Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânÂu Khả Lam vừa định tiến vào phòng chăm sóc Lạc Vỹ Trân thì bên ngoài vang lên ing ỏi tiếng còi của xe cứu thương, lòng cô bỗng nổi lên nổi lo sợ, nhưng cũng chẳng thể cứ quan tâm chuyện không đâu, đành đi vào phòng bệnh. Lạc Vỹ Trân đã tươi tỉnh hơn phần nào, cô nằm cười đùa nói chuyện với ông bà Lạc. "Hôm qua con sao vậy? Đi chơi thôi mà phải sợ tới mức ngất xỉu luôn sao?" Bà Lạc vuốt loạn tóc trước mặt cô ra phía sau tai ân cần hỏi. Lạc Vỹ Trân nghe xong chỉ biết cười khổ nhanh tìm một lý do hợp lý. "Con muốn đi thử qua cầu kính, nhưng vì có bệnh sợ độ cao lại thêm nó có hiệu ứng nứt kính ở giữa cầu làm con sợ đến ngất đi." "Đứa con ngốc, lớn rồi mà vẫn cứ như con nít vậy." Âu Khả Lam vừa nghe đã biết Lạc Vỹ Trân nói dối nhưng cũng không nỡ lòng vạch trần cô. Cách đây không lâu cô từng đi cầu kính chung với Lạc Vỹ Trân, khi ấy hai người cứ thong dong ngắm cảnh đến mê đắm chẳng thấy Lạc Vỹ Trân có tí gì sợ hãy cả. "Trân Trân đã ổn hơn rất nhiều, hay ba mẹ về nghỉ ngơi đi con ở đây với em ấy là được rồi ạ." "Con về nghỉ ngơi đi, ba mẹ lo cho Trân Trân được." "Con khỏe như thường rồi, ba mẹ yên tâm về nghỉ ngơi đi, con với chị ở đây là được rồi ạ." Ông Lạc nghe vậy cũng đỡ lo lắng, thấy bà Lạc sức khỏe cũng chẳng tốt nên cũng khuyên nhủ bà về. "Em đi cầu kính vào giấc tối mà còn sợ độ cao à?" Âu Khả Lam nhìn Lạc Vỹ Trân thâm thúy nói. "Đừng trêu em mà, em đói rồi mua chi em ít đồ ăn nhé." "Thôi được rồi, có chuyện gì cứ gọi chị liền nhé." Âu Khả Lam tuy không mấy lo lắng nữa nhưng vẫn quay lại dặn dò cô kĩ càng. ... "Bệnh nhân chuyển vào lúc nảy nghe đâu là ca khó lắm, may nhà có điều kiện còn quen cả viện trưởng nếu không chắc tiêu rồi." "Ai mà quen biết được viện trưởng vậy, nghe bảo ở thành phố này chẳng được mấy người đâu." Cô vừa mua xong vài món đồ ăn, đang đem đến cho Lạc Vỹ Trân thì nghe hai cô y tá phía trước nói với nhau. "Cậu ta họ Từ hay gì đó, quen biết với con trai viện trưởng." Âu Khả Lam nghe xong thoáng chóc đã kinh hoàng, khay thức ăn trên tay cũng rơi xuống đất tạo ra tiếng động làm hai cô y tá giật mình. "Cô có sao không?" Vì là y tá nên cũng bị dính chút bệnh nghề nghiệp, hai người vừa quay lại đã thấy Âu Khả Lam thần sắc có vẻ bất ổn, gương mặt lo lắng đến trắng bệch ra thì vội đỡ lấy cô. Âu Khả Lam không để ý tới bản thân mình liền nắm chặt lấy tay y tá hỏi gấp. "Người vừa nảy, đang cấp cứu ở đâu vậy?" "Tôi thấy cô hiện đang không ổn lắm, hay chúng ta đưa cô đi khám trước rồi hãy đến đó được không?" Hai cô y tá quả thật có trách nhiệm, nhưng Âu Khả Lam lại chẳng còn tâm trí nào mà nghe họ nói. "Đưa tôi đến phòng đó đi, tôi xin các cô." Âu Khả Lam cô từng nói nhiều lần sẽ phớt lờ những chuyện về anh, nhưng lại chẳng bao giờ làm được, dù chỉ nghe thoáng qua còn chưa xát thực được mà cô đã quýn lên như thế, cả người lại như chẳng có sức lực. Mấy cô y tá thấy cô cương quyết quá thì cũng đành nghe theo, hai người họ dẫn cô đến phòng cấp cứu cách đó không xa. Trong lòng Âu Khả Lam thầm mong cho người đó không phải Từ Lăng Cách nhưng vừa tới nơi đã đập thẳng vào mắt cô là hai bóng dáng quen thuộc của ông Từ bà Từ. Họ ngồi suy sụp trên thành ghế, bà Từ lo lắng đến nỗi khóc nấc lên, khóe mắt cũng đỏ mộng lên trong vô cùng đau thương. Về phía ông Từ tuy không khóc lóc thảm thương nhưng nhìn bộ dáng rối bù lộn xộn của ông cũng đủ biết. Cha mẹ nào mà chẳng thương con, thấy con bị nghiêm trọng như thế ai mà không xót. Âu Khả Lam khi chưa tới trong lòng còn dâng lên chút hi vọng, tới nơi lại như bị một gáo nước lạnh, thật lạnh dội thẳng vào mặt vô cùng đau đớn. Âu Khả Lam chạy lại kế bên bà Từ, cả hai người ai cũng đều không cất tiếng nhưng nước mắt thì vẫn cứ rơi, cô ôm chặt bà Từ như cũng chia sớt nỗi đau lại càng như an ủi bà. Bà Từ giữa lúc chơi vơi thì gặp cô như một miếng phao cứu sinh giữa lũ giông bão, bà xoay người ôm lại cô, nước mắt theo đó cũng trào dâng không ngớt. Ca phẫu thuật kéo dài khá lâu, cuối cùng vị bác sĩ cũng bước ra với gương mặt mệt mỏi, cất tiếng nói về phía mọi người. "Hiện tại chúng tôi đã cố gắng hết sức, còn việc có thoát khỏi tử thần hay không do ý chí của anh ta." Ông nói xong thì cúi người rời đi. Bà Từ vừa nghe xong cả người liền đổ sụp xuống, Âu Khả Lam cũng lo lắng không kém. Cô sợ anh cứ ngủ mãi như vậy, không bao giờ đến bên lo lắng chăm sóc cho cô nữa. Ông Từ lộ người bình tĩnh nhất, ông tiến đến đỡ lấy bà Từ, trầm giọng cất tiếng. "Bà giữ gìn sức khỏe còn chăm nó."