Khóe mắt Cố Lan San lại có chất lỏng chảy xuống, cô từ từ ngẩng đầu, giơ tay lên vuốt ve gò má của anh, mắt của anh, mũi anh, môi anh, trong đầu cô có thể tưởng tượng ra được gương mặt của anh, xuất sắc như vậy, cô khẽ ngẩng đầu hôn lên môi anh nhỏ giọng thì thầm: “Thật xin lỗi......” Cố Lan San còn chưa nói hết thì cô đã nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng động vọng xuống, cô tưởng mình bị ảo giác nên lập tức nín thở, tiếp tục lắng nghe, quả nhiên lại nghe thấy tiếng gõ, trong lòng Cố Lan San lập tức tràn đầy hi vọng, có phải có người tới cứu bọn họ rồi hay không? Cô giơ tay khẽ lắc lắc cánh tay của Thịnh Thế: “Nhị Thập, anh nghe, có tiếng động......” Thịnh Thế vẫn không nói chuyện nhưng Cố Lan San lại nóng lòng ngẩng đầu lên nhìn. Tiếng động càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng trong bóng tối đã xuất hiện tia sáng nhỏ, lúc này Cố Lan San mới lên tiếng gọi bên ngoài: “Có ai không?” “Quả nhiên phía dưới có người.” Người bên ngoài nghe được giọng nói của Cố Lan San thì nói với người bên cạnh một câu, sau đó lại mở miệng hô: “Có người, chờ một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng cứu các người ra ngoài.” Cố Lan San nghe thấy có người sắp đến cứu mình liền vội vàng nói: “Nơi này có một người bị thương rất nghiêm trọng, đã sắp không được rồi, cầu các anh nhanh lên một chút.” “Đừng gấp, chúng tôi sẽ cố gắng chóng.” Người bên ngoài trả lời Cố Lan San xong thì tiếng động cũng càng lúc càng lớn. Bởi vì có rất nhiều mảnh gạch bể nát nên để tránh rơi xuống đập vào người phía dưới thì những người đào ở phía trên phải vô cùng cẩn thận. Cùng với động tác của những người đó thì ánh sáng Cố Lan San nhìn thấy cũng càng lúc càng nhiều, dần dần cô có thể nhìn rõ ràng sắc mặt của Thịnh Thế, trắng bệch dọa người, cả người của anh và cô đều là máu, màu đỏ ghê người. Cố Lan San bị dọa sợ đến mức không dám nhìn nhiều, cô nhịn không được mà ngẩng đầu lên nhìn thấy đầu của một người bên ngoài: “Lập tức sẽ tốt, bây giờ chúng tôi sẽ cứu hai người ra ngoài.” Cố Lan San kiên quyết để Thịnh Thế ra trước, bởi vì mọi người không biết anh bị thương như thế nào nên động tác đều cực kỳ cẩn thận, Cố Lan San nóng lòng, hận không thể giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết huyền huyễn có khả năng dịch chuyển tức thời. Đợi đến lúc Cố Lan San được người kéo ra từ trong đó thì Thịnh Thế đã được đặt lên trên băng ca, quân y đã bắt đầu xử lý vết thương cho anh, Cố Lan San không dám mở miệng, sợ ảnh hưởng đến việc chữa trị của quân y. Thịnh Thế mất quá nhiều máu, quân y băng bó vết thương và cầm máu xong thì ngẩng đầu lên nhìn Cố Lan San, giọng điệu nóng vội hỏi: “Anh ấy nhóm máu gì, cô biết không?” “Nhóm máu A.” Quân y gật đầu, nói: “Nâng anh ấy lên xe của chúng ta đi, anh ấy mất máu quá nhiều cần được truyền máu, nhóm máu A, mau lên.” Bộ đội Giải Phóng quân vừa nghe xong lập tức nâng Thịnh Thế lên, bước chân vững vàng chạy đi. Cố Lan San cũng chạy theo, lúc cô chạy tới thì Thịnh Thế đã được truyền máu. Chất lỏng màu đỏ theo ống truyền chảy vào trong người anh. lqđ Sắc mặt anh trắng bệch giống như tờ giấy, mắt nhắm chặt như không còn hơi thở. Cố Lan San không dám tiến lên phía trước, thậm chí không dám hỏi những người xung quanh xem anh vẫn còn sống hay đã chết.