Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLúc trưa Từ Lăng Cách mới nhớ đến cô bạn Âu Khả Lam hay kể, tên là...là Diệp Khả Hân thì phải, anh bèn nhanh chân phóng đi tìm. Trịnh Hạo Dương mấy nay cũng bám riết lấy anh, nên khi thấy Từ Lăng Cách vội vàng rời đi thì cũng co chân chạy theo. Tìm được Diệp Khả Hân cũng mất một khoảng thời gian, cô ấy nghe đến tên bạn thì ngờ chừng, không mấy tin tưởng anh. "Cô là bạn của Âu Khả Lam đúng không?" Từ Lăng Cách nóng vội chặn đường hỏi cô. "Anh là ai vậy?" Khả Hân đầu tiên là kinh ngạt, sau đấy mới hoàn hồn đánh giá hai tên trước mặt. "Chúng tôi là bạn cô ấy, cô biết Khả Lam hiện đang ở đâu không?" Trịnh Hạo Dương tuy cũng rất nông nóng nhưng vẫn nho nhã từ tốn đáp lời. "Sao tôi tin các anh được, lỡ như các anh làm hại Khả Lam thì sao?" Diệp Khả Hân cảnh giác hỏi ngược lại chứ không trả lời. Tôi mà thèm hại cô ấy làm gì, mau nói cho tôi biết." Nếu nói lúc này Trịnh Hạo Dương hiền hòa như nước thì Từ Lăng Cách hoàn toàn giống với lửa, cháy phừng phừng nóng hổi. "Tôi không nói cho các người biết " Diệp Khả Hân thấy thái độ đó thì cương quyết lên tiếng, vừa định bước đi thì... "Khả Hân." Tiếng Hàn Khải Phong vang lên gọi với theo cô. Diệp khả Hân nghe tiếng người quen thì quay lại, tươi cười. "Khải Phong, trung hợp thật." "Không trùng hợp đâu." Hàn Khải Phong thật lòng đáp lời. "Ý anh là gì?" Diệp Khả Hân có chút bất ngờ, trong lòng thoáng chốc dâng lên cảm giác là lạ, ngọt ngào như dòng suối ấm, rồi lại như ngờ vực nhìn anh ta. "Tôi theo bọn họ đến đây." Hàn Khải Phong vừa nói vừa chỉ tay về phía anh và Trịnh Hạo Dương. Diệp khả Hân nghe xong có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh nụ cười trên môi lại hiện ra. Hiện tại cô cũng không biết mình đang mong chờ điều gì nữa. "Cô biết cô ấy hiện đang ở đâu không?" Từ Lăng Cách nóng vội ôm lấy vai bắt cô ta nhìn thẳng vào mình nhanh chóng nói. Chẳng hiểu sao, lòng ngực anh bỗng nhói đau, cảm giác bất an không ngừng ập đến, Từ Lăng Cách chẳng cần biết người trước mắt là ai, chỉ cần họ biết chỗ cô là anh sẽ hỏi cho đến cùng. Diệp khả Hân giật người, nhìn anh chầm chầm như nhìn quái thú. "Cậu đừng nôn nóng, cô ấy sợ rồi kìa." Hàn Khải Phong lên tiếng, Trịnh Hạo Dương cũng bèn tóm lấy anh can ngăn. Diệp Khả Hân lúc đầu cứ ngỡ họ là kẻ xấu, nhưng khi thấy nét mặt lo lắng, vô cùng chân thật trong mắt anh thì thoáng tin tưởng, lại thêm biết họ quen với Hàn Khải Phong nên cô cũng không đề phòng nữa. "Cậu ấy về quê rồi, ở nhà chú thím An." Diệp Khả Hân cũng từng về thăm quê cô nên cũng biết chút ít về người thân của Âu Khả Lam. Ông bà An thấy cô lâu về lòng nóng như lửa đốt, bà An cứ đi tới đi lui trong nhà, lâu lâu lại dõi nhìn ra cổng. Ông An cũng chẳng khác gì, ông im lặng đứng trước cổng, lòng lo lắng không thôi. "Đáng lẽ lúc đó chúng ta không nên bảo tiểu Lam đi ông ạ." Bà An lo lắng, khuôn mặt thường ngày có vài vết nhăn không rõ nét nay lại càng sâu và rõ hơn. "Chúng ta chỉ nghĩ đến tâm trạng con bé mà quên không nghĩ đến việc bảo vệ an toàn cho nó." Ông An hơi dựa người vào cột gỗ giữ cổng nhìn bà An, hai mày ông nhíu chặt, đôi mắt càng gợn nổi lo lắng. "Gọi cho Lăng Cách, Lăng Cách chắc sẽ giúp được." Bà An đột nhiên nghĩ ra hét lên, đôi mắt ưu sầu nay đã hiện lên vài tia sáng mong chờ. "Ừm, bà gọi thử xem." Ông An nghe vậy nhẹ lòng hơn một chút, nhẹ nhàng bảo bà. ... "Vâng, con đã đặt vé máy bay, nhưng hiện chưa có kịp, chắc chiều mai con mới tới." Từ Lăng Cách sau khi biết tin tức liền đặt vé máy bay, nhưng lại chẳng hiểu không ngay mùa du lịch lại cháy vé. Anh nôn nóng thấp thỏm cả ngày hôm nay, giờ lại nghe bảo thế, lòng anh càng thấp thỏm không yên, gọi điện cho tất cả các nơi giúp kéo ngắn cuộc hành trình nhưng vẫn không giúp được. ... Trịnh Hạo Dương sau khi ngheo anh nói cũng rấp rút theo, dù sao tình cảm của anh ta đối với cô cũng chẳng phải chơi đùa, cả hai người đều một mực muốn chìm đắm trong sự ngây thơ của Âu Khả Lam. ... Đêm tốt, mưa rơi rả rích, từng đợt từng đợt liên hồi, như trút hết tất thảy nguồn nước mà mây đã tích tụ hàng tháng trước, trong cái mưa gió thổi mạnh làm giật giật những nhành cây kêu lên tiếng "phành phạch...phành phạch" lâu lâu lại có tiếng rầm sẹt ngang trời như chẻ đôi thiên địa. Khi sét rạch một đường tạo ra ánh sáng mờ ảo, đủ để nhìn thấy các vật đang rũ rượi ngoài kia. Trong căn phòng ẩm thấp tối tâm, từng giọt nước cứ nhỏ xuống nền đất, vang lên "tách ... tách" không ngừng. Hơi lạnh của không khí cùng mùi ẩm móc cứ bao quanh khiến người ta không khỏi cảm thấy ngột ngạt. Mưa ngớt dần, lại thoang thoáng nghe được tiếng xì xầm, có lẽ họ đã nói chuyện khá lâu nhưng do tiếng mưa át đi nên không nghe thấy được gì.