Đoạt xá thành thê
Chương 77 : thiếu
Edit: Voicoi08
Lưu Chí Học vừa định nói anh Tống ra ngoài có việc, có chuyện gì cô có thể nói với tôi? Đúng lúc này thì đám người Tống Trường Lâm đi từ ngoài vào.
“Anh ấy ở đây, cô đợi một chút.” Nói xong, anh ngẩn đầu nhíu mày nhìn Tống Trường Lâm, nói: “Anh Tống, có người tìm anh.”
Tống Trường Lâm cũng ngạc nhiên đi qua nhận điện thoại, tìm anh thì cứ tìm, cậu nhóc kia nhíu mày làm gì? “Alo, chào bạn, xin hỏi bạn là ai?”
“Anh rể, em là Xảo Trân.” Trương Xảo Phương vừa nghe thấy giọng anh rể, cuối cùng cô cũng tìm được anh, lập tức giọng nói cũng hưng phấn hơn.
“Xảo Trân? Sao thế em? Là cha mẹ có chuyện gì sao?” đây là suy nghĩ đầu tiên của Tống Trường Lâm, phản ứng của anh là: nếu cha mẹ không có chuyện gì thì Xảo Trân sao có thể gọi điện thoại cho anh được?
“A, không ạ, em đến thành phố A ròi, anh rể, bây giờ em đang ở trước cửa ga thành phố A, anh mau đến đón em với, được không?” Trương Xảo Phương nhìn người đến người đi ở nhà ga khiến cô có chút lo lắng, cho dù cô ở nhà có lợi hại đến thế nào thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, ngay cả trên huyện cô cũng chưa từng đi. Lần này cũng không biết cô bị trúng gió gì, vậy mà có thể chạy từ quê đến đây?
“Cái gì? Em đang ở thành phố A? Chỉ một mình em tới? Cha mẹ đã biết chưa? Tại sao em không gọi điện thoại trước?” Tống Trường Lâm nóng vội một trận, bà cô nhỏ này cũng được coi như tâm can của cha mẹ vợ anh, nghe giọng nói này thế nào cũng giống như tự bản thân trốn đi.
Trương Xảo Trân cũng thấy có chút chột dạ, nhưng người cũng đã đến đây rồi, cô không thể nói dối, nghĩ nghĩ, cô cười hì hì che giấu nói: “Anh rể, em muốn thăm cháu ngoại trai, cho nên tự em đến đây, em có để thư lại cho cha mẹ rồi, nhất định cha mẹ cũng biết.” Ý cô chính là, lúc cô đi họ không biết, đến lúc họ nhìn thấy cái gọi là thư kia thì mới biết được.
Tống Trường Lâm muốn tức cũng không được, muốn mắng cũng không phải, nghĩ lại đó cũng là một cô gái nhỏ còn đang đợi ở nhà ga kìa, anh vội vàng dặn dò: “Bây giờ em đứng yên trước cửa nhà ga đợi anh, đừng đi đâu, bây giờ anh rể đi đón em, trăm ngàn lần em đừng chạy đi đâu, em nghe thấy không?” Tại sao đều là một mẹ sinh ra, sao tính cách lại khác xa nhau nhiều đến vậy? Vợ anh và em vợ, quả thật là vợ anh quá hiểu chuyện.
Tống Trường Lâm cúp điện thoại, anh vội vàng viết số điện thoại trong thôn, sau đó giao cho Lưu Hải Sơn dặn: “Cậu gọi một cuộc gọi về thôn anh, sau đó tìm mẹ vợ anh là Lý Thải Vân, nói cho mẹ vợ anh biết, em vợ anh chạy đến thành phố A, bây giờ anh đi đón cô ấy, để cho hai ông bà đừng lo lắng, anh đón được người rồi sẽ cho cô ấy gọi điện thoại lại.” không biết cha mẹ vợ anh đã phát hiện ra không thấy con nhóc kia chưa,lqd, nếu thật sự biết, còn không phải đang bị gấp chết sao?
“Thật sự là em gái của chị dâu đến đây sao?” Lưu Hải Sơn đã gặp qua mẹ Trương, tất nhiên cũng biết Trương Xảo Phương còn một người em gái.
“Đến rồi, một mình một ngựa chạy tới, vậy mà còn dám viết thư để ở nhà, anh muốn nhanh chóng đi đón người, cậu gọi giúp anh theo số điện thoại này đi.” Đừng thấy con nhóc kia ở nhà hoành hành, ở bên ngoài cũng chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi, nếu thật sự bị bắt nạt thì phải làm sao bây giờ.
Tống Trường Lâm càng nghĩ càng thấy bất an, anh cầm chìa khóa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lưu Chí Học đứng một bên nghe điện thoại, sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn theo anh, chờ khi nghe thấy chữ cha mẹ, ngọn lửa tám chuyện trong mắt anh nhanh chóng bị dập tắt, hóa ra là người thân? Anh khẩn trương vô ích rồi, anh còn tưởng là chị dâu có tình địch, anh đang muốn vội vàng chạy đi mật báo kìa.
Kết quả anh lại nghe được là, hả? Là em gái của chị dâu? Em vợ của anh Tống? Bây giờ tuổi chị dâu cũng không lớn, vậy em gái này...
Anh thấy Lưu Hải Sơn bên kia vừa gọi điện thoại nói chuyện với mẹ Trương xong, anh cười tít mắt, chạy tới, thấp giọng nói: “Anh Lưu, em hỏi anh chuyện này?”
“Nói đi, không cần bày đặt khách sáo như vậy?” Lưu Hải Sơn khoát tay chặn lại, cả người anh đều tựa xuống ghế. Bởi vì thẳng nhóc này bày ra dáng vẻ khách sáo thì thôi, lại còn bày luôn dáng vẻ muốn nói lại thôi, anh nhìn cũng có chút khiếp sợ.
“Khụ khụ, em chỉ muốn hỏi thăm một chút, anh Tống có em vợ sao ạ, cô ấy kết hôn chưa ạ?” vừa rồi anh nghe đối phương nói chuyện giọng rất ngọt, khiến cho người ta có cảm giác không lớn tuổi.
Hả? lời này vừa nói ra, ba thằng nhóc trong phòng lập tức hiểu ra: tại sao lại quên mất vụ này chứ? Một đám nhanh chóng vây quanh Lưu Hải Sơn, liên tục, nóng lòng nói: “Đúng vậy, anh Lưu, em vợ, à không, em vợ anh Tống đã kết hôn chưa ạ? Có đối tượng chưa ạ?” chị dâu vừa sinh đẹp lại đảm đang như vậy, nhất định em gái chị cũng không kém? Nếu còn chưa kết hôn mà nói, bọn họ có bốn thằng đều độc thân đó, hoàn toàn có thể tự sinh tự diệt mà.
“Kết hôn chưa ấy hả?” Lưu Hải Sơn gãi đầu nhớ lại nói: “Hình như chưa kết hôn đâu, nhưng có đối tượng hay không thì anh không hỏi kĩ.” Đứa nhỏ của anh cũng ba tuổi rồi, sao anh có thể nhìn chằm chằm vào người ta mà hỏi, con gái nhà người ta có đối tượng hay chưa chứ?
Không kết hôn? Câu nói phía sau đã không còn quan trọng, mấy người nghe được Trương Xảo
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3474098.png" data-pagespeed-url-hash=2024192771 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
188 chương
90 chương
7 chương
14 chương
5 chương
153 chương