Editor ; Mèo (meoancamam) Kết quả là ba giờ Thịnh Thế gọi đến thì bốn giờ Cố Lan San liền có cuộc họp, trước khi đi cô nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ thì phát hiện ra mặt trời lại xuất hiện, Cố Lan San liền nhịn không được cười nghĩ đến, hôm thật sự có thể đi qua đi lại rồi. Ai ngờ, đợi cho cô họp xong thì đã là năm rưỡi, nên đi đến nhà họ Hàn nhưng mà trời lúc này lại vô cùng u ám. Cố Lan San cũng có chút phân biệt không rõ là hôm nay có thể mưa to hay không, nghĩ đến những ngày khác bốn giờ đều quang đãng nên liền không để ở trong lòng mà trực tiếp tự mình lái xe đi đến nhà họ Hàn. Nhưng mà thật sự trời lại mưa gió bất chợt, người có họa phúc sớm chiều. Cố Lan San vừa mới khởi động xe đi được hai mươi phút thì trời liền sấm sét vang dội, bầu trời tối lại giống như ban đêm, mưa xối xả như trút nước giáng xuống từ trên trời, Cố Lan San phải khó khăn nhìn đường, nhất thời không chú ý liền tông vào đuôi xe khác. Ở Bắc Kinh nhiều xe, tốc độ xe thường thường khá chậm nên tông vào đuôi xe là chuyện vô cùng phổ biến, thường đều sẽ không gây nên hậu quả nghiêm trọng nhưng mà không biết có phải ông trời không cho Cố Lan San đi không mà sau khi xe tông vào đuôi xe thì liền tắc đường. Hiện giờ là cao điểm tan làm, thời tiết lại xấu như vậy nên gián đoạn đường đi cho nên cảnh sát giao thông liền đi qua, lập tức kéo xe Cố Lan San đi. Lái xe của xe bị Cố Lan San tông vào kia thì xe vẫn lái được, bởi vì không thiệt hại quá đáng ngại nên liền đảm bảo, hai người cho nhau số điện thoại, sau đó liền vội vàng lái xe rơi đi. Trời mưa vô cùng lớn, chỉ trong chớp mắt mà cả người Cố Lan San đã ướt đẫm, thời tiết xấu như vậy, vốn dĩ trên đường cái xe taxi đều đi mọi nơi nhưng bây giờ kì tích là một cái xe thôi cũng không thấy, Cố Lan San không có biện pháp, chỉ có thể gọi về nhà để cho lái xe tới đón mình, nhưng khi cô đang lấy ra điện thoại thì xung quanh có rất nhiều người vội vội vàng vàng đi qua, có một người đàn ông cầm ô chắn mưa nhưng không nhìn thấy Cố Lan San đứng trước mặt mình nên liền đụng phải cô, làm cho túi của Cố Lan San va ra ngoài, người đàn ông kia xấu hổ dừng lại, khom lưng nhặt lên, đưa đồ cho Cố Lan San lại vẫn vô cùng thành khẩn nói một tiếng xin lỗi, Cố Lan San cười khoát tay, nói không làm sao rồi người đàn ông kia run cầm cập chạy đi, khi Cố Lan San lại lấy điện thoại ra thì phát hiện bị dính nước mà hỏng rồi. Vốn Cố Lan San không chú ý tới mấy chiếc xe đang chạy băng băng, cô vẫn luôn đặt lực chú ý của mình lên những chiếc xe taxi màu đỏ có dấu hiện “Trống khách” cho nên khi có một chiếc xe Benz dừng lại trước mặt cô, cô vẫn ngẩng cổ mà nhìn ra phía sau. Cửa kính xe mới chậm rãi hạ xuống. Người bên trong xe chớp chớp mắt, thấy rõ ràng thực sự là Cố Lan san thì liền hô một tiếng: “Lan San?” Cố Lan San nghe thấy có người kêu tên mình nên lúc này mới từ từ quay đầu, nhìn người bên trong mà ngạc nhiên một chút rồi mới mở miệng, hô lên: “Anh Thành Trì, sao anh lại ở chỗ này?” “Lời này đáng nhẽ là anh hỏi em mới đúng, mưa to như vậy, em đứng ở chỗ này làm cái gì.” Hàn Thành Trì ở trong xe, nhíu mày đáp lại một câu, sau đó lập tức mở khóa xe: “Lên xe trước rồi nói.” Cố Lan San đợi hơn hai mươi phút cũng không đợi thấy một xe taxi, hiện giờ thấy người quen liền không có nghĩ đến thứ gì, cũng không...có mục đích khác để lên xe, chỉ đơn giản là muốn Hàn Thành Trì cho mình đi nhờ một đoạn đường. Cố Lan San ngồi xuống, Hàn Thành Trì liền đưa khăn tay cho Cố Lan San: “Trước tiên lau nước đã.” Cố Lan San nhận lấy khăn tay, lau sạch nước trên mặt rồi liền nghe thấy Hàn Thành Trì hỏi: “Sao Nhị Thập không đi cùng em?”