Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Đúng vậy " Tuyết Lạc không hiểu chuyện gì nên thành thật trả lời. "Cậu nhớ kĩ không?" Có lẽ do thường xuyên uống rượu nên khả năng giải rượu của anh cũng cao hơn người, thoáng một cái dáng vẻ của anh cũng đã tỉnh táo hơn một ít. "Tôi chắc chắn với cậu, bác Từ thì tôi đã nhìn quen mặt rồi, còn về Khả Lam tôi đặc biệt ấn tượng về cô ấy nên không thể nào nhớ lầm được" Tuyết Lạc nhìn anh khẳng định lại vấn đề. Từ Lăng Cách nghe xong tâm trí dường như thông suốt, anh vô lực ngồi dựa vào lưng ghế, bàn tay nắm lại thật chặt, đến nỗi từng sợi gân xanh cũng nổi lên rõ ràng. Anh sai rồi, anh đã sai rồi, anh đã quá lơ là ba anh, anh thừa biết ông không dễ dàng chấp thuận như thế nhưng lại không để ý ông thường xuyên, để ông đã đến tìm riêng cô. Không biết ba đã nói gì, liệu có nói lời khắc nghiệt với cô không? Có phải vì chuyện này nên cô mới đối xử xa cách, lạnh nhạt với anh mấy ngày hôm nay không? Hàng trăm câu hỏi không ngừng đặt ra trong đầu anh, tất cả chúng đều làm đầu óc nửa say nửa tĩnh của anh trở nên đau nhứt rối ren. "Cậu sao vậy?" Tuyết Lạc nhận thấy được điểm khách thường của anh nên vội vàng hỏi thăm. "Tôi không sao chắc có lẽ chỉ là uống hơi nhiều rượu mạnh cộng với suy nghĩ đến một vài chuyện làm đầu trở nên đau nhứt." Từ Lăng Cách đưa tay xoa xoa thái dương, đôi mắt nhắm nghiền như đang thư giản. "Đã bảo cậu đừng uống mà không nghe" Tuyết Lạc nhíu mày giáo huấn anh một câu nhưng cũng nhanh chóng dìu anh ra xe. ... "Lăng Cách, ây da sao con lại uống thành ra nông nỗi này vậy" Bà Từ bước tới đỡ lấy anh đang lắc lư không vững cạnh Tuyết Lạc. "Tiểu Lạc cảm ơn cháu, mai nhờ có cháu nếu không không biết thằng ranh này sao nữa" Bà Từ sau khi dìu anh lên phòng quay xuống nói với cô. "Không có gì đâu ạ, là cháu sẵn tiện đưa cậu ấy về thôi" Tuyết Lạc nở nụ cười nhẹ đáp lời bà. "Chẳng hiểu sao hôm nay nó lại nhậu thành bộ dáng như thế, đã lâu rồi nó không say như vậy rồi" Bà Từ thở dài một hơi, giọng cất lên có vẻ hơi mệt mỏi. "Chắc là cậu ấy và Khả Lam xảy ra chuyện rồi" Tuyết Lạc thấy bà như thế thì thành thật nói. "Hèn gì mấy hôm nay nó cứ như người mất hồn vậy" Bà Từ vô thức nhìn lên hướng phòng của anh cất giọng buồn buồn. ... Sau buổi nói chuyện hôm ấy, cô càng ngày càng tránh mặt anh, lúc trước còn hay vô tình bắt gặp cô, nhưng hiện tại kể cả một chút bóng dáng nhỏ bé đó cũng tìm chẳng ra, nhiều lúc anh nghĩ cô giống hơi nước vậy, cứ như vậy mà bốc hơi khỏi cuộc sống của anh. Nhưng Từ Lăng Cách anh nào để mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế, trước hết anh dẹp qua mấy lời nói vô tâm vô phế của cô hôm trước, nhanh tìm cách làm sao cho ông Từ không còn ngăn cản phá hoại chuyện tình cảm của anh nữa, quả là một chuyện khó đây mà, nhưng khó cách mấy thì anh cũng phải làm cho bằng được. ... "Ba, con muốn nói chuyện với ba" Từ Lăng Cách nghiêm túc đứng trước mặt ông nói. "Được" Ông Từ biết anh định nói về chuyện gì nhưng ông vẫn không né tránh trực tiếp nhận lời anh. Ông và anh cùng nhau bước vào thư phòng riêng, nơi đây đa phần thuộc không gian riêng của ông ít ai được bước vào ngoại trừ giờ quét dọn của người làm. "Có phải ba đã đến tìm Khả Lam?" Từ Lăng Cách vừa ngồi xuống đã lên tiếng hỏi ông. "Đúng vậy" Ông Từ thẳng thắng trả lời anh. "Cô ấy nói với con sao?" Ông điềm tĩnh nhẹ cất tiếng hỏi, nơi môi dường như nhuếch lên nở nụ cười khinh miệt. Đôi mắt sắt bén của Từ Lăng Cách nhanh nhạy bắt được điểm này, trong lòng có chút nóng vội đáp lời ông. "Không, Tuyết Lạc bắt gặp thuận miệng nói với con." Ông Từ nghe xong thu lại nét cười, có lẽ ông thật sự đã nghi oan cho Âu Khả Lam. "Ba, ba đừng tìm cách ngăn cản con và cô ấy nữa được không?" Anh nhìn ba, thốt lên thời nói thật lòng xen lẫn phần năn nỉ. Thấy ông Từ im lặng hồi lâu, chỉ lo nhấp mấy ngụm trà đắng chát, lòng anh có chút nôn nóng, vội vàng nói thêm. "Ba tiếp xúc cũng tiếp xúc rồi, ba cũng cảm nhận được sự chân thật, lương thiện của cô ấy rồi phải không, cớ sao còn làm khó cho tụi con như vậy?" Từ Lăng Cách không ngớt lời nói với ông, chỉ thấy ông một bộ dáng im lặng không nói lời nào làm anh cũng chẳng đoán được suy nghĩ của ông. Mãi một lúc sau, dường như suy nghĩ đã xong ông đặt tách trà xuống nghiêm túc lên tiếng. "Phải, cô ấy đúng là có điểm làm ta rất vừa lòng, nhưng cũng không thể dễ dàng chấp nhận" Lời ông nói đã có phần mềm dịu hơn trước. Từ Lăng Cách nghe vậy thì có chút vui mừng, biết ông đã không quá nghiêm khắc như trước thì xem ra việc thuyết phục ông cũng trở nên dễ dàng hơn. "Vậy ba muốn cô ấy phải như thế nào đây, gia thế hiển hách, hay lại là quan hệ cô trò, tuổi tác" Từ Lăng Cách nhíu chặt mày, tuy lời nói có phần gay gắt nhưng vẫn giữ thái độ một mực kính trọng ông.