Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Khả Lam!" Cả bà Lạc và Lạc Vỹ Trân đồng thanh cất tiếng.
Họ quá đỗi ngạc nhiên trước tình huống như vậy, một người gần như quen thuộc với gia đình họ với một người họ luôn tìm kiếm bấy lâu nay lại là một, thật sự không thể tin vào tai họ nữa rồi.
"Đúng, chính là con bé, thảo nào tôi lại thấy con bé thân thuộc như vậy." Ông Lạc vẫn đang cười đến ngoát miệng, vui vẻ không thôi.
"Tôi phải đi tìm con bé ngay mới được." Bà Lạc nóng vội xách vỏ nhanh chóng bước đi.
"Bà biết con bé ở đâu à?" Ông Lạc ngăn bà lại hỏi.
" Không biết." Bà Lạc hơi hụt hẫng, chợt nhớ ra liền lấy máy gọi đến cho cô.
"Con biết nhà chị ấy, con đưa mẹ đi." Khi Lạc Vỹ Trân biết người cô đang ganh tỵ đó là Âu Khả Lam liền thấy bản thân vô cùng vui mừng, nếu là ai khác có lẽ cô sẽ bài mưu tính kế kĩ càng đối phó với người đó và với cả ba mẹ nhưng với Âu Khả Lam cô lại không nỡ ra tay.
"Chở ba đi nữa." Ông Lạc cũng không yên định bước đi theo, nhưng chưa đi được hai bước liền bị bà Lạc liếc xéo.
"Ông bệnh còn chưa khỏi đi đâu mà đi, lại giường nằm nghỉ cho tôi." Bà Lạc tức giận quát ông.
"Tôi... "
"Không nói nhiều, ông nằm nghỉ cho tôi." Bà Lạc chưa để ông nói xong đã lên tiếng cảnh báo.
"Đi thôi con." Sau khi giải quyết xong chuyện của ông bà nhanh chóng kéo tay Lạc Vỹ Trân bỏ đi, để lại ông Lạc đang ấm ức trên giường chẳng hiểu bà xã hiểu ngày xưa đâu mất rồi.
...
"Đây là nhà con bé ở sao?" Bà Lạc đứng trước căn nhà nhỏ của Âu Khả Lam thì đau lòng lên tiếng.
"Phải, chính là ở đây, vì cô ấy chưa làm bao lâu lại còn phải gửi tiền cho mẹ nuôi nên mua được căn nhà thế này đã là tốt lắm rồi." Lạc Vỹ Trân thuận tiện lên tiếng giải thích cho bà Lạc hiểu.
"Khả Lam, Khả Lam." Bà Lạc quệt đi giọt nước mắt xót xa tiến đến gõ cửa nhưng mãi lâu chẳng thấy ai ra mở cả.
"Có lẽ cô ấy vắng rồi mẹ, hay chúng ta về trước nhé." Lạc Vỹ Trân lên tiếng khuyên bà.
"Cứ ở đây chờ chắc con bé sẽ sớm về thôi." Bà Lạc bước vào trong xe ngồi nhất quyết không chịu rời đi, Lạc Vỹ Trân thấy vậy cũng biết chẳng khuyên được gì, mẹ cô bản tính cứng đầu khó khuyên đúng là hơn người.
...
"Em ăn nhiều vào ốm thế này thì chẳng ôm đã chút nào." Trịnh Hạo Dương gắp cho cô một đũa thịt to để vào bát cô.
Âu Khả Lam vì không thể ăn hành nên cứ lựa mãi, bụng đói cồn cào lại thêm đồ ngon trước mắt nhưng lại không thể ăn được.
Cô bỗng nhớ tới Từ Lăng Cách, cô nhớ mỗi lần đi ăn như vầy anh đều sẽ lựa sẵn rồi mới cho vào bát cô, cô cũng vì thế mà thành thói quen ỷ lại.
Đến lúc này lại thấy bản thân mình thật đã quá lúng sâu vào cái hố tình trường.
Trịnh Hạo Dương thấy cô thẩn thờ thì đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
"Lam Lam...Lam Lam."
"Hở...à ừm anh vừa nói gì?" Âu Khả Lam lúc này mới chợt tỉnh, có chút ngượng ngập hòi lại anh.
"Em nghĩ gì mà chú tâm vậy?" Tuy giọng nói Trịnh Hạo Dương vẫn mang tính trêu chọc như trước nhưng thoáng qua mắt anh lại có tia xót xa cay đắng, anh hiểu, hiểu rất rõ cô vì điều gì mà thẩn thờ ra như thế, nhưng anh vẫn muốn giả ngu tự lừa mình dối người, giả vờ không nhạn thấy không hiểu ra.
"À không, không có gì đâu." Âu Khả Lam cười gượng nói với anh, cô đã hứa làm bạn gái một ngày của anh rồi vậy mà trong tâm trí vẫn nhớ đến hình bóng đó.
"Em không ăn được hành sao?" Trịnh Hạo Dương cười khổ xoa đầu cô, thấy Âu Khả Lam gật đầu thì lấy bát cô về phía mình lựa đến khi chẳng còn tí hành nào cả.
"Xong rồi nè heo nhò kén ăn." Anh đẩy bát về phía cô nhân tiện búng trán cô một cái.
"Aizzz, tại nó thối quá thôi mà, anh búng đau lắm đấy." Âu Khả Lam phồng má liếc anh một cái sâu sắc, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng xoa trán mình.
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà, nào để anh xoa cho em." Trịnh Hạo Dương ân cần dời ghế gần lại phía cô, bàn tay to lớn xoa vết đỏ như hạt đậu trên chiếc trán trơn bóng trắng mịn.
"Nào ăn thôi nào, cần anh đút em không?" Trịnh Hạo Dương cười gian trá đưa tay lấy đũa trước mặt.
"Em...em tự ăn được." Âu Khả Lam ngượng chín đỏ mặt, cuối gì mặt xuống ăn tới tấp, đến miệng đầy trước ăn phình to ra trong y hệt một chú heo nhỏ.
Trịnh Hạo Dương thấy vậy thì phì cười nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô.
"Ăn chậm thôi không ai ăn mất phần em đâu." Anh vừa nói vừa vuốt nhẹ lưng cô, nhưng chắc do anh dùng lực khá mạnh nên khiến cô bị ức nghẹn một trận ra trò.
Âu Khả Lam thầm mắn Trịnh Hạo Dương tên hồn đản hại cô sống không được chết không xong này, cô thật muốn đập chết anh ngay tức khắc.
"Nào nào uống miếng nước thử xem." Trịnh Hạo Dương thấy bản thân dùng lực cũng hơi quá nên nhanh chóng ngừng lại, rồi mang ly nước đến trước mặt cô.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
9 chương
352 chương
5 chương
69 chương
111 chương
32 chương