Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Chúng ta kết thúc đi." Chẳng biết từ khi nào giọng cô đã trở nên khản đặc, trầm thấp đến cực hạn, lời vừa thốt ra có chút khó nghe nhưng vẫn thể hiểu được nội dung truyền đạt.
Dường như nước mắt đã bị cô rút cạn đến nỗi chẳng còn giọt nào để chảy ra dù trái tim cô khi nói ra câu đấy thì vô cùng đau nhói như hàng vạn mũi kim không ngừng đâm vào làm nó nhỏ máu.
Từ Lăng Cách nghe xong nét mặt trở nên cứng lại, đôi mắt sâu đen cũng trở nên sắt bén giá lạnh, nhìn anh lúc này có chút đáng sợ như con thú dữ giận dỗi sắp vồ lấy con mồi trước mặt.
"Tôi không cho phép." Tiếng nói lạnh lùng cất lên như một mệnh lệnh, thẳng thừng cắt đứt mọi suy nghĩ của người trước mặt.
"Cậu đừng có ngang ngược như thế nữa, tôi mệt lắm rồi." Âu Khả Lam gần như điên cuồng mà hét lên, đôi mắt khô khốc có chút đỏ hồng cùng với dáng vẻ kiên quyết tạo nên một sự băng giá đến nhói lòng.
Từ Lăng Cách có chút thất kinh trước thái độ của cô, nhưng vừa nghe xong câu đấy khí lạnh quanh anh càng tỏa ra nhiều hơn, sự nguy hiểm ngập tràn cũng theo không khí bao chặt lấy Âu Khả Lam.
Có lẽ cô là người duy nhất có khả năng làm anh tức giận đến mức này mà vẫn an toàn không bị thương tích.
Vì biết điều này nên trong lòng Âu Khả Lam có chút tự tin, cô càng thẳng thắng nói rõ quan điểm của mình hơn.
"Đáng lẽ cuộc sống của tôi sẽ bắt đầu một trang hoàn toàn mới khi đặt chân vào ngôi trường này, thành phố này nhưng từ khi gặp gỡ cậu lại như là một sai lầm khiến tôi phải ân hận cả đời, tôi còn phải sống cho riêng mình, tôi muốn tìm một tình yêu không quá cao xa để bản thân thoát khỏi những chỉ trỏ, bàn tán ác nghiệt của bọn người ngoài kia, cậu hãy tha cho tôi đi, tôi chỉ muốn yên bình mà làm việc ở đây thôi, cậu đừng ép tôi nữa, có được không?"
Những lời cuối cùng gần như là van xin, vẻ mặt của cô kiên quyết đến nỗi làm anh cảm thấy sợ hãy.
Cuối cùng ngày này cũng đến, ngày mà anh đã lường trước được nhưng vẫn muốn kéo vãn đến bây giờ, có phải chẳng anh cũng nên giống như cô mà buông bỏ tất cả.
Âu Khả Lam nói xong gần như vô lực lại càng hoảng loạn mà quay lưng bỏ chạy như trốn loài thú dữ.
Từ Lăng Cách muốn bước tới ôm cô lại nhưng lại không có can đảm đuổi theo, hôm nay cô đã quá kiên quyết muốn đem mối quan hệ này chôn vùi xuống khiến anh có chút hụt hẫng, trái tim như bị ai bóp nát vỡ ra từng mảnh.
"Xin lỗi, nhưng anh không thể và càn không muốn buông tay em, hãy cho anh thời gian, anh sẽ giải quyết tất cả, đợi anh!" Từ Lăng Cách nhìn bóng dáng nhỏ loạng choạng chạy không ngừng mà thì thầm một câu kiên định như một lời hứa.
...
Trong phòng ăn riêng tại nhà hàng Win sang trọng, xung quanh không khí lạnh lẽo yên lặng như tờ chỉ còn nghe thấy tiếng quát mắng tức tối của một cô gái.
Lạc Vỹ Trân tức tối đập mạnh xuống bàn, khuôn mặt son phấn tinh xảo vì nóng giận mà nhăn lại nhìn rất đáng sợ.
Bọn nữ sinh xung quanh lo sợ đến toát mồ hôi nhưng chỉ biết đứng đấy im lặng nghe quát mắn dù lòng có căm ghét tức tối tính tình của Lạc Vỹ Trân đến đâu thì cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Tịnh Ái là người đầu tiên lên tiếng giúp bản thân thoát khỏi tình trạng giận cá chém thớt như bây giờ.
"Chị Vỹ Trân chị đừng tức giận nữa, chẳng giúp ích được gì đâu, chỉ khổ thân thêm mà thôi." Cô ta nhẹ giọng lên tiếng, từ từ mà xoa xoa bàn tay đỏ ửng do lực đập khá mạnh của cô ta.
"Hừ, cô đang dạy đời tôi sao?" Lạc Vỹ Trân hừ lạnh, đưa cặp mắt khinh miệt liếc nhìn Tịnh Ái.
Tịnh Ái cố kiềm chế bản thân, nhỏ giọng nói.
"Em không dám, em chỉ thấy chị như vậy thì đau lòng thay chị, chị đừng hại bản thân nữa." Tịnh Ái như một ảnh hậu diễu gương mặt đau lòng ra trước mặt Lạc Vỹ Trân.
"Nói vậy còn nghe được" Cô ta có phần hơi dịu giọng nhưng khí thế kiêu căng vẫn không giảm xuống.
"Nhưng tôi thật tức, tại sao một cô gái xấu xí, lẳng lơ như Âu Khả Lam lại có thể khiến Lăng Cách yêu thương như thế, thật khiến người ta căm hận." Lạc Vỹ Trân vẫn không nhịn nổi lên tiếng xả giận.
Tịnh Ái được cơ hội lên tiếng nói vào, mọi người xung quanh chẳng biết cô ta nói gì vào tai Lạc Vỹ Trân chỉ thấy sau khi nói xong tâm tình Lạc Vỹ Trân trở nên tốt lên rất nhiều, còn bảo phục vụ dọn lên tất cả những món ngon của nhà hàng, tha hồ cho bọn họ thưởng thức.
Nhìn Tịnh Ái bên cạnh nở nụ cười lạnh, khiến bọn họ có chút lo sợ cả da gà cũng muốn nổi lên. Nói thật ra tính tình Lạc Vỹ Trân có chút kiêu căng khó chịu nhưng họ thà để mặc Lạc Vỹ Trân làm càng còn hơn bắt gặp nụ cười đó của Tịnh Ái, cô ta bề ngoài chẳng có gì nhưng tâm tư lại sâu không lường, mỗi lần nghĩ ra cách hại người lại là một lần thâm độc.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
130 chương
46 chương
284 chương
10 chương