Đoạt xá thành thê
Chương 67 : thiếu
Editor: Voicoi08
“Oa...” Có thể do âm thanh bên ngoài quá lớn, nhóc anh đang nằm trong lòng mẹ Trương oa một tiếng khóc rống, sau đó, nhóc em trong lòng Tống Trường Hà cũng không chịu yếu thế mà khóc theo.
“Làm sao thế ạ?” Trương Xảo Phương đang ngủ, cô không bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức mà bị tiếng khóc của hai cậu nhóc đánh thức, cô mở to hai mắt nhìn hai cậu nhóc đang thi nhau gào khóc rồi nhíu mày hỏi. Hình như cảm xúc của đứa nhỏ có chút sợ hãi.
“Xảo Phương, con tỉnh rồi à?” Mẹ Trương đang đứng dưới đất ôm cháu ngoại dỗ, vừa thấy con gái tỉnh, nhìn qua vẻ mặt của con, sau đó không nhịn được mà oán trách: “Sinh nhiều đứa nhỏ thì sẽ tốn nhiều sức. Bảo con nghỉ ngơi con còn không nghe, còn luôn nói cái gì mà không sao, đã làm mẹ rồi mà con tùy hứng như vậy, càng lớn chủ ý cũng càng lớn.” Bà cũng muốn rót cho con gái cốc nước, nhưng đứa nhỏ trong lòng bà vẫn đang gào khóc, bà chỉ có thể chờ con rể về xem.
“Đứa bé sao rồi mẹ? Sao lại khóc nhiều thế?” Trương Xảo Phương cũng không để ý đến việc bị mẹ càu nhàu, cô chỉ muốn biết sao con trai của cô lại khóc?
“Đừng nói nữa, bên ngoài đang có người vừa gào khóc vừa mắng, nói đứa nhỏ bị trộm mất, Trường Lâm vừa ra ngoài, tí nữa nó về là biết chuyện gì xảy ra thôi.” Tống Trường Hà cũng ôm đứa nhỏ lắc lư dưới đất, nghe bên ngoài có tiếng mắng của người đàn ông, tiếng khóc của phụ nữ, chị không nhịn được mà ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, người ta luôn nói thành phố lớn thì tốt, không ngờ lại có loại nguy hiểm như vậy?
Trương Xảo Phương nhíu mày nghe ngóng, tiếng khóc của người phụ nữ này quả thật khiến cho lòng người chua xót, bất đắc dĩ là cô vừa sinh xong, cô cũng muốn giúp đỡ nhưng vẫn là hữu tâm mà vô lực. Cô không thể giúp người khác tìm đứa nhỏ nên cô lại tập chung vào hai đứa nhỏ của cô, thấy cả hai đứa đều khóc, có thể là bị tiếng ồn bên ngoài dọa, cô nhẹ nhàng nằm vào phía trong, sau đó vỗ xuống vị trí trống bên cạnh, nói với mẹ: “Mẹ đưa đứa nhỏ cho con đi mẹ.”
“Mẹ đứng ôm còn không được, đưa cho con thì có lợi gì chứ?” Bà ngoại đang đau lòng cho cháu ngoại, không nhịn được mà giận chó đánh mèo với con gái, một đứa bé cũng không trông được thì còn làm được gì nữa? Nhưng mà kẻ trộm đứa nhỏ đúng là đáng ghê tởm, loại chuyện khốn nạn này mà cũng làm, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế.
“Không sao đâu mẹ, mẹ đưa cho con đi.” Đứa nhỏ khóc khiến Trương Xảo Phương cảm thấy đau lòng, cô liên tục vẫy tay, để mẹ cô bế đứa bé lại.
Mẹ Trương liên tục dỗ mà đứa nhỏ vẫn khóc, nên bất đắc dĩ phải đặt đứa nhỏ đến bên cạnh con gái, miệng còn tức giận than thở: “Ngày mai chúng ta về nhà, đứa nhỏ tốt như vậy mà cũng bị dọa, nếu không thì cháu ngoại ngoan của mẹ cũng không phải khóc...”
Trương Xảo Phương nhìn gương mặt nhỏ của con trai đỏ bừng lên, hai mắt vẫn đang nhắm kín khóc to, cô nhẹ nhàng vỗ về con, dùng chút linh khí ít ỏi còn lại trên người để trấn an cảm xúc của con trai.
“Trời? Thằng nhóc này đúng là có thể nhận ra ai là mẹ nó đấy? Vậy mà lại nín khóc?” bà nhìn cháu trai vốn đang khóc thút thít cũng yên tĩnh lại, bà vội nói với Tống Trường Hà: “Trường Hà, mau đưa cho mẹ nó, chúng ta dỗ không được, nhưng đặt lại gần mẹ lại được đó.” Lời nói giống như đang xoi mói nhưng trên mặt mẹ Trương lại hiện lên ý cười.
Đối với bà mà nói, đứa nhỏ không khóc là được, chuyện bên ngoài tuy khiến người ta không thoải mái, nhưng cũng chỉ là nhất thời, lqd, người không thân không quen, ai có thể quan tâm đến họ từng giây từng phút chứ?
Tống Trường Hà thấy đứa nhỏ thật sự nín khóc, chị vội vàng đặt em trai đến bên cạnh anh trai nhỏ, Trương Xảo Phương nhẹ nhàng vỗ về, lại nhẹ nhàng dỗ dành, cuối cùng hai cậu nhóc cũng bình tĩnh lại.
“Xảo Phương tỉnh rồi sao?” Tại sao mọi người lại đưa cả hai đứa nhỏ cho vợ anh thế này? Tống Trường Lâm vừa mở cửa đi vào đã thấy vợ anh đang ôm hai đứa nhỏ, nếu không phải hai người đang đứng đây là mẹ vợ và chị gái anh thì anh sẽ nghi ngờ hai người này nhân lúc anh không ở đây mà ngược đãi vợ và con anh.
“Con trai em bị dọa khóc, dỗ thế nào cũng không được, vậy mà vừa đặt cạnh mẹ đã nín khóc, thật là, mới bé tí mà đã có tâm nhãn rồi.” Tống Trường Hà oán giận với em trai, trong lòng chị rất tự hào vì cháu trai thông minh.
“Ha ha, thật sao? Con em chính là thông minh như vậy.” Nói xong, anh đi đến bên cạnh nhìn đứa nhỏ, sau đó mới nhìn mẹ đứa nhỏ, hỏi: “Em có đói bụng không? Anh hâm nóng cháo cho em uống nha?”
“Em chưa đói, anh cho em cốc nước là được, bên ngoài sao rồi? Em nghe mẹ nói là có người trộm đứa nhỏ hả?” Tuy Trương Xảo Phương hiểu bản thân không giúp được gì, nhưng vẫn thấy lo lắng thay cho người mẹ vừa bị mất con, cùng làm mẹ, đổi chỗ suy nghĩ một chút, người phụ nữ kia nhất định sẽ cảm thấy muốn chết.
“Ai...” nhắc đến chuyện bên ngoài, Tống Trường Lâm thở dài, đứng dậy rót nước cho vợ: “Đứa nhỏ này vừa sinh lúc sáng, mẹ đứa nhỏ ngủ một ngày, nửa đêm cha đứa nhỏ lại ra ngoài đi vệ sinh, trở về đã không thấy đứa nhỏ đâu, cũng không biết làm sao sinh đứa nhỏ mà người nhà không đến, chỉ có hai vợ chồng họ?” Nếu nhiều người mà nói, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Tống Trường Lâm vừa kể lại những chuyện xảy ra, vừa rót nước cho vợ anh, sau đó lại bỏ thêm chút sữa bột, anh nghĩ nếu cô không muốn uống cháo thì uống chút sữa bột đi, cũng có thể bồi bổ thân thể.
“Báo công an chưa? Có chút manh mối
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3463950.png" data-pagespeed-url-hash=3354939300 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
188 chương
90 chương
7 chương
14 chương
5 chương
153 chương