Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Rầm...rầm...rầm, mở cửa."
Kể từ lần trước, Từ Lăng Cách bắt đầu không có thiện cảm với ngôi nhà này, anh bắt đầu mất kiên nhẫn đạp cửa ra lệnh.
"Ai đấy, là tên khốn nào làm ầm lên vậy?" Bà Lý tức giận từ nhà bước ra không ngừng quát mắn.
"Á à là cậu à, tên thấp hèn, ồ hôm nay ăn mặc bảnh bao đấy, được phú bà nào hào phóng nuôi rồi có phải không?" Bà ta vừa bán Âu Khả Lam có được mớ tiền kha khá không khỏi lên mặt.
"Bà dám nói một tiếng nữa xem?" Từ Lăng Cách xám mặt, lúc trước không cắt lưỡi bà ta do còn nể mặt Âu Khả Lam nay thì không còn gì rồi cũng có thể ra tay dứt khoát.
Bà Lý hơi giật mình vì khí thế của anh, nhưng bà ta cứ mãi theo lối cũ mà nghĩ anh là kẻ hèn mọn, lên tiếng khinh bỉ.
"Đến tận nhà, còn dám lớn tiếng với tôi, có tin tôi bảo người đánh chết cậu không?"
"Ngoan cố!" Từ Lăng Cách tức giận gầm lên một tiếng đanh thép.
"Bắt bà ta lại, canh chừng người trong nhà cho tôi." Từ Lăng Cách như dã thú lớn tiếng ra lệnh đám người trong xe.
Họ không nhiều lời đáp vâng một tiếng nhanh chóng bắt lấy bà ta đem đi, còn chừa lại bốn người bước vào canh chừng ông Lý và đứa con gái họ.
"Cột chặt bà ta lại."
"Này, các người muốn làm gì, tôi báo cảnh sát đấy!" Bà ta sợ hãi hét lên, cố giãy ra nhưng lại không ít gì chỉ tổn thêm hao hơi tốn sức.
"Ngoan ngoãn nói rõ ra cho tôi!" Thái độ Từ Lăng Cách càng thêm quyết liệt, sức chịu đựng của anh với người đàn bà thô lỗ trước mặt không còn nhiều.
"Nói...nói gì?" Bà ta sợ hãy trước sự điên cuồng của Từ Lăng Cách, lời nói cũng theo đó mà run rẩy.
"Âu Khả Lam, bà đem cô ấy đi đâu?" Từ Lăng Cách gằn lên làm bà ta càng thêm run sợ.
"Tôi...tôi không biết." Gương mặt bà ta trở nên tái mét, run rẩy cất tiếng.
"Còn nói dối! Ngoan ngoãn chút đi, nếu không tôi sẽ có rất nhiều cách làm bà thống khổ đấy." Giọng Từ Lăng Cách đột nhiên trở nên ma mị, khác hẳn lúc nảy nhưng như thế lại càng thêm đáng sợ gấp bội.
"Tôi không biết không biết thật mà." Bà ta theo đó càng run sợ, không dám hé lộ dù chỉ nữa lời.
"Chặt ngón tay bà ta." Từ Lăng Cách thông thả bước lại ghế ngồi, lạnh nhạt ra lệnh.
Tên gần đấy không dám trái lệnh, rút con dao bên người tiến tới phía bà Lý.
"Á...không...đừng mà." Bà ta sợ đến xanh mặt lắc đầu lia lịa.
"Tôi hỏi lần cuối bà có nói không?" Từ Lăng Cách lớn tiếng hét lên, làm bà ta giật mình, liền quín quán kể mọi việc.
"Tôi nói...tôi nói, xin hãy tha cho tôi." Bà Lý gần như cất tiếng cầu xin, nếu không có đây trói chắc bà đã không chịu nổi mà khụy xuống.
"Nói!"
"Tôi đêm nó bán cho Bà Lưu, ở Huyện bên." Bà Lý run rẩy khó khăn cất lời.
"Bán cho bà ta làm gì?"
"Bà ta mua những cô gái rồi bán lại cho các quản lý, ông chủ của các quán trên thành phố." Bà ta vừa nói vừa thận trọng nhìn sắc mặt của anh.
"Hừ, bà từng làm mẹ nuôi thế mà lại đối xử với cô ấy như thế, đúng là cặn bã, bà cũng có đứa con gái mà phải không? Món nợ này tôi sẽ tính lên đầu cô ta." Từ Lăng Cách cất tiếng lãnh khốc, thái độ kiên quyết tàn nhẫn không cùng.
"Xin cậu, tôi xin cậu đừng đụng đến nó, cậu bắt tôi làm gì cũng được, tôi xin cậu mà." Bà ta hoảng hốt gào khóc van xin.
"Hừ, cho bà thử nếm trải cảm giác nhìn người thân yêu bị bức đến đường cùng, đây chỉ là trừng phạt nhẹ, nếu có lần sau thì đừng trách tôi ra tay tàn độc." Nói xong anh ngoảnh mặt bước đi.
Sự lãnh khốc hôm nay đúng là lần đầu tiên bộc phát, có lẽ với chuyện của Âu Khả Lam lúc nào cũng làm anh mất khống chế.
...
"Hiện tại cháu đã biết một chút tin tức của Khả Lam, cháu đi trước khi nào tìm được sẽ báo với chú thím. " Từ Lăng Cách chỉ kịp đến báo tin rồi vội vã đi mất chẳng để ông bà An kịp hỏi thăm sự tình.
...
Đêm tối, thành phố càng thêm hào nhoáng với ánh đèn lập lòe sáng rực, dòng người cứ nhộn nhịp hối hả với cuộc vui.
Chiếc xe cũ kĩ có chút bất tiện, nó cứ chồng chềnh lắc lư khiến tên tài xế buộc miệng văng tục.
"Mẹ nó, sau đợt này bà đổi chiếc xe khác đi."
"Biết rồi, biết rồi, đừng cằn nhằn nữa, mau láy đi." giọng người phụ nữ vang lên hình như bà ta không có kiên nhẫn để nghe chuyện này, lên tiếng hối thúc.
Âu Khả Lam bị thuốc làm hôn mê khá lâu nhưng có phòng bị nên chỉ hít một lượng nhỏ, nên đã lơ mơ tỉnh dậy.
Cô phát hiện mình trên một chiếc xe hộp, khá kín chỉ có vài ô thông gió gần nấp xe.
Cô lờ mờ cố nhìn ra phía ngoài, nhưng vừa tỉnh lại sức lực vẫn còn yếu lại bị chồng chành lắc lư khiến đầu cô đau nhức.
Âu Khả Lam sau một hồi trấn tỉnh mới phát hiện quanh cô cũng có vài người, toàn là các thiếu nữ, họ đều bị hôn mê nằm vặt ra trên xe, dù Âu Khả Lam có lay thế nào cũng không tỉnh.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
29 chương
10 chương
62 chương
52 chương