Đoạt xá thành thê
Chương 125
Ngoài miệng Trương Xảo Phương nói không cần lo lắng, nhưng trong lòng còn nhiều chuyện không bỏ xuống được, con nhóc kia ở với cô hơn nửa năm, sao có thể không có tình cảm chứ? Vì muốn hiểu biết tình hình nên hôm sau cô đưa hai con trai đến công ty, tự gọi lại cho mẹ.
Mẹ Trương cũng đang chờ ở nhà, bà cũng đoán được hôm nay con gái có thể gọi điện lại cho bà, nghe loa gọi, bà vội đi giày, vui vẻ chạy đi.
Mẹ Trương nghe được giọng nói của con gái, dù chỉ toàn là trách ông bà, nhưng tính tình bà tốt, cũng chỉ cười ha ha, giải thích: “Đây cũng là do chưa định ngày mà, lại nói chuyện này cũng chưa thương lượng rõ, không vội.”
Trương Xảo Phương bị sự thoải mái của mẹ cô làm cho bó tay, cô chỉ có thể bỏ qua chuyện tra hỏi này, hỏi thăm tình huống của em rể tương lai: “Mẹ, con nghe Trường Lâm nói Tuấn Đạt ở huyện ngoài sửa xe cho người ta, nếu thật sự kết hôn thì Tứ nha cũng vào huyện sao?” Tiền lương được bao nhiêu? Có đủ nuôi gia đình không đây? Hơn nữa một người con gái đến một địa phương không quen, nếu bị bắt nạt thì ai đứng ra giúp em gái cô được đây?
“Con yên tâm, mọi chuyện đều bàn xong rồi, nhà Tuấn Đạt cũng nói rồi, mấy ngày nay sẽ để cậu ấy về nhà, xin nghỉ việc ở chỗ kia, sau đó về nhà chuẩn bị, chờ sau khi thu hoặc vụ thu sẽ kết hôn, sau đó để vợ chồng son thuê một cửa hàng lớn một chút, có cả phòng ở trên huyện, một nửa để Tuấn Đạt tiếp tục sửa xe, một nửa để Tứ nha cắt tóc.
Hai vợ chồng son đều có nghề, còn có thể ở cùng một chỗ, thật tốt.” Bây giờ bà chỉ cảm thấy con gái thứ ba của bà như có thể tính toán trước, tìm cho em gái một công việc thật tốt? Mỗi ngày không cần làm gì cả chỉ cần động cái kéo cũng có tiền, ngay cả tiền nhập hàng cũng không còn, chuyện tốt như này đi đâu tìm được cơ chứ?
Trương Xảo Phương vừa nghe thấy sự sắp xếp như vậy thì cũng yên tâm hơn nửa, lại hỏi thêm một chút tính cách của em rể và tình huống trong nhà, cuối cùng mới yên tâm tắt điện thoại.
“Em hỏi rõ rồi hả?” Tống Trường Lâm cười đưa vợ anh một que kem, đây là vừa lúc vợ anh đang nói chuyện điện thoại, đám người Mã Ngọc Trân trông đứa nhỏ, anh chạy ra ngoài mua.
“Em hỏi kĩ rồi, mẹ nói sau khi kết hôn thì cũng sắp xếp xong nhà ở cho hai vợ chồng, còn gì chưa bàn nữa đâu?” Cô bất đắc dĩ lắc đầu, vừa cắn miếng kem vừa nói chuyện với chồng: “Quyết định là sẽ cho hai đứa kết hôn sau khi thu hoạch vụ thu, còn hơn hai tháng nữa.” Mọi người trong thôn đều muốn để sau khi thu hoạch vụ thu mới kết hôn bởi vì sau khi bán lương thực thì trong tay cũng có thêm chút tiền, có thể thoái mái hơn chút.
“Vụ thu sao? Được, đến lúc đó chúng ta cũng về trước hai ngày, để con ở nhà ông bà nội, vợ chồng mình thì đến thu xếp một chút.” Nhà mẹ vợ anh cũng chỉ còn lại một mình em vợ, đương nhiên không thể để em vợ anh phải thiệt, Tống Trường Lâm chuẩn bị về nhà thương lượng với vợ anh xem đến lúc đó mua cho em vợ anh cái gì được?
Vừa rồi mọi người đều ăn kem, Tiểu Tá, Tiểu Hữu cũng được cha đút cho hai miếng, kết quả là hai nhóc mới ăn được hai miếng thì miếng kem trong tay cha đã không còn, bây giờ hai nhóc thấy trong tay mẹ có một cây? Hai nhóc nhanh chóng bò khỏi tay của Mã Ngọc Trân và Hoàng Lệ Na, nhanh chân chạy đến bên người mẹ: “Mẹ, mẹ, mẹ… ăn, ăn…” Chạy nhanh nào, chậm lại không còn.
Trương Xảo Phương nhìn bóng dáng hai cậu con trai ngốc của cô, cô buồn cười ngồi xổm xuống, cắn hai miếng nhỏ đút cho con, sau đó nhanh chóng tiêu diệt sạch cái kem trong tay, không phải bọn họ làm cha mẹ mà tham ăn, chỉ là thật sự không thể cho ăn nhiều hơn, đứa nhỏ dễ đau bụng.
Hai nhóc bực tức nhìn cái que kem đã hết trong tay mẹ, hai nhóc không hiểu tại sao kem lại có ít như vậy? Tại sao mỗi lần được một ít vào miệng là đã hết? Tại sao lại có cái kết quả này chứ?
… Hai hôm sau, Từ Đức Minh cũng chuyển nhà, nhà của vợ chồng anh nhỏ hơn nhà họ Tống, nhưng thời gian trang hoàng lại kéo dài hơn nhiều, ai bảo anh còn phải làm việc, cũng không thể ngày nào cũng xin nghỉ phép, cho nên người này vừa làm vừa kéo, dọn dẹp đúng một tháng, mở cửa sổ thông gió thêm hai ngày, thấy nhà họ Tống đã chuyển vào nên cũng nóng ruột chuyển theo.
Vốn tình cảm hai anh em cũng không kém, mà bây giờ còn là hàng xóm ngay cạnh, công việc chuyển nhà này tất nhiên là Tống Trường Lâm bao toàn bộ.
Hôm đó đi dọn nhà mới phát hiện nhà họ thiếu nhiều đồ nhưng nhà Từ Đức Minh còn thiếu nhiều hơn, nồi bát chăn đệm cũng ít hơn phân nửa, cũng không có vật gì to, toàn đồ nhỏ nhỏ.
Đến trên lầu, đoàn người đều vội vàng sắp xếp đồ đạc, Từ Nhất Phàm nhanh chóng nắm chặt tay mẹ, đi một bước thì theo một bước, khiến cho Cao Tú Chi không thể làm được cái gì, mà Từ Đức Minh là một người đàn ông, căn bản là không hiểu rõ được sự sắp xếp đồ vật trong nhà, thấy vợ anh dỗ một đứa nhỏ cũng không thoát được tay, tuy rằng anh không nói gì nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được rằng, hai mắt của anh giống như đang toát ra mùi thuốc súng rồi.
Tống Trường Lâm thực sự không thể nhìn được, trực tiếp nói với Cao Tú Chi:
“Chị dâu em đang ở nhà bên kia chơi với hai đứa nhỏ đó, em bế cháu qua đó đi, nhìn xem Nhất Phàm có thể chơi bên đó không, có thể để bên đó trước, xong em về thu dọn nhà cửa.” Thật ra những đồ này để lúc không có người dọn cũng được, nhưng ai bảo vợ chồng họ muốn nấu cơm trưa nay đâu? Đồ ăn cũng đã mua sẵn, bây giờ mà còn không tìm được đồ, rồi tiếp tục như vậy thì vợ chồng họ sẽ cãi nhau mất.
Cao Tú Chi cũng gấp, lúc nhà họ sinh đứa nhỏ, mọi người ở đơn vị của chồng cũng đưa quà, bây giờ nhà cô chuyển nhà cũng không tiện nhận lễ, chỉ báo cho hai người bạn thân, nghĩ ít người, buổi trưa làm miếng cơm ở nhà thôi, cũng có thể tiết kiệm một chút, nào ngờ đứa nhỏ này thấy có nhiều người nên càng thêm quấn lấy cô.
Cô vừa thấy Tống Trường Lâm nói vậy, cô cũng không để ý chuyện phải khách sáo, nhanh chóng ôm đứa nhỏ đến nhà họ Tống.
Trương Xảo Phương ngồi trong phòng ngủ lớn, có dải một cái chăn lông dễ, cái này vừa cách nhiệt tốt lại vừa làm chăn được, đứa nhỏ thoái mái chơi.
Lúc Cao Tú Chi đến hai đứa nhỏ đang ngồi xếp gỗ, dì nhỏ mua cho hai nhóc cả đống đồ chơi, nhưng hai anh em thích nhất là bộ đồ chơi xếp gỗ này, Tiểu Tá thích xếp, Tiểu Hữu bị ảnh hướng bởi cha bé hướng dẫn nên bây giờ chỉ thích phá, hai nhóc một người thích xếp, một người thích phá, phối hợp vô cùng ăn ý mà cũng không hề cãi nhau.
Lúc đầu bé Từ Nhất Phàm cũng kéo tay mẹ, nói gì cũng không chịu ra hơi, nhưng nhìn đến trên đất đủ loại đồ chơi màu sách, đứa nhỏ này cũng bị lay động rồi.
Điều kiện gia đình Từ Đức Minh cũng xem như tốt, hai vợ chồng ăn mặc tiết kiệm, vừa mua nhà rồi lại trang hoàng, sau này còn muốn trả tiền thêu phòng nên sao có thể mua được đồ chơi đắt tiền như vậy cho con chứ? Hôm nay lần đầu tiên bé nhìn thấy nhiều đồ chơi như vậy, cũng bất chấp tất cả chạy lại nghiên cứu, bên người cũng có hai cậu nhóc giống nhau, chỉ một lát sau bé đa bỏ tay mẹ, tự mình chạy đi lấy đồ chơi.
“Em để đứa nhỏ ở đây chơi đi, tí nữa chị sẽ cho mấy nhóc ăn hoa quả, rồi còn những đồ chơi khác nữa, dù sao cũng sẽ dỗ được một lát, em yên tâm về bận việc đi, nếu thật sự không được thì chị sẽ gọi em.” Vừa rồi cô có nghe chồng cô về dặn dò, vợ chồng họ cũng nóng ruột thay, đồng thời cô càng thêm xác định rằng Trường Lâm nhà cô đúng làm một người chồng tốt khó mà tìm được, Trường Lâm còn hiểu rõ rất cả đồ dùng, thói quen thu dọn đồ trong nhà hơn cả cô.
Cao Tú Chi thấy con trai như vậy nên cũng nhẹ nhàng thở ra, không ngừng cảm ơn Trương Xảo Phương: “Chị dâu, để chị thêm bận rồi, chị giúp em trông cháu một chút, hết bận em sẽ nhanh chóng qua đây.” Trông đứa nhỏ cũng là một công việc, không thân cũng không quen thì ai muốn giúp đỡ cơ chứ?
“Được rồi, hàng xóm với nhau, em nói cái này làm gì? Nhanh về nhà dọn dẹp đi.” Thật khiến người khác ngại ngùng.
Cao Tú Chi cảm ơn gật đầu, vội vàng xoay người về nhà.
Giữa buổi cô cũng sợ đứa nhỏ không chịu, muốn đến xem một chút, nhưng lại sợ nếu cô đến đứa nhỏ lại ôm lấy, muốn về nhà với cô, cô chỉ có thể nén lo lắng, bận rộn lo xong cơm trưa, bày lên bàn.
Cô thấy mọi người đều đã ăn cơm, cuối cùng cô cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, mang theo hai đĩa thịt gà và rau trộn đi đến nhà Tống Trường Lâm.
Cô vừa vào nhà thì thấy con trai cô đang ngồi trên đất chơi với hai cậu nhóc nhà họ, còn cười khanh khách, trong tay đang gặm một miếng bánh ngọt, vừa vui vẻ nhưng cũng không quên đưa bánh ngọt vào miệng nhỏ.
Lúc này trái tim luôn lơ lửng của cô mới yên tĩnh được, con trai là tất cả của cô, thấy con vui vẻ thì sự lo lắng mệt nhọc cả buổi sáng của cô đều bay sạch.
Trương Xảo Phương thấy trên chóp mũi cô có mồ hôi, vừa vào nhà đã phải nhìn đứa nhỏ đầu tiên, cô cười an ủi: “Đứa nhỏ ngoan lắm, không hề quấy chút nào.” Có lẽ là lần đầu thấy nhiều đồ chơi như vậy, đứa nhỏ này chơi với hai cậu nhóc nhà cô vô cùng vui vẻ.
“Chị dâu, thật sự cám ơn chị, đây là hai món em vừa làm, còn chưa ăn đâu, trưa nay chị nếm thử một chút, đỡ phải nấu cơm.” Vừa nói Cao Tú Chi còn đem đồ ăn trong tay đưa đến, vẻ mặt tươi cười.
“Được rồi, đúng lúc chị không nấu, nhà em chưa dọn xong đúng không? Đứa nhỏ cứ để bên nhà chị trước, ba anh em chơi đùa rất vui vẻ.” Trương Xảo Phương cũng không khách sáo, tiếp nhận đồ ăn, cười hứa tiếp tục trông đứa nhỏ giúp.
Lần này thì Cao Tú Chi thoải mái yên tâm, chiều hết bận mới đến đón đứa nhỏ, lúc này con trai cô đang ngủ ở nhà người ta, ôm con trai ngủ mơ màng về đến nhà, nhìn ngôi nhà mới của bản thân, cô nở nụ cười thỏa mãn, thật tốt, cuối cùng cô cũng có ngôi nhà của mình rồi.
.
.
Từ đó về sau, ba đứa nhóc thường xuyên chơi đùa, bé Nhất Phàm càng vô cùng thích nhà họ Tống, thường xuyên nhân lúc mẹ không chú ý chạy đến cửa đẩy cửa đi ra, nếu không phải dáng người quá nhỏ không mở được cửa thì không chừng là không cần mẹ bế, chính nhóc cũng có thể chạy đến nhà họ Tống, ai bảo nhà nhóc không có đồ chơi?
Cao Tú Chi cũng là người biết nhìn mặt người,lqd, thấy con trai như vậy, nên thỉnh thoảng cô cũng mua chút hoa quả bánh ngọt mang đến, tuy rằng cô cũng hiểu có khả năng người ta không thiếu chút đồ này, nhưng đây cũng là chút tấm lòng của cô, không thể chỉ chiếm chỗ tốt của người ta thôi được.
Mối quan hệ của hai nhà ngày càng tốt hơn, sắp đến tết trung thu, nghĩ hai nhà đều không có người thân ở đây, lại nghe Cao Tú Chi nói nhớ đến cảnh tượng náo nhiệt lúc ở nhà hai năm trước, Trương Xảo Phương cũng muốn hai nhà cùng nhau đón cái tết trung thu này.
Đêm đó, cô nói chuyện này với chồng cô:
“Trường Lâm, em nghe Tú Chi nói, tết Trung thu vợ chồng họ cũng không đi đâu, không bằng hai nhà chúng ta cùng nhau đi qua nhá? Lúc đón tết cũng náo nhiệt hơn.” Thật ra ngay cả tính không đón tết cùng nhau thì bé Nhất Phàm cũng muốn ngày nào cũng chạy sang bên này, cũng sắp thành đứa nhỏ nhà cô, đứa nhỏ thường đến đây nên cũng không cần đến cha mẹ nó nữa rồi.
“Được đó, đúng lúc có người uống rượu với anh.” Tống Trường Lâm vừa nghe cũng vui vẻ, ban đầu anh định kêu Hải Sơn đến, hai người cùng ngồi uống rượu, nhưng bây giờ trong nhà còn có mẹ Lưu, dù sao cũng không thể để mẹ người ta cùng đi đón lễ, nhìn thế nào cũng có chút không thể nói được.
Trương Xảo Phương quay đầu trợn mắt lườm chồng cô, cười nói: “Anh mà uống nhiều thì đến phòng nhỏ mà ngủ, em mặc kệ anh.”
“Sao có thể như vậy chứ? Vợ anh dịu dàng như vậy sao có thể mặc kệ anh được?” Anh cười hì hì đến bên cạnh vợ anh, đúng lúc BB cơ bên hông kêu lên, anh cười nhìn xong cũng lập tức vui vẻ nói với vợ anh: “Trưởng phòng Tưởng vừa nhắn đến, tối chủ nhật tuần này cũng sẽ phát sóng chương trình nghệ thuật, bảo chúng ta đừng quên xem.”
“Chủ nhật sao? Đúng rồi, đúng ngày lễ trung thu luôn.” Quá khéo.
“Trúng ngày à? Ha hả, đến lúc đó em đừng quên làm thêm mấy món ăn, chúng ta phải chúc mừng một phen.” Trong lòng anh tác phẩm của vợ anh có thể lên ti vi thì không chuyện gì có thể quan trọng hơn, anh nhất định phải chú ý việc này.
“Anh yên tâm đi, anh không nói thì em cũng làm, gọi vợ chồng Tú Chi người ta đến ăn cơm, chẳng lẽ lại mời người ta ăn dưa muối hay sao?” Cô thu dọn xong đồ trong tay, rồi chỉ vào hai cậu nhóc bên người chồng nói: “Anh trông con trai anh đi, em đi mua chút trứng gà.” Hai nhóc này thích nhất là bánh ngọt trứng gà, khả năng ăn trứng cũng mạnh, cũng giống như cô thích uống nước trứng gà vậy, mỗi ngày đều không đủ ăn, lần trước cô mới mua năm cân trứng gà, còn chưa hết nửa tháng, mà đã không còn, nếu không mua thì thức ăn buổi tối của con trai cô bị cạn kiệt rồi.
Nhắc đến trứng gà trong lòng Trương Xảo Phương cũng thấy hơi đau, cái này còn đau hơn so với lúc bỏ lại con gà mái ở quê để đến thành phố A.
Một ngày trước khi chuyển nhà thì cô còn ngây ngất vì được ở nhà lầu, vừa nghĩ vừa dọn dẹp xong nhà cửa, lúc ra ngoài cho gà ăn cô mới giật mình trợn tròn mắt, vậy mà cô lại có thể quên được chuyện lớn như vậy? Cô ở nhà lầu thì sẽ không có chỗ nuôi gà, không có chỗ nuôi gà thì bằng với không có trứng gà, không có trứng gà nghĩa là không có linh khí? Trời ạ, những ngày sau này làm sao cô có thể trôi qua được đây? Những đồ kia sao có thể giống trứng gà, ngày nào cũng được ăn linh khí đây?
Tống Trường Lâm ngạc nhiên khi thấy vợ anh ngơ ngác vào nhà, sao chỉ ra ngoài một chuyến mà lại thành như vậy? Vừa nghe vợ anh nói lí do xong anh cũng ngây ngẩn cả người, đúng vậy, anh quên mất chuyện này.
Vợ anh cũng chỉ có chút sở thích như vậy, sau này không có trứng gà tươi mới cho vợ anh thì phải làm sao? Anh thấy dáng vẻ phờ phạc ỉu xìu của vợ khiến anh có chút đau lòng, do dự một chút anh mới cắn răng nói: “Nếu không được thì anh làm cái lồng sắt, chúng ta nuôi hai con gà, để tại ban công, để giữ lại đẻ trứng cho em ăn?” ban công rất rộng, đóng cửa và đóng cửa sổ lại cũng không thấy gì.
Trương Xảo Phương thấy chồng nói vậy khiến cho tâm trạng buồn bực của cô thoải mái hơn không ít, chồng cô có thể vì sở thích của cô mà hi sinh cái ban công thì cô còn gì mà phải tiếc nuối? Nhưng mà, cho dù anh có thể hi sinh nhưng bản thân cô cũng luyến tiếc, một căn phòng ở đẹp đẽ mà toàn mùi phân gà thì chính là phá hoại mà, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể nói câu hẹn gặp lại với đàn gà của cô.
Tống Trường Lâm buồn cười khi thấy vợ anh nhắc đến trứng gà vẫn có vẻ mặt buồn bực, trong lòng anh cũng ghi lại, làm thế nào để vợ anh ngày nào cũng được ăn trứng gà tươi mới đây? Vợ anh chỉ có chút sở thích đó, từ trong thôn chuyển đến thành phố cũng chưa từng thay đổi, bây giờ lại phải bỏ đi, trong lòng anh cũng thấy không đáng.
Anh nhất định phải nghĩ ra biện pháp, không thể để vợ anh phải chịu ủy khuất như vậy được.
….
Trước lễ trung thu một ngày, Tống Trường Lâm phát cho mỗi người công nhân hai cái bánh, năm cân trứng gà, dù ít nhưng cũng là chút ý tứ của ông chủ.
Sáng hôm đó, anh còn chưa kịp gọi điện thoại thì đã nhận được điện thoại của hai ông bà ở nhà, tuy rằng ngược nhưng ai bảo bên kia gọi điện thoại sang bên này cũng rất tiện đâu? Nghĩ nghĩ, anh cũng nói với cha mẹ về chương trình nghệ thuật buổi tối nay, dù sao thì vợ anh được lộ mặt trên ti vi, anh cũng muốn để cha mẹ anh được vui vẻ.
Quả nhiên, vừa nghe tranh thêu của Trương Xảo Phương được lên ti vi, mẹ Tống và mẹ Trương vui đến mức cầm điện thoại cũng không ổn, đối với hai bà mà nói, những người lên ti vi đều là thần rồi, còn vênh váo hơn sinh viên đại học rất nhiều, bây giờ, con dâu, con gái của bà được lên ti vi, sao hai bà có thể không vui chứ? Hai bà vội vàng đi ra ngoài thông báo, nhưng nhớ đến con trai, con rể của họ nói không cần quá rêu rao nên họ cũng không dám làm quá, chỉ xoay người báo cho người trong nhà.
“Trường Sơn , buổi tối nhớ xem chương trình khai mạc nghệ thuật, tranh thêu của em dâu con được lên ti vi, cũng đừng có quên…”
“Xảo Quyên, Xảo Tĩnh, bức tranh thêu của Tam nha được lên ti vi, tối nay chương trình khai mạc nghệ thuật sẽ chiếu, mấy đứa đừng quên xem nhá.
..” mẹ Trương vừa thông báo cho hai cô con gái, xong lại về nhà nói với bạn già và Tứ Nha, nhưng chợt nghe cô con gái thứ tư oán trách:
“Con đã sớm nói nhà mình nên thay ti vi, chính mẹ không đồng ý, bây giờ nhìn xem, bức tranh thêu của chị con mà xem cái ti vi đen trắng này thì còn ra cái gì? Không được, khó lắm chị con mới lên ti vi một lần, cha mẹ ở nhà xem đi, con đến nhà Tuấn Đạt xem ti vi.” Thuận tiện cô sẽ nói với họ chị cô giỏi thế nào, chị cô được lên ti vi rồi.
Cha mẹ Trương vừa nghe xong cũng có chút không biết nói gì, con gái nói có lí, cái ti vi đen trắng này nhìn cũng không ra màu sắc gì.
Hai vợ chồng già tha thiết mong nhìn theo bóng con gái út thay quần áo đi rồi, nghĩ nghĩ hàng xóm hai bên đều là ti vi đen trắng, vậy nên suy nghĩ một lúc lâu thì hai vợ chồng già mang theo bình rượu và thức ăn đến nhà họ Tống cùng đón tiết trung thu thôi, dù sao nhà họ cũng có ti vi, mà lại là thông gia nên cũng không cần khách sáo.
Tống Trường Lâm không biết hai người mẹ của anh không đi rêu rao, nhưng chị vợ, em vợ hơn nữa cả anh trai cũng cũng vô cùng vui vẻ về nhà nói chuyện với vợ, trên cơ bản là một truyền mười, mười truyền trăm, toàn bộ thôn đều biết đến, cả đám người đều canh trước ti vi, chờ xem người đầu tiên trong thôn họ có thể lên tivi, và dạng tác phẩm như thế nào?
Trong lòng Tống Trường Lâm rất vui vẻ, buổi chiều chở một chuyến hàng rồi cho công nhân nghỉ, anh về nhà sớm giúp vợ anh rửa rau nấu cơm.
Chờ khi hai vợ chồng Từ Đức Minh đưa đứa nhỏ đến thì thấy người ngay đang đứng trong bếp làm cá.
“Anh Tống, anh còn biết nấu ăn sao? Chẳng lẽ đêm nay anh muốn bộc lộ tài năng cho vợ chồng em thử sao?” Từ Đức Minh trực tiếp đi vào phòng bếp, ngồi ở cửa xem Tống Trường Lâm mổ bụng cá.
Tống Trường Lâm xử lí xong con cá, đứng lên mang đến dưới vòi nước, thành thạo rửa, miệng thì đắc ý nói: “Cái này thì cậu không biết rồi, thật ra tay nghề của anh Tống cũng rất tốt, chẳng qua là so với chị dâu cậu thì vẫn kém hơn một chút, cho nên anh cơ bản chị giúp việc cho chị dâu cậu thôi, món ngon còn phải đợi chị dâu cậu nấu.” Anh vốn định tự khen bản thân một phen, nhưng thấy vợ anh đi từ sau lưng Từ Đức Minh đến, anh lập tức tỉnh táo sửa lời.
“Phụt.
.
.” vợ chồng Từ Đức Minh đều bật cười, còn tưởng rằng anh muốn tự thổi phồng bản thân đến đâu, hóa ra là trợ thủ.
Trương Xảo Phương cũng không nhịn được cười, trực tiếp nói với chồng: “Được rồi, anh nhanh rửa tay rồi cùng Đức Minh vào nhà xem đứa nhỏ đi, để hai chị em em nấu cơm.” Cô nhanh chóng đổi chỗ cho anh.
“Được rồi, con cá này anh xử lí xong rồi, một lát nữa chặt cá thì gọi anh.” Nói xong anh trực tiếp rửa tay rồi kéo Từ Đức Minh vào nhà nói chuyện.
“Chị dâu, anh Tống đối với chị thật tốt.” Cao Tú Chi nhìn Trương Xảo Phương bằng ánh mắt hâm mộ, chặt cá cũng không để chị dâu làm, Tống Trường Lâm là người đàn ông đối xử với vợ tốt nhất mà cô từng gặp.
“Anh Tống em là trong lòng áy náy, hai năm trước lúc tham gia quân ngũ, trong nhà đừng nói đến chặt cá, cho dù là chẻ củi đóng cọc hay chuyển than đá thì chị cũng phải tự làm, căn bản là không trông cậy được vào anh ấy.” Tuy rằng đối với cô thì những việc này dễ như trở bàn tay, nhưng đối với nguyên chủ là là một chuyện áp lực rất lớn.Đương nhiên, cô nói vậy không phải vì oán giận, chỉ là cảm thấy quá mức hạnh phúc đôi khi sẽ khiến người khác ghen tỵ, cho nên không cần thiết quá mức rêu rao.
Quả nhiên, Cao Tú Chi vừa nghe xong thì sự hâm mộ trong mắt đã biến thành đồng tình, nhìn cô kính nể nói: “Chị dâu, lúc trước đúng là không dễ dàng, nếu một mình em trải qua những ngày thế thì có lẽ ngày nào em cũng chạy về nhà mẹ đẻ.” Cô vốn cũng không giỏi hơn người khác, nếu để cô trông đứa nhỏ nấu cơm thì còn được, nhưng nếu để cô mang theo búa đi chẻ củi, cả ngày đều một mình, thì cũng không biết cô sẽ ở trong chăn khóc thành cái gì.
Trương Xảo Phương cũng rất muốn nói cho cô ấy biết chân tướng thực sự, nguyên chủ cũng thường xuyên chạy về nhà ngoại, nhưng vì giữ vững hình tượng hiền lành của bản thân, cô không có thể khiến tốn nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào, lúc gả cho anh ấy cũng có thể hình dung ra tình huống này, lại nói anh Tống em cũng hiểu chị không dễ dàng, một lòng nghĩ đến chuyện bồi thường cho chị, chỉ cần anh ấy đối tốt với chị thì tất cả những vất vả đó đều đáng giá.” Hai câu cuối cùng tuyệt đối là thật lòng, chính là dựa vào bản lĩnh của cô thì cũng không ai có thể làm cho cô phải chịu thiệt..
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
188 chương
90 chương
7 chương
14 chương
5 chương
153 chương