“Bà chủ, tôi là thư ký của anh Thịnh, hôm qua anh ấy nói có chuyện cần giải quyết, nên liền rời khỏi công ty, nhờ bà chuyển lời với anh ấy, ở công ty đang chờ anh ấy đến để phê duyệt một bảng báo cáo quan trọng.” Cố Lan San không ngờ lại là thư ký của Thịnh Thế, cô biết công ty của Thịnh Thế rất lớn, công ty của anh tham gia hầu như giải trí, địa ốc,… hơn nữa, thư ký của Thịnh Thế kêu một tiếng ‘bà chủ’, làm cho cô có chút bối rối, lúc sau mới hoàn hồn, ôn hòa nói: “Được, để tôi nói cho anh ấy.” Thư ký cảm động nói với Cố Lan San: “Cảm ơn.” Lúc Thịnh Thế đi từ toilet ra, thì thấy Cố Lan San cười nói chuyện điện thoại: “Không sao… Ừ, tạm biệt.” Cố Lan San cúp điện thoại, Thịnh Thế chạy tới, mang theo vài phần không hài lòng nhìn Cố Lan San: “Không phải cho cô nghỉ ngơi? Điện thoại gọi tới, người hầu không nghe? Cố Lan San dựa người cạnh giường, nhìn Thịnh Thế với anh mắt thương lượng: “Thịnh Thế, hôm qua, anh có chuyện quan trọng cần giải quyết?” Thịnh Thế lắc đầu, lười biếng ngồi trên ghế so lon, mở TV, nói: “Không có.” Có thể có chuyện gì quan trọng như vậy? Cô bệnh, anh lo lắng, nên ở nhà chăm sóc cô. Vì chuyện quan trọng gì mà anh không đi đến công ty? Trong đầu cô thoáng qua một cái ý nghĩ, anh không đến công ty làm việc là vì ở nhà chăm sóc cô? Thân thể Cố Lan San trong nháy mắt cứng đờ, ánh mắt dừng trên người Thịnh Thế, anh mặc một chiếc anh sơ mi màu trắng để hở vài nút, ưu nhã ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lười biếng nhìn vào TV, bộ dáng kia hình như là vẫn còn muốn ở trong phòng này đi. Cố Lan San không phải là loại người tự mình đa tình, nhưng cũng không phải là người chậm hiểu. Cô nhìn chằm chằm vào Thịnh Thế, như muốn khẳng định ý nghĩ của mình, cô không biết trong lòng cô đang có những chuyển biến thế nào, lúc anh tự mình đút cháo cho cô, còn những việc khác nữa, lúc đó cô cảm động, cảm thấy ấm áp. Một người đàn ông như vậy, có vô số người vây quanh ca tụng, cũng như từ trước tới giờ, anh luôn được người ta hầu hạ chăm sóc. Bây giờ, anh còn là một người đàn ông đầy quyền lực và tiền tài mà mọi cô gái đều mong muốn, vậy mà cô lại để cho một người như anh ở nhà, chăm sóc cô, giúp cô ăn cháo, mớm thuốc cho cô, điều này thật quá đắt giá. Huồng hồ, cô cũng không có bệnh nặng, chỉ là sốt cao, giờ thì nhiệt độ cũng đã bình thường. Trong nhà có nhiều người hầu như vậy, chọn đại một người cũng đã có thể chăm sóc tốt cho cô. Cố Lan San chăm chú nhìn Thịnh Thế, cô cảm thấy tim cô có chút lay động, cô cố gắng ngăn cản sự hỗn loạn trong lòng, ép buộc mình không được như vậy, sau đó nói với Thịnh Thế: “Lúc nãy tôi nhận điện thoại của…” Thịnh Thế nghe Cố Lan San nói, lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào cô, chờ nghe cô nói tiếp. “Là thư ký của anh gọi.” Cố Lan San nói xong, Thịnh Thế lập tức cau mày.