin lỗi với Đa Đạc. A Tế Cách muốn đổi ý, lại bị một câu của Đa Nhĩ Cổn: "Ca ca, nếu huynh cảm thấy chưa hết giận, có thể tới xin Bát ca cho huynh người phụ nữ này với a hoàn này, khi đó sẽ tùy huynh xử trí". Tôi trợn mắt. Ba huynh đệ này không xem tôi là người hả, cho rằng tôi là nô lệ gia súc sao? A Tế Cách hừ một tiếng, buông Ca Linh Trạch ra: "Nếu không phải Đa Nhĩ Cổn cầu xin cho ngươi, hôm nay ta không giết hai người các ngươi thì không được". Đa Nhĩ Cổn cười cười, chuyển hướng hỏi tôi: "Này, cô tên gì? Nghe nói trong quý phủ Tứ Bối lặc chỉ có một thê một thiếp, hơn nữa đều là người Mông Cổ. Cô hẳn là một trong số đó nhỉ? Ta thấy cô nói tiếng Nữ Chân rất trôi chảy, không hề nghe thấy khẩu âm quê người". Đa Đạc la to: "Thập Tứ ca, huynh còn dong dài với cô ta làm gì, lẽ nào huynh muốn kết thân với cô ta sao?". "Ta muốn bắt quàng làm họ, cô có em hay cháu gái gì đó chẳng hạn mà diện mạo giống cô mười phần không? Ta sẽ đi cầu xin a mã". Tôi hít một hơi khí lạnh, hung tợn trừng mắt nhìn. Đa Nhĩ Cổn cười ha ha: "Bát ca ta về phương diện phụ nữ nổi tiếng là kén chọn, cô có thể được huynh ấy thu vào nhà, nhìn chung cũng có chút ưu điểm. Mặc dù khuôn mặt cô có hơi tối, tuổi lại hơi lớn, bằng không nếu nhìn kỹ lại...". Cậu ta đột nhiên dừng nói, nghiêng đầu âm thầm suy nghĩ một lát, nghi hoặc ngẩng đầu, "Thực ra mà nói, thật sự có loại cảm giác không diễn tả được, trước kia có phải ta đã từng gặp cô rồi chăng?". A Tế Cách bĩu môi: "Đệ gặp ai cũng nói thế, lần đầu gặp mấy người phụ nữ trong Hãn cung này, đệ đều bắt chuyện với từng người như thế". Đa Đạc hưng phấn la lên: "Ta cũng cảm thấy quen nữa, ta sớm đã nói qua, cô ta có vài phần giống ngạch niết, huynh nhìn mũi cô ta, miệng cô ta kìa, chỉ là ánh mắt không giống, ngạch niết ôn nhu hơn cô ta nhiều, ánh mắt không có hung dữ giống như vậy". "Đây gọi là cá tính! Đám phụ nữ trong Hãn cung này ai ai cũng cúi đầu ngoan ngoãn, bộ dạng phục tùng như vậy thì sao mà thú vị được? Ngày nào cũng gặp mấy người bọn họ, mặt tương tự, dáng tương tự, tính tình tương tự... ta nói hai người, hai người không hiểu được đâu, lần đi Thẩm Dương với Nhị ca có nghe người ta nói, trước giờ Hãn a mã không thích mấy loại tính tình mềm mại vâng lời đó, phụ nữ phải giống như ngựa khỏe, rượu ngon, thuốc (thuốc lá) tốt, càng thẳng thắng mới càng thú vị...". "Thập Tứ, đệ càng nói càng hư". A Tế Cách quở trách nói: "Coi chừng ngạch niết lột da đệ, Đa Đạc chưa hiểu chuyện, đệ đừng có làm hư thằng bé". Đa Nhĩ Cổn gật gù đắc ý, hoàn toàn không để lọt tai lời cảnh cáo của A Tế Cách: "Ta đã giống Hãn a mã thì phải nên giống cho triệt để chứ, chờ sau này ta cưới vợ, nhất định phải tìm mấy người thú vị để cưới...". Trái một tiếng "phụ nữ", phải một tiếng "phụ nữ", mở miệng hay ngậm miệng đều toàn là "phụ nữ"! Cậu ta mới bấy nhiêu tuổi thôi mà giờ đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ cưới vợ thành gia như thế nào rồi cơ đấy! Tôi lau mồ hôi lạnh, lại nhìn Đa Nhĩ Cổn đang tràn trề hào hứng, bỗng kinh ngạc. Thằng bé này... nó chính là Đa Nhĩ Cổn! Duệ Thân vương Đa Nhĩ Cổn tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử! Hoàng phụ Nhiếp chính vương dẫn quân Thanh đánh chiếm Bắc Kinh, cuối cùng phù trợ Thuận Trị Hoàng đế ngồi lên ngai vàng điện Kim Loan trong Tử Cấm thành! Tôi không tự giác liền rùng mình một cái, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.