Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Ba, từ nhỏ đến lớn việc gì con cũng nghe theo, nhưng về việc này tuyệt đối con không nhượng bộ được." Từ Lăng Cách kiên quyết nhìn ông thốt lên rõ ràng từng chữ đầy kiên định không thể xoay chuyển. "Ba cũng chỉ muốn tốt cho con cho nhà chúng ta thôi Lăng Cách à, con hãy nghe lời ta đi." Ông thở dài nhìn sự kiên quyết của anh, nhẹ giọng ôn tồn nói cho anh nghe. "Con không hiểu, tốt cho con? Con không nghĩ có hôn ước với người con không yêu chính là tốt cho con, ba! ba hãy nghĩ lại đi" "Lăng Cách nói rất đúng, nó không phải ở thời của chúng ta cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, ông phải hiểu lấy một người nó không yêu thì đau khổ đến chừng nào" Bà Từ níu tay ông, cố gắng giảng giải cho ông nghe. "Chẳng phải tôi với bà cũng sống tốt đến bây giờ sao?" Ông Từ nghe vậy thì không đồng tình hỏi ngược lại bà một câu. "Đó là lúc trước hai ta chẳng có người mình thích nên cũng không có gì ép buộc, xem như là chuyện bình thường mà sống còn Lăng Cách lại khác..." Bà Từ vẫn một mực giảng giải cho ông nghe, nhưng ông Từ vẫn khăng khăng suy nghĩ của bản thân. "Bà nghĩ đứa con gái bình thường đó thật sự yêu Lăng Cách sao? Bà có biết có bao nhiêu người để ý gia sản của chúng ta không?" "Khả Lam không phải người như vậy, cô ấy là một người rất kiên cường, từ khi quen con việc gì cũng ấy cũng tự lực cánh sinh quyết không dựa dẫm lấy một ít tiền nào của gia đình mình." "Đúng vậy, tiểu Lam là một đứa bé ngoan." "Nếu vậy có khi tâm kế cô ta thật sự rất sâu, thả dây dài câu cá lớn, từ trước đến giờ con chưa yêu ai nên không biết tính cách họ thế nào đâu" "Những người kia con không biết, nhưng con chắc chắn với ba Khả Lam tuyệt đối không phải người như bọn họ" "Con chắc chắn như thế sao? Nếu một ngày cô ta hay tin gia sản Từ gia này không còn liệu cô ta có còn ở bên con?" "Con tin cô ấy" Từ Lăng Cách dường như là theo phản xạ nhanh chóng khẳng định điều ấy. "Được đến một ngày con sẽ nhìn ra bộ mặt thật của cô ta, còn về hôn ước ba cũng không thể bỏ." " Ba! " " Lăng Cách chuyện này cứ giao cho mẹ, mẹ tuyệt đối không chấp nhận ai khác làm con dâu đâu" Bà Từ bước lại vỗ vai anh như đang dỗ dành một đứa trẻ. "Cảm ơn mẹ." "Thằng ngốc này, cảm ơn gì chứ." ... "Cháu chào bác, lâu rồi không gặp bác vẫn khỏe ạ?" Cô như mọi ngày lễ phép chào bà Từ. "Khả Lam tới rồi đấy à? Lại đây nói chuyện với ta một chút" Bà Từ vẫn niềm nở thân thiện với cô, nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng không yên vì chuyện rắc rối mấy hôm nay. Hôm nay cũng may là trước khi cô tới ông Từ có chuyện nên đã ra ngoài nếu không thật không biết phải giải quyết như thế nào nữa. "Mấy ngày nay chắc con buồn lắm phải không tiểu Lam?" Bà Từ nhìn cô thoáng nét xót xa, bà vuốt nhẹ mái tóc của cô rồi để cô ngã vào lòng vỗ về cô như đứa trẻ. "Cháu không sao đâu ạ" khóe mắt cô bỗng rưng rưng, dòng mỹ lệ chực tuông trào, cô trân trọng sự ấm áp bà Từ mang đến, nhưng tuyệt nhiên không cho phép bản thân làm người xung quanh phải lo lắng. "Đứa bé ngốc, đừng giấu ta, gặp chuyện như vậy ai lại không sao chứ? Yên tâm bác tin tiểu Lam, mai mốt có chuyện gì phải đến nói ta ngay, ta sẽ tìm cách giúp con." Bà Từ vừa vuốt ve mái tóc cô vừa hiền dịu cất tiếng chứa đầy sự yêu thương bảo vệ. "Bác Từ, bác thật tốt" Âu Khả Lam không nén nỗi xúc động ôm chầm lấy bà thật chặt, từng giọt nước mắt cảm động tuông rơi, cô như một đứa trẻ bị uất ức được trở về vòng tay hiền dịu của mẹ, những cảm xúc khác nhau cứ đan xen làm cô dễ dàng yếu đuối rơi lệ. "Ngoan, con muốn khóc thì cứ khóc, khóc rồi sẽ không còn đau nữa." Bà vẫn như vậy, dùng lời nói nhẹ nhàng an ủi cô, giúp cô trấn an bản thân. Từ Lăng Cách nảy giờ đứng trên khúc ngoặc cầu thang chứng kiến tất cả, anh nở nụ cười nhẹ nhìn cô và bà Từ, anh nhìn cô thả lỏng lòng mình khóc trong vòng ôm của bà thì cũng nhẹ nhõm, nhưng nếu để sự việc này kéo dài mãi thì cũng chẳng tốt lành gì mà hiện tại anh lại chưa tìm ra được chứng cứ xác thực, kẻ này quả thật là cao thủ tinh vi. "Cô giáo, cô vẫn định khóc như thế sao? Tôi chờ cô dạy nảy giờ rồi đấy" Anh bước đến gần, nhẹ giọng trêu chọc. "Thằng ranh, con không thấy tiểu Lam đang buồn sao? Còn không cho con bé trải lòng nữa, đúng là không nói lý lẽ như ba của con" Bà Từ liếc xéo anh, thẳng thừng trách mắn còn không quên lôi cả ông Từ ra nói luôn một thể. "Mẹ, mẹ không thể quơ đũa cả nắm như thế được, chẳng lẽ mẹ muốn tiểu Lam khả ái của mẹ khóc đến sưng cả mắt mới chịu hay sao?" Tuy lời nói có hơi khó nghe nhưng trong lời nói ấy vẫn không giấu được sự quan tâm của anh đối với cô.