Độc Ái Sát Thủ Phu Quân
Chương 61
Tục ngữ nói: no cơm ấm cật rậm rật suốt ngày*. Miểu Miểu lúc này ăn uống no đủ, không có việc gì làm, con mắt liền đảo qua đảo lại lướt trên người Dịch Thiên, cả công khai lẫn bí mật nháy nháy mắt mấy lần, ý bảo Dịch Thiên đuổi những người không phận sự ở đây đi. Tiểu Vũ cùng Vụ Huyền có chút bất mãn không biết nói sao, biểu hiện rõ ràng như vậy.
*nguyên văn 饱暖思淫欲 bão noãn tư dâm dục: tương đương với một số thành ngữ VN là No cơm rửng mỡ, no cơm dửng hồng mao, no cơm ấm cật rậm rật suốt ngày/mọi nơi…
Hai người đứng dậy rời đi, còn ngồi dây dưa nữa sợ nữ nhân này muốn giết người rồi. Đi tới trước cửa, Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu lại nói: “Được rồi, thịt của Tình Thương cũng chỉ có một miếng thôi, không có dư ra chút nào, ngươi nên khống chế một chút.” Dứt lời, cũng không thèm nhìn sắc mặt Miểu Miểu, hai người cười lớn đi ra cửa phòng. Miểu Miểu mặt đầy hắc tuyến, chẳng lẽ nàng biểu lộ ra rõ ràng như vậy sao.
Chờ hai người Tiểu Vũ đóng cửa phòng, Miểu Miểu chỉ vào chính mình hỏi Dịch Thiên: “Ta biểu hiện rõ ràng vậy sao?” Dịch Thiên lắc đầu, nhưng ý cười lấp lánh trong mắt đã tiết lộ suy nghĩ của hắn. Không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi, Miểu Miểu chui vào ổ chăn thốt lên một tiếng buồn bực.
Dịch Thiên cởi áo trèo lên giường, xốc chăn mền lên, nhẹ giọng nói: “Buồn chán đến hỏng người rồi à.” Miểu Miểu mặt mày đau khổ: “Buồn chán đến thối ra vẫn còn tốt hơn bị người khác cười nhạo, nếu Vụ Huyền về nhà đồn ra ngòai, như vậy không phải là giết người sao.” “Hắn không dám.” Dịch Thiên bình thản nói. “Thật không?” Miểu Miểu nhướng mày nghi ngờ, nàng cảm thấy được tên Vụ Huyền này không thể đóan được.
“Hắn dám nói, ta cắt đầu lưỡi hắn.” “Vậy ta an tâm rồi, tốt lắm, bây giờ làm việc quan trọng.” Miểu Miểu cười gian, kéo chăn mền trùm qua mình cùng Dịch Thiên, sắc trời tuy sớm, nhưng tình nồng ý thắm…
Cả người mồ hôi đầm đìa nép vào trên người Dịch Thiên, Miểu Miểu nhẹ nhàng vuốt lên vết thương trên người Dịch Thiên. Sau khi tỉnh lại, Tiểu Vũ liền kể cho nàng nghe tòan bộ sự tình, không nghĩ tới tên Hoàng đế kia lại âm hiểm như vậy, hơn nữa lại còn thâm tàng bất lộ, bản thân mình chỉ gặp qua hắn hai ba lần, cũng không biết lúc nào lại trúng độc của hắn, chính mình ngay cả một chút cảm giác cũng không có. Dịch Thiên chỉ vì độc của mình mà xông vào hoàng cung để bị thương, bây giờ ngẫm lại vẫn là cảm động không thôi. Hoàng đế chết tiệt, dám hạ độc ta, việc này ta sẽ không để yên cho ngươi, hơn nữa còn đả thương Dịch Thiên nhà ta, ta đây càng không cho ngươi nếm quả ngọt.
“Đang nghĩ cái gì?” Dịch Thiên vuốt ve mái tóc Miểu Miểu thì thầm. “Không có gì, đang suy nghĩ nên tặng lại cho tên Hoàng đế chết tiệt đó cái gì, hắn tặng cho chúng ta đại lễ lớn như vậy, nếu không hồi đáp thật sự là bất kính a.” Miểu Miểu hừ nhẹ nói. “Nàng muốn làm gì thì nói cho ta biết, ta đi làm, nàng không nên đi, rất nguy hiểm.” Dịch Thiên dịu dàng nói. “Ta còn chưa nghĩ ra.” Miểu Miểu nói nhỏ, Dịch Thiên cứ như thế này chuyện gì cũng lo lắng cho nàng, suy nghĩ vì nàng, chẳng lẽ chính hắn không gặp nguy hiểm sao.
Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn Dịch Thiên, mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Ông xã à, ta đã nói với chàng chưa, kỳ thật ta cũng rất yêu chàng.” Ánh mắt Dịch Thiên đột nhiên sâu lắng, nhẹ nhàng kéo Miểu Miểu xuống, giữ chặt đầu của nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn, vô luận là lúc nào, ta cũng sẽ không buông tay khỏi nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Vũ cùng Vụ Huyền đã chờ ở tại cửa rồi, nhìn thấy Miểu Miểu đi ra, Tiểu Vũ soi từ trên xuống dưới, vuốt vuốt cằm ra vẻ bình tĩnh nói: “Rất tốt, rất tốt, trúng độc không nặng.” Miểu Miểu nghe vậy trên đỉnh đầu lập tức có ba con quạ đen bay vòng vòng, quạ quạ quạ… thật muốn giết người a. Dịch Thiên thấy vậy, ôm lấy Miểu Miểu bình thản nói: “Bọn họ không dám.” Vụ Huyền nghe vậy miệng há hốc, chủ thượng nói vậy xem như là đang nhắc nhở bọn họ, phu nhân thật lợi hại, đã nắm luôn đằng chuôi của chủ thượng rồi.
Lại một ngày trôi qua mới trở lại Bồng Lai Các. Đám người Vụ Liệt đã ở sau cửa chờ sẵn từ lúc nào rồi, vừa nhìn thấy Miểu Miểu nhảy xuống ngựa lập tức chạy đến, cười nói: “Phu nhân, người không có việc gì thật tốt quá.” “Đúng vậy, không nhìn coi ta là người như thế nào, ta là Tiểu Cường đánh hòai không chết đó a.” Miểu Miểu vỗ ngực khoe khoang. Tiểu Cường là ai? Mọi người e ngại nhìn nhau tự hỏi.
“Tiểu Cường là ai?” Dịch Thiên đột nhiên lên tiếng, mọi người cũng rất phối hợp nhất tề gật đầu, bọn họ cũng muốn biết, chủ thượng hỏi lời này thật đúng lúc. “Con gián.” Miểu Miểu vừa nói vừa đi thẳng vào cửa lớn, không nhìn thấy ánh mắt Dịch Thiên vừa lóe lên, chính là xấu hổ, đổ mồ hôi, còn tưởng rằng Tiểu Cường là người nào của nàng, thì ra chỉ là một con gián. Mặc dù Miểu Miểu không nhìn thấy nhưng Vụ Huyền lại nhìn thấy rồi, đi theo phía sau Dịch Thiên khẽ lắc đầu, chủ thượng đúng là thần hồn nát thần tính*, bất cứ nam nhân nào cũng không buông tha, mặc dù lúc đầu hắn cũng tưởng rằng Tiểu Cường vốn là một nam nhân.
*nguyên văn 草木皆兵 thảo mộc giai cung: trông gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính
“Tẩu phu nhân, thân thể người bây giờ không có việc gì rồi, đi lâu như vậy, khiến cho lòng đệ lo lắng muốn chết.” Lâm Phong cười nói. “Ta nói Lâm Phong à, ngươi lo lắng cho ta làm cái gì a, người đáng lo lắng chính là Vụ Thiến ở bên cạnh ngươi kia kìa.” Miểu Miểu nhướng mày nói, không phát hiện ra Dịch Thiên nghe thấy ngươi lo lắng cho ta, mặt nhăn mày nhó như vậy hả. “Là đệ vì nàng nên mới lo lắng a, tẩu phu nhân, người không biết đâu, từ lúc người cùng chủ thượng lên Dược cốc, Vụ Thiến liền luôn lo lắng khôn nguôi, cũng không chịu theo đệ trở về, đệ thật sự là vừa lo lắng cho các người, vừa sốt ruột với nàng…” Lâm Phong lại bắt đầu nói tràng giang đại hải rồi.
“Ngưng, thân thể ta vừa mới khỏe, không thể mệt nhọc, ngươi lập tức từ dài dòng nói ngắn gọn đi, nói thẳng vào trọng điểm, OK?” Ô khắc là cái gì, không hiểu, có điều nghe thông suốt rồi. Lâm Phong đằng hắng giọng nói: “Chuyện rất đơn giản, chính là đệ đã sớm đề cập với cha đệ chuyện của đệ cùng Vụ Thiến rồi, gia phụ cũng đã đồng ý rồi, cho nên đệ định đưa Vụ Thiến đến Lâm thành để thành thân, tuy nhiên tẩu phu nhân lại đột nhiên trúng độc, chúng đệ cũng rất lo lắng, lòng đệ mặc dù muốn cùng Vụ Thiến thành thân sớm một chút, nhưng cũng lo lắng cho an nguy của tẩu phu nhân, cho nên đệ là vừa sốt ruột lại vừa lo lắng.” Vụ Thiến đứng bên cạnh nghe Lâm Phong nói, mặt mày đỏ bừng, nói như thế nào thì nữ nhân dù hung hăng cỡ nào, gặp phải lọai sự tình như thế này cũng sẽ thẹn thùng.
“Thật vậy hả, chúc mừng chúc mừng, Vụ Thiến à ta nhất định đường đường chính chính đem muội gả ta ngòai, ta nói ngươi đó Lâm Phong, Vụ Thiên Các vốn là nhà Vụ Thiến, ngươi làm sao có thể đem Vụ Thiến về mà thành thân, ngươi nên đến Vụ Thiên Các cầu hôn, sau đó rước Vụ Thiến về.” Miểu Miểu cười nói. Lâm Phong sửng sốt, vỗ đầu mình một cái, cười hắc hắc nói: “Sao đệ lại quên mất, bây giờ đệ lập tức cầu hôn.”
“Ngưng, Lâm Phong, trước hết ngươi dùng bồ câu đưa tin cho lão cha ngươi cái đã, nói lão cho người đưa sính lễ tới, ờ được rồi, sính lễ không thể quá ít, ít thì chúng ta sẽ không gả Vụ Thiến nhà ta cho đâu, ta có quyền làm chủ mà, đúng không, Vụ Thiến.” Mắt Miểu Miểu khẽ liếc, nhìn Vụ Thiến cười nói, ha ha, có thể bòn rút một chút rồi.
“Phu nhân…” Vụ Thiến hờn dỗi. Cả phòng được dịp cười to, Lâm Phong đột nhiên nói: “Ta đi ngay lập tức.” Lóe lên một cái, người đã không thấy đâu, động tác thật đúng là nhanh a. Lại thêm một phen cười lớn.
Tiểu Vũ đứng ở bên cạnh Miểu Miểu, nói nhỏ: “Tỷ thật đúng là biết cách buôn bán a, mới đó lại dễ dàng kiếm thêm lợi nhuận nữa rồi, ta bây giờ cảm thấy đi theo tỷ không tồi, sẽ không bị chết đói.” Miểu Miểu nghiêng mắt liếc xéo một cái, còn phải hỏi, không nhìn lại coi ta là ai.
Vụ Tiêm lại cười nói: “Phu nhân, người bây giờ so với chủ thượng hình như còn thích kiếm tiền hơn, trước kia không phải người nói chủ thượng là nhiều bạc như vậy, không sợ bị đè chết sao.” Miểu Miểu cười hắc hắc: “Vụ Tiêm, mới lập gia đình có vài ngày, có phu quân, cũng có luôn hài tử rồi, bây giờ còn dám trêu chọc luôn cả ta, ta nói cho muội biết, ta không sợ bị đè chết, ta đem tất cả bạc đổi hết thành ngân phiếu, rất là nhẹ đó nha.” Dứt lời, cũng không thèm để ý tiếng cười của mọi người, đá lông nheo với Dịch Thiên, không phải nương tử của chàng rất lợi hại sao, nói kiểu nào cũng được.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
72 chương
50 chương
11 chương
55 chương
16 chương