Cô có nghĩ qua, có lẽ cô sẽ yêu một người, nhưng cô thật sự không nghĩ mình sẽ yêu người nào. Bọn họ cùng cứu cô, lúc ban đầu, cô đối với Hàn Thành Trì cũng chỉ là cảm động, sau này loại cảm động này phát triển thành yêu mếm. Cô đối với Thịnh Thế sao đây? Là yêu mếm hay là cảm động? Cảm động là có, nhưng còn có một loại tình cảm không nói nên lời. Đó là yêu mếm sao? Nhưng, tại sao trong lòng cô lại tràn đầy yêu mếm, cùng với tình cảm cô yêu Hàn Thành Trì, hoàn toàn là khác nhau sao? Trong đầu Cố Lan San rối bời, cô bỗng có phần không trả lời được vấn đề của Thịnh Thế. Hồi lâu mà Thịnh Thế cũng không có nghe được câu trả lời của Cố Lan San, trong lòng anh có chút tiếc nuối, lên tiếng hỏi: “Sở Sở, em không yêu anh, chỉ là không biết nói cho anh biết như thế nào thôi, đúng không?” “Không quan trọng……….” Giọng nói Thịnh Thế mang theo một tầng khổ sở, còn muốn tiếp tục nói cái gì, lại bị Cố Lan San lập tức cắt đứt: “Không phải vậy……..Nhị Thập, không phải là em không yêu anh.” Giọng Cố Lan San rất khẳng định. Khẳng định đó làm tốc độ đập của tim Thịnh Thế lập tức lỡ mất một nhịp. Anh tập trung tinh thần nghe động tĩnh của cô. Anh sợ mình không cẩn thận, bỏ lỡ lời kế tiếp của cô. Một hồi trầm mặc lớn, Cố Lan San mới khẽ mở miệng, nói: “Nhị Thập, em cũng không biết, em đối với anh là dạng cảm giác gì, em không biết là cảm động, hay là yêu mếm, em rất hỗn loạn, em………” Đây là cô đang đối đáp với tình cảm của mình, không có cách nào xác nhận được sao? Trong lòng Thịnh Thế dâng lên một tầng ngọt ngào, lúc trước anh cũng từng trải qua tình huống như vậy, nếu như không phải là vì anh cản một dao kia cho cô, có lẽ anh cũng không có cách nào xác nhận được việc mình yêu cô. Điều này cho thấy, Sở Sở của anh đã bắt đầu thật sự động lòng ư? Thịnh Thế cảm thấy, vào giờ phút này, giống như là ở nơi sâu nhất chính mình trong sương mù, đối với tình yêu của mình, bó tay hết cách, không biết làm thế nào cho phải, bồn chồn không yên, dồn dập không ngừng, chỉ có thể lảo đảo nghiêng ngả đi loạn, đi rất lâu, sau đó thấy được tia sáng le lói, đi về phía trước là có thể xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng. Anh tràn đầy hi vọng. Trong lòng của anh xuất hiện một sự kiên định. Mới vừa rồi anh còn cho rằng mình sẽ chết……… Cái loại thản nhiên ấy biến thành dục vọng muốn sống tiếp để anh nhất định chống đỡ. Anh có hy vọng Cố Lan San yêu mình, anh không thể chết như vậy, cả đời này anh chỉ có một hy vọng, muốn cùng cô nói chuyện tình yêu, sau đó giúp nhau trong lúc hoạn nạn, bên nhau đến già. Hy vọng của anh có thể trở thành hiện thực, anh không thể chết được, không thể để cho tử thần dẫn anh đi. Thịnh Thế nghĩ như vậy, nghĩ tới điều đó làm cả người anh thật sự có chút tinh thần, anh không thể để hai mắt mình nhắm lại, anh muốn cùng cô nói chuyện phiếm, sau đó phân tán lực chú ý của mình với đau đớn và cái chết. Nghĩ đến đây Thịnh Thế lập tức mở miệng: “Sở Sở, em qua đây, tựa vào trong lòng anh đi.” Mặc dù Cố Lan San không phân biệt được tình cảm trong tim mình đối với Thịnh Thế, nhưng cũng rất nghe lời anh, nhu thuận kề sát vào trong ngực anh, anh ôm cô, nghe được anh nói: “Sở Sở, không quan trọng, không nghĩ ra là cảm giác gì cũng không quan trọng, cũng không cần suy nghĩ.” “Anh nói rồi, anh sẽ chờ em.” “Nếu như em có một ngày suy nghĩ ra là em yêu anh, em sẽ trở lại tìm anh, anh vẫn luôn chờ em.” Đến bây giờ anh đã yêu cô nhiều năm như vậy, anh đợi thêm chút nữa, có tính là gì? “Sở Sở, hạnh phúc có thể tới chậm một chút, tới chậm một chút, chỉ cần nó là thật, nó sẽ lâu dài.”