Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTừng lời nói đanh thép cất lên chẳng khác nào những lời tra khảo nhưng nó được giảm nhẹ ở một phần nào đó. Không khí chẳng mấy chốc lại rơi vào trầm mặt, hai cha con một người nôn nóng, một người điềm tĩnh cứ như vậy cho đến lúc anh không thể ngồi yên được nữa. "Ba, ba hãy nói thẳng ra hết đi, nếu điều đó là không tốt con sẽ cùng cô ấy cố gắng sửa đổi sẽ không để ba phải thất vọng" Từ Lăng Cách nhẹ giọng, cần như là năn nỉ ông. Ông Từ nhìn con, có chút thất thần, có chút ngạc nhiên, ánh mắt già nua thoáng hiện lên tia sáng ấm áp nhưng nhanh chóng bị hơi thở dài che khuất đi. Con trai ông đã khác thật rồi, chẳng còn lại cậu trai trẻ bồng bột chỉ để cái tôi lên trên mọi việc nữa, cô gái kia cũng thật giỏi khi có thể trị cái bản tính ngàn năm không chịu nhường bước kia của nó. Có lẽ con ông đã thật lòng với cô ấy, dù ông có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể cản ngăn được rồi thôi thì cứ để cho chúng thành đôi nhưng cũng không thể dễ dàng như vậy được. Sau khi đắng đo suy nghĩ ông Từ thấp giọng lên tiếng. "Nếu con có thể làm sáng tỏ cái tin tức trên tờ báo kia ta sẽ chấp thuận." Ánh mắt ông có vẻ hiền dịu hơn rất nhiều, có lẽ trong thâm tâm ông cũng đã ưng ý đứa con dâu này, qua tiếp xúc mấy lần, mỗi hành động lời nói của cô điều toát lên vẻ chân thực, khiến ông phần nào giảm bớt phần ác cảm. Đôi mắt sâu đen bỗng nổi lên tia sáng lấp lánh như ánh nắng mặt trời, đầy rạng rỡ cùng ấm áp. Anh vui mừng, niềm vui không thể tả nên lời cứ dầng trỗi dậy trong đáy mắt. Anh như đứa trẻ được nhận quà, tâm trạng cứ lâng lâng vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn muốn chắc chắn mà hỏi lại. "Có thật không, nếu làm được điều đó ba sẽ đồng ý có phải không?" Giọng anh có chút nâng cao, thể hiện rõ sự vui mừng tột độ đang dâng trào. Trước vẻ mặt kích động có phần trẻ con của anh ông Từ chỉ hơi nhíu mày ừm nhẹ một tiếng. "Ừm, nhưng đã là người trưởng thành thì con nên kìm chế cảm xúc của bản thân lại đi, nên học cách giấu đi tất cả ý nghĩ của mình, sẽ giúp ích cho việc tiếp quản tập đoàn của con sau này." Ông Từ trầm ổn nghiêm khắc răng dạy anh. Từ trước đến nay ông đều như thế, thấy anh làm sai ông đều nghiêm túc nhắc nhở, luôn cho anh những kĩ năng kinh nghiệm quan trọng. Từ Lăng Cách rất nhanh hiểu ý ông, anh kìm chế lại, cố gắng để bản thân tự nhiên như thường. "Dạ, con hiểu rồi thưa ba." Anh thẳng lưng, thành thật nhìn vào mắt ông đáp lời. "Tốt, được rồi nếu không còn việc gì thì ba đi đây." Ông nhìn anh cất tiếng rồi đứng dậy xoay lưng rời đi. Từ Lăng Cách nhìn theo bóng dáng đã gần qua tuổi xế chiều của ông thì có một chút gì đó gọi là buồn bã, ba anh đã dành nửa cuộc đời để lo cho sự nghiệp và gia đình, không chỉ bôn ba bên ngoài mà còn tận tình lo và chăm sóc cho anh và bà Từ, hai từ cô đơn chẳng biết từ khi nào đã in hằng trên bóng lưng có chút gầy yếu của ba, nhưng những lúc ở bên gia đình đặc biệt là bà Từ thì nó hoàn toàn tiêu tan thay vào đó là cả một khoảng ấm áp bao trùm. Anh cũng chẳng có hứng thú với thư phòng chán ngắt của ông nên cũng nhanh chóng rời đi. ... Trong một căn phòng khá rộng được phối trầm lắng bằng gam màu xám tro, cách thiết kế của cả căn phòng điều gợi lên sự tĩnh lặng tạo sự nghiêm túc và chú tâm cho chủ nhân của nó. Đây là căn nhà tuy không được xem là khá rộng với anh nhưng so với người khác lại là một điều rất xa xôi. Sau khi biết con chuẩn bị dọn ra khỏi nhà, bắt đầu học cách tự lập, bà Hàn khá lo lắng đặt biệt sai người lựa chọn một căn biệt thự sa hoa cho Hàn Khải Phong nhưng anh tuyệt nhiên từ chối, làm bà phải trăn trở nhiều đêm mới tìm được một căn hộ có thể gọi là gần phù hợp với anh. Từ Lăng Cách gác chéo chân trên ghế dựa, nghiêm túc nhìn Hàn Khải Phong hỏi. "Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi?" Từ Lăng Cách điềm tĩnh hỏi anh ta, nhưng vẫn không khó nhận ra sự mong chờ. "Hiện tại vẫn đang tra xem, có lẽ người làm ra chuyện này rất có khả năng là cô tiểu thư họ Lạc." Hàn Khải Phong thấy anh có vẻ nôn nóng nên mơ hồ nói với anh. "Tôi cũng rất nghi ngờ cô ta, vậy cậu có chứng cứ gì không?" Từ Lăng Cách nhíu mày, chỉ một cái nhíu nhẹ rồi nhanh chóng dãn ra nhưng chẳng ai biết trong thâm tâm anh đang điên cuồng muốn chứng minh thực hư chuyện này ra sao. "Tay chân của cô ta quá tinh tế nên hiện tại vẫn chưa điều tra được." "Ừm" Từ Lăng Cách chỉ trả lời nhẹ rồi mệt mỏi ngã lưng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại như thư giản nhưng giữa trán vẫn hiện lên một nếp nhăn nhỏ. "Giấy cũng chẳng thể gói được lửa, tôi tin rằng không lâu sau sự thật cũng sẽ được phơi bày." Hàn Khải Phong đứng dậy bước lại chỗ anh vỗ nhẹ lên vai vài cái rồi bước vào phòng bếp.