“Cái gì?!” Đầu óc Liên Sơ hỗn loạn, nhưng có thứ lại từ từ rõ ràng. Năm đó Dạ Nhiên bị trọng thương, thế lực ở thành phố Đồng lại bị càn quét sạch sẽ, hai giới hắc bạch lại truy lùng hắn khắp cả trên trời dưới đất. Lúc ấy, hắn muốn sống được cũng cực khó khăn, sao lại có thể ngóc đầu dậy nhanh đến như vậy?. Trừ phi có người bảo vệ hắn, giúp đỡ hắn. Người đó là ai? Chẳng lẽ… Liên Sơ nghi hoặc nhìn Thù Thành. Anh gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ hắn giả mạo tên của anh để tiếp cận với cha anh.” Trong lòng Liên Sơ loạn như ma, run giọng nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại em.” Thù Thành kéo cô lại gần, vỗ nhẹ vào mông của cô mấy cái, dùng giọng điệu ngoan độc nói: “Đúng vậy, đều tại em năm đó tự mình quyết định, chuyện gì cũng gạt anh. Để xem sau này em còn dám làm bậy nữa không hả?!” Liên Sơ sửng sốt nhìn anh: “Thù Thành…” Anh không nhịn được thở dài, nhìn vào mắt cô chậm rãi nói: “Chuyện năm đó cũng không thể trách em hết được, anh cũng có một phần trách nhiệm. Nếu anh kiên định hơn một chút, tỉnh táo hơn một chút thì em cũng sẽ không bị buộc đến bước này. Lúc ấy trong lòng chúng ta đều rối loạn, niềm tin tưởng như không thể bị phá vỡ kia lại vì những biểu hiện giả dối và một ít chướng ngại kia đánh gãy triệt để. Anh không tin tưởng sự trong sạch của em, em không tin tình của anh đối với em có năng lực chiến thắng những khuất nhục.. Đây mới thật sự là nguyên nhân chủ yếu tạo thành cục diện phía sau. Liên Sơ, chúng ta đừng lặp lại sai lầm đó thêm lần nào nữa.” Tất cả xúc cảm quay cuồng trong lồng ngực Liên Sơ. Áy náy, phiền muộn, vui sướng, buồn bã, hối hận, hạnh phúc…Cô nhịn xuống những giọt nước mắt muồn rơi xuống, gật đầu: “Được, được…” Đúng vậy, những sai lầm đó thật sự không có cách nào cứu vãn, quan trọng nhất là ứng phó với tình trạng bây giờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn Thù Thành: “Thù Thành, làm thế nào bây giờ?” “Bây giờ…” Ánh mắt Thù Thành trở nên rét lạnh, hàm răng nghiến chặt: “Dĩ nhiên là tìm được cha anh. Dạ Nhiên biết quan hệ giữa bọn anh, chắc chắn sớm muộn gì cũng giết ông ấy để diệt trừ hậu họa. Anh rất lo lắng cho sự an toàn của ông ấy.” Gương mặt Liên Sơ nhất thời biến sắc. Hiện tại, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Nhiếp Bá Khôn vẫn không xuất hiện trong một đoạn thời gian dài như vậy. Nhất định là Dạ Nhiên muốn ngăn cản ông ấy và Thù Thành gặp mặt nên mới giấu đi. Không lẽ ông ấy đã bị…Nếu sự thật là như vậy, cô cso chết trăm lần cũng không đủ. Thù Thành nhìn thấy sắc mặt của cô dần dần tái nhợt, trong lòng cũng chợt trầm xuống, đành an ủi: “Tạm thời sẽ không quá nguy hiểm, dù sao, đối với hắn, ông ấy còn có rất nhiều giá trị lợi dụng.” *** Dạ Nhiên và Ngu Minh trằn trọc mấy ngày rốt cuộc cũng đi đến thành phố N thuộc biên giới tỉnh M. Bọn họ lái xe rẽ vào một khu biệt thự trang trọng, yên tĩnh thuộc một trang trại. Cửa xe mở ra, Dạ Nhiên chống gậy chậm rãi bước xuống xe, bên cạnh lập tức có người đẩy xe lăn tới, Dạ Nhiên ngồi vào. Ngu Minh đẩy Dạ Nhiên, một nhóm đàn ông áo đen theo sau bọn họ đi vào cửa chính khu biệt thự tráng lệ uy nghiêm này. Nhìn thấy Dạ Nhiên đi tới, Nhiếp Bá Khôn không kiềm chế được kích động trong lòng, đứng dậy từ ghế so pha, gọi: “A Thành!” Trên mặt Dạ Nhiên từ từ hiện lên một nụ cười: “Cha.” Người đàn ông luôn nghiêm khắc, cứng cỏi kia lộ ra một nụ cười trấn an, gương mặt thoáng chốc hóa nhã rất nhiều, cũng già đi rất nhiều: “Tốt, trở lại là tốt rồi. Thương thế của con thế nào rồi?” “Không có gì đáng ngại, chỉ là phải tịnh dưỡng một đoạn thời gian mới có thể cử động như thường được.” “Tốt, vậy con cứ an tâm mà tịnh dưỡng, chỗ này rất an toàn, ngoại trừ cha không còn ai biết nơi này.” Nói xong, Nhiếp Bá Khôn đi tới vịn vào tay vịn sau chiếc xe lăn. Ngu Minh vội nói: “Chú Nhiếp, để cháu đẩy.” “Không cần, để chú đẩy thằng bé vào.” Dạ Nhiên quay đầu lại nhìn Nhiếp Bá Khôn, nói: “Cám ơn cha.” Nhiếp Bá Khôn khẽ cười: “Cha còn còn nói cảm ơn làm cái gì.” *** Hôm nay, Liên Sơ cả đêm không ngủ được. Cho dù Thù Thành không trách cứ cô, nhưng nếu như Nhiếp Bá Khôn thật sự có chuyện bất trắc, cô cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân mình.” Mặc dù Thù Thành chưa bao giờ nói, nhưng Liên Sơ biết địa vị của người cha chưa từng quen biết kia ở trong lòng anh.. Bởi vì cô cũng từng trải qua cảm giác không còn có cha. Chỉ là, dù có hối hận và ai oán hơn nữa cũng không dùng được. Cô cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình, để xem hiện tại nên làm cái gì? Trong bóng tối, Liên Sơ chợt mở mắt ra, nhỏ giọng gọi: “Thù Thành.” “Sao vậy?” Anh đáp lại ngay lập tức mà rõ ràng, có lẽ, căn bản là không ngủ. “Thù Thành, mặc dù em không có biện pháp tìm được cha anh, nhưng chúng ta có thể tìm được Dạ Nhiên.” Thù Thành cả kinh, vươn tay bật chiếc đèn ngủ, quay đầu lại nhìn chằm chằm Liên Sơ, ánh mắt tinh nhuệ: “Chuyện gì xảy ra?” Liên Sơ nói: “Hôm nay có một người phụ nữ rất kì lạ đến đây, tự xưng là mẹ của Khê Đình. Chị ta biết Khê Đình bị bệnh, hy vọng có thể cùng Khê Đình đến bệnh viện làm kiểm tra xem tủy sống có thích hợp để tiến hành ghép tủy không.” Thù Thành nhăn mày lại: “Sao cô ấy biết Suối Đình ở cùng với chúng ta?” “Vấn đề nằm ở đây! Biết Khê Đình bị bệnh, biết lai lịch của Khê Đình, biết Khê Đình ở cùng với chúng ta chỉ có một người – Dạ Nhiên.” Ánh mắt Thù Thành chợt lóe lên: “Nói vậy, người phụ nữ này dĩ nhiên là có quan hệ với Dạ Nhiên, theo dõi chị ta không chừng có thể tóm được Dạ Nhiên.” “Phải.” *** Cùng lúc đó, bên phía Dạ Nhiên. Nhiếp Bá Khôn Cẩn thận kiểm tra vết thương của Dạ Nhiên một hồi, giọng điệu căm hận mắng: “thật con mẹ nó hung ác! A Thành, rốt cuộc ai đã ra tay.” Dạ Nhiên lắc lắc đầu: “Không biết, nhất định là kẻ thù thuê người làm.” Nhiếp Bá Khôn nghiến răng nói: “Chuyện này cha nghĩ không chừng là tên tiểu tử họ Bùi kia làm. Cha nghe nói chuyện ở khu mỏ quặng lần trước hắn đã tra ra được đỉnh việt làm, nhưng mà, sau đó lại không có động tĩnh, cha còn buồn bực gì đâu, té ra là hắn nghĩ tới chiêu này.” Dạ Nhiên khẽ mỉm cười: “Những chuyện này để sau hãy nói, dù sao cũng còn nhiều thời gian.” Nhiếp Bá Khôn thở dài nói: “Đúng vậy, chuyện mấu chốt lúc này làm bảo đảm sự an toàn của con. Con không có cách nào ló mặt trong nước nữa rồi, trước tiên con cứ tịnh dưỡng thật tốt, đợi thân thể khá hơn một chút, cha sẽ sắp xếp con tới canada. Bên kia cha đã chuẩn bị tốt lắm rồi, chờ hai năm nữa, cha kết thúc việc làm ăn ở bên này lại qua đó tìm con.” Dạ Nhiên tầm mặc hồi lâu, nói: “Vâng ạ, đến lúc đó cha con chúng ta hợp sức giành chính quyền.” Nhiếp Bá Khôn giật mình, một lát sau mới vỗ vai hắn, giọng nói có vẻ chua chát: “Được, đến lúc đó, chúng ta sẽ hợp sức giành chính quyền.” …. Sau khi Nhiếp Bá Khôn rời khỏi, Ngu Minh bước vào căn phòng, hắn quay đầu lại dò xét cửa chính xong, nói: “Anh, giữ lại lão già này sớm muộn gì cũng gây họa lớn, em nghĩ hay là diệt trừ sớm thì tốt hơn. Dạ Nhiên im lặng trầm ngâm. Ngu Minh nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Anh, không phải là anh không nỡ nhẫn tâm đi?” Dạ Nhiên ngẩn đầu lên: “Cậu nói cái gì?” Ngu Minh do dự nói: “anh, những năm này, quả thật lão già đối với ah cũng không tệ. nhưng mà , bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trở thành một bao thuốc nổ, anh, anh ngàn vạn lần đừng nhập vai quá, cuối cùng lại không xuống tay được.” Dạ Nhiên cười lạnh: “Nhập vai? Chỉ vì hắn mở miệng gọi anh một tiếng A Thành, anh liền không nhập vai nữa?” Ngu Minh cũng cười, thở phào nhẹ nhõm: “Cái dáng vẻ ‘cha hiền con thảo’ lúc ở cửa kia của anh thật là đúng là dọa em sợ.” Ánh mắt Dạ Nhiên khẽ rét lạnh, hình ảnh vầng thái dương xám trắng của Nhiếp Bá Khôn không tự chủ được lại xuất hiện trước mắt hắn. chỉ mới ngắn ngủi hai mươi ngày không gặp, hắn lại già đi rất nhiều. Tình cha con. Đây chẳng lẽ là tình cha con? Nếu mình thật sự là ‘A Thành’ trong miệng ông ta, nhất định phải lấy tính mạng ra để che chở. Bất quá, cuộc đời này, nhất định phải vật lộn sống chết rồi. “Được rồi, trong lòng anh đã tính toán cả rồi. bây giờ tạm thời còn chưa phải lúc, còn có một số việc cần cái mặt già này của hắn ra mặt. hiện tại, toàn bộ người bên cạnh hắn đều là của chúng ta, hắn chạy không được.” hắn lại nói: “A Minh, hiện tại Ngu Nhan thế nào?” Ngu Minh thu lại nụ cười, dừng một chút “Không biết nữa.” Dạ Nhiên nhíu mày: “chuyện gì xảy ra?” “Hôm qua chị ấy biết được tin tưc của Hàn Đông, cãi nhau với em rồi bỏ chạy. Em đã bảo bọn A Vệ đi tìm, tạm thời chưa có tin tức.” Dạ Nhiên nghi hoặc nhìn hắn: “Chỉ có như vậy?” Ngu Minh trốn tránh ánh mắt của Dạ Nhiên: “Vâng.” Dạ Nhiên lại nhìn anh ta chằm chằm, chậm rãi nói: “Nếu chị ấy bỏ đi nhất định sẽ tìm Khê Đình, cậu phái người theo dõi con bé là được.” Ánh mắt Ngu Minh không khỏi sáng lên: “Em sẽ bố trí người đi làm.” “Cẩn thận một chút, không cần theo dõi Bùi Thù Thành hoặc Liên Sơ, bọn họ quá tinh. Phái người theo dõi Khê Đình là đủ.” “Được, em biết.” Ngày hôm sau. Trước khi xuất phát, Thù Thành nói với Liên Sơ: “Anh đã sắp xếp người xong xuôi, em đưa Khê Đình đi bệnh viện đi, anh không đi tránh bọn họ có phòng bị.” Liên Sơ gật đầu: “Được, anh cứ yên tâm.” “Mọi chuyện nhớ cẩn thận một chút.” “Ừ. “Liên Sơ.” Anh đột nhiên dịu dàng gọi. Liên Sơ ngẩng đầu lên. Anh vươn tay nhẹ nhàn vuốt đôi mắt khẽ sưng vù của cô, ôn hòa nói: “Không nên quá làm khó mình, có một số việc không ai có thể lường trước được.” Liên Sơ cụp mắt, rơi lệ. .. Cô bước ra khỏi phòng, cười với Khê Đình đang vui vẻ ngồi ăn bữa sáng ở phòng ăn, hỏi: “Khê Đình, ăn sáng xong chưa? Chúng ta còn phải ra ngoài đấy!” vẻ mặt Khê Đình rất khổ sở, dùng sức ai oán cắn xuống một ngụm bánh mì trong tay, nói thầm: “Lại phải đi bệnh viện.” Liên Sơ bật cười ha hả: “Khê Đình, đó là bánh bao không phải cà rốt.” Khê Đình quay mặt không thèm để ý tới cô. Liên Sơ bước tới sờ lên đầu cô bé: “Được rồi, cháu có muốn gặp dì hôm qua nữa không? Lần này chúng ta tới bệnh viện có thể gặp được dì ấy.” Ánh mắt Khê Đình sáng lên: “Dì ấy là bác sĩ ư?” Liên Sơ suy nghĩ một chút, lại nói: “Không, dì ấy là một dì tốt bụng, cũng rất thích Khê Đình. Dì muốn cùng làm kiểm tra với Khê Đình xem có thể gặp hay giúp đỡ cháu không.” Khê Đình có chút hoài nghi nhìn về phía Liên Sơ, bộ dáng giống như là không hiểu lắm. Liên Sơ khẽ thở dài nói: “Đi thôi.”