Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng Tác giả: Mp3 -- o -- Chương 1: Bạch Ngọc Mỹ Nhân! Dịch: Bạch Sầu Biên: Bạch Sầu Đầu thu! Đêm khuya! Một vầng trăng khuyết cô độc, mấy vì sao lẻ loi! Vào giờ phút này tuyệt đại đa số người dân của thành phố An Tây đều đã chìm vào giấc mộng, mà trong khi đó, tại một căn biệt thự xa hoa nằm ở phía đông của khu phố Đông Thành đầy giàu sang thì đèn đuốc lại vẫn sáng trưng như cũ. Chủ nhân của căn biệt thự này là Nguyễn Hồng Bằng, một nhân vật tầm cỡ trong giới xã hội đen của thành phố An Tây, thường được gọi là Hồng gia. Hiện tại gã đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế sofa đặt trong phòng khách của biệt thự, tinh tế thưởng thức bức tượng Bạch Ngọc Mỹ Nhân nằm trong tay. Bạch Ngọc Mỹ Nhân cao chừng bốn tấc (40 cm), điêu khắc trông rất sống động, hình dáng vô cùng đẹp đẽ. Dưới ánh đèn sáng trưng, nhìn bức tượng giống như một khối băng tinh, toàn thân long lanh trong suốt, cơ hồ không tìm ra được một chút tỳ vết nào Trong phòng lúc này còn có bốn gã nam tử mặc âu phục màu đen, thần sắc bưu hãn, đang đứng hoặc ngồi vây cạnh Nguyễn Hồng Bằng. Mỗi người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Mỹ Nhân, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, thèm thuồng khó có thể che dấu. Bốn người này chính là thủ hạ đắc lực nhất của Nguyễn Hồng Bằng, biệt hiệu Tứ Đại Kim Cương, nổi danh âm độc tàn nhẫn, thân thủ cao cường. Nguyễn Hồng Bằng có được thành tựu như ngày hôm nay thì không thể bỏ qua công lao của bốn người. Bức tượng Bạch Ngọc Mỹ Nhân này chính là được Tứ Đại Kim Cương dẫn theo một đám tiểu đệ, dùng thủ đoạn chiếm đoạt từ trong tay một đám trộm mộ cách đấy không lâu. Nghe nói đây là đồ cổ từ thời Tây Hán, được định giá hơn 1 triệu đô la Mỹ ngoài thị trường. Hiện tại bọn họ đang tụ tập để bàn bạc biện pháp phi tang và chia chác lợi ích. “Kẹt…!” Một tiếng động nhỏ đột nhiên vang lên, cánh cửa chống trộm bị đẩy ra, theo đó một bóng người gầy gò giống như quỷ mị bất chợt xuất hiện trước mặt mọi người. Người vừa tới mặc một thân trang phục màu đen, từ quần áo cho đến đôi giày vải đi dưới chân, đồng thời khuôn mặt của y cũng được che kín bởi một miếng vải đen, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng hơn sao trên trời. Quan sát theo vóc dáng thì người bịt mặt này hẳn là một nam tử, hơn nữa tuổi tác tuyệt sẽ không quá lớn. Nguyễn Hồng Bằng lăn lộn trong giới xã hội đen đã nhiều năm, tuy đạt được thành tựu phi phàm, thế nhưng gã cũng kết thù oán với không ít người. Cân nhắc về sự an toàn cho bản thân, gã đã sử dụng biện pháp bảo an nghiêm mật cho toàn bộ căn biệt thự, ngay cả cửa chống trộm cũng là loại được chế tạo bằng kĩ thuật tối tân nhất trên thế giới hiện nay. Vốn cho là như vậy thì có thể an tâm rồi, nhưng nào ngờ kẻ bịt này lại có thể vô thanh vô tức xâm nhập vào đây. “Ngươi là ai?” Dù sao cũng là nhân vật đã từng trải qua vô số sóng to gió lớn, cho nên Nguyễn Hồng Bằng cũng nhanh chóng kịp phản ứng sau phen kinh ngạc, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào kẻ bịt mặt, thanh âm lạnh lẽo phảng phất như từ dưới địa ngục truyền lên. “Ngươi ngu vãi…, ta đã bịt mặt thì đương nhiên không muốn các ngươi biết ta là ai! Mà các ngươi không cần khẩn trương, ta tới đây chỉ vì tài vật, sẽ không giết hại ai cả!” Người bịt mặt cố ý đè thấp giọng nói, hiển nhiên là không muốn người khác đoán ra số tuổi thật sự của mình. “Vị huynh đệ này…, nếu ngươi thiếu tiền thì cứ nói một câu. Nguyễn Hồng Bằng ta thích nhất là được kết giao bằng hữu…” Có thể qua mặt được hệ thống giám sát trong và ngoài biệt thự, có thể dễ dàng mở được cửa chống trộm công nghệ cao thì chắc chắn kẻ bịt này là một nhân vật lợi hại. Nguyễn Hồng Bằng chỉ thuận miệng đối đáp qua loa, còn tay phải thì thò vào lòng ngực, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho Tứ Đại Kim Cương. Tứ Đại Kim Cương thầm hiểu ý, lập tức đứng dậy, từ từ tản ra bốn phía, nhanh chóng hình thành thế bao vây đối với kẻ bịt mặt. “Thứ ta muốn không phải là tiền bạc, mà chính là bức tượng Bạch Ngọc Mỹ Nhân đang nằm trong tay ngươi kia kìa!” Người bịt mặt phớt lờ hành động mờ ám của Tứ Đại Kim Cương, bước từng bước lại gần Nguyễn Hồng Bằng. Bàn tay đã nắm được khẩu súng ngắn nằm trong lòng ngực, Nguyễn Hồng Bằng không khỏi vững tâm hơn một chút, trên mặt nở một nụ cười dữ tợn. Hắn phẫn nộ quát: “Hảo tiểu tử, mày muốn tài vật của tao thì tao cũng muốn cái mạng của mày!” Hắn vừa dứt lời, Tứ Đại Kim Cương lập tức hét lớn một tiếng, gần như lao cùng một lúc về phía người bịt mặt. Tốc độ mau lẹ như báo, thế đạo uy mãnh như hổ. Tứ Đại Kim Cương tinh thông cầm nã cách đấu, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, cộng thêm thực lực cường hãn, vừa ra tay là đã dùng ngay sát chiêu tối cường của riêng mình, định một chiêu chế địch. “Hê…!” Người bịt mặt khẽ cười một tiếng, ánh mắt lộ vẻ khinh thường. Chờ đến khi Tứ Đại Kim Cương nhào tới trước người thì hắn mới bắt đầu phản kích. Hai chân hắn nhún mạnh một cái, toàn thân liền giống như một con ếch xanh đang nhảy lên không trung. Khi thân thể song song với mặt đất, hai tay hai chân của hắn đột nhiên co rút lại, rồi lao ra ngoài nhanh như một viên đạn. Một loạt động tác công kích được hoàn thành chỉ trong tích tắc. Tứ Đại Kim Cương ngay cả ý niệm né tránh cũng chưa kịp sinh ra trong đầu thì đã bị hai tay hai chân của người bịt mặt đánh trúng. Bốn cỗ lực lượng vô cùng bá đạo lần lượt nổ tung ở trên ngực cả bốn người. Nương theo bốn tiếng kêu đầy thảm thiết, thân hình cao lớn của Tứ Đại Kim Cương bay ngược về phía sau, lưng đâm sầm vào bốn vách tường của phòng khách, thân thể còn chưa rơi xuống mặt đất thì đã triệt để mất đi tri giác. Một chọi bốn, một chiêu chế địch! Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, bằng một kích long trời lở đất, người bịt mặt đã giải quyết xong mối phiền toái một cách gọn gàng. “Không muốn chịu đau khổ như vậy thì mau giao Bạch Ngọc Mỹ Nhân cho ta!” Ánh mắt của người bịt mặt chuyển hướng về phía Nguyễn Hồng Bằng lúc này đang trợn mắt há mồm, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên khuôn mặt. Thanh âm của y đều đều nhưng lại ẩn chứa một cỗ khí thế bá đạo chấn nhiếp nhân tâm, không cho phép cự tuyệt. “Thằng chó, mày chết đi!” Nguyễn Hồng Bằng đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, từ trong lòng ngực rút ra khẩu súng ngắn mà gã luôn mang bên mình, họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào lồng ngực của người bịt mặt. Tốc độ rút súng của Nguyễn Hồng Bằng tuy rất nhanh, nhưng đáng tiếc vẫn không là gì so với thân pháp của người bịt mặt. Một khắc kia người bịt mặt rõ ràng vẫn còn đứng cách hơn 5m, nhưng trong chớp mắt y đã tới trước mặt gã, chỉ cách một gang tay. “Tốc độ di chuyển sao lại có thể nhanh đến thế chứ? Thằng này là người hay quỷ vậy?” Vào giờ khắc tư duy của Nguyễn Hồng Bằng trở nên đình trệ trong phút chốc đó, bức tượng Bạch Ngọc Mỹ Nhân nằm trong tay trái của gã không biết bằng cách nào đã ở trên tay đối phương, và ngay sau đó, một nắm đấm nhanh chóng đập vào mặt gã. “Rắc!” Dường như là thanh âm xương mũi bị đánh vỡ vụn, Nguyễn Hồng Bằng chỉ cảm thấy một cơn đau đớn cực độ thấu tận xương tủy, giống như một dòng điện từ chóp mũi lan rộng ra. Gã thậm chí cũng không kịp phát ra tiếng hét thảm thì trước mắt đã tối sầm lại, gục xuống hôn mê bất tỉnh. …………….. Con sông Hắc Tỳ quanh co uốn lượn, vòng qua dãy núi nằm ở ngoại ô phía tây thành phố An Tây, lặng lẽ chảy xuôi về phía trước. Ánh trăng trên bầu trời đầy sao phản chiếu xuống khiến mặt sông loang lổ những chấm sáng. Trên đỉnh một ngọn núi cao vút trong mây nằm ở bờ tây con sông, một thân ảnh gầy gò đang đối mặt với vầng trăng cô độc, trên tay cầm bức tượng Bạch Ngọc Mỹ Nhân, bộ quần áo mỏng manh mặc trên thân tùacute; để gió đêm thổi bay phần phật. Người này chính là kẻ bịt mặt đã xâm nhập vào biệt thự của Nguyễn Hồng Bằng khi nãy. Sau khi thành công đoạt được Bạch Ngọc Mỹ Nhân, người bịt mặt lập tức rời khỏi nội thành thành phố An Tây, chạy tới dãy núi nằm ở ngoại ô phía tây đầy hoang tàn và vắng vẻ này. Lúc này, người bịt mặt đã tháo chiếc khăn che mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt của một thiếu niên, trông chỉ khoảng 16, 17 tuổi. Sau một hồi ngắm nghía Bạch Ngọc Mỹ Nhân trong tay, thiếu niên lúc này mới thu hồi nụ cười trong khóe mắt, xắn cao hai ống tay áo, rồi đặt Bạch Ngọc Mỹ Nhân dựa sát vào chuỗi hạt châu đeo ở cổ tay trái. Chuỗi hạt châu kia là do năm viên châu khác màu liên kết mà thành, lần lượt là: vàng, xanh, đen, trắng, hồng, năm màu. Mỗi một viên châu đều to bằng một quả nho, màu sắc nhìn qua hơi ảm đạm, không hề sáng bóng, giống như loại hàng thứ phẩm rẻ mạt được bán tràn lan ngoài vỉa hè. Song, khi chuỗi hạt châu lộ ra dưới ánh trăng nhàn nhạt thì hạt châu màu trắng đột nhiên lóe lên, tỏa ra những tia sáng chói mắt giống như ánh mặt trời. Tia sáng này nhanh chóng khuếch trương tạo thành một cái lồng, rồi lập tức bao phủ toàn bộ đỉnh núi vào bên trong. Ngay sau đó, Bạch Ngọc Mỹ Nhân trong tay thiếu niên giống như có phép lạ, tỏa ra từng sợi khí tức màu trắng lan tràn khắp nơi… Những sợi khí tức màu trắng cũng không hề bị gió đêm cuồng loạn thổi bay đi mất, mà lại nhanh chóng bị hút vào trong viên hạt châu màu trắng đang lóng lánh hào quang kia. Thiếu niên ngẩng đầu lên trời, thở ra một ngụm trọc khí. Sau đó tay trái của hắn giơ cao, tay phải chống xuống mặt đất, chậm rãi khoanh chân đả tọa, ý thức rất nhanh tiến vào trạng thái "Thiên địa âm dương tẫn tại hung trung"* của cảnh giới Hư Linh. Theo đó, chân khí trong đan điền lập tức tràn ra, chạy dọc theo một lộ tuyến kinh mạch cụ thể, bắt đầu lưu chuyển theo chu thiên. Khi chân khí đi qua cổ tay trái của thiếu niên, những khí tức màu trắng vừa được hạt châu thu nạp liền thông qua huyệt Liệt khuyết ở cổ tay, nhanh chóng rót vào trong kinh mạch của hắn. Khí tức màu trắng và cỗ chân khí đang lưu chuyển không ngừng lập tức trộn lẫn vào nhau, chạy dọc theo Thủ thái âm phế kinh*, tới huyệt Tử cung thuộc Nhâm mạch rồi tiếp tục xuôi dòng, cuối cùng quy về huyệt Khí hải thuộc Đan điền, triệt để hòa vào làm một với chân khí của thiếu niên. Chờ tới khi những khí tức màu trắng kia đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể thiếu niên, ánh sáng chói lọi tỏa ra từ viên châu màu trắng cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa, quay trở lại dáng vẻ quê mùa, ảm đạm như lúc ban đầu. Tình trạng kì dị như vậy chỉ duy trì trong vài chục giây ngắn ngủi, sau đó hết thảy liền khôi phục lại như cũ. “Bạch Ngọc Mỹ Nhân này đã mất hết linh khí, đối với người khác có lẽ vẫn là báu vật, nhưng đối với ta thì đã vô dụng rồi… Mang theo nó chỉ tổ thêm vướng víu!” Thiếu niên tự lẩm bẩm vài câu, sau đó tay phải vung mạnh một cái. Bức tượng Bạch Ngọc Mỹ Nhân trị giá hơn 1 triệu đô la Mỹ rốt cuộc đã bị hắn tiện tay vứt đi. Động tác của hắn nhìn thì có vẻ thoải mái tùy tiện, nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại lớn kinh người. Chỉ thấy Bạch Ngọc Mỹ Nhân như một ngôi sao chổi, vẽ lên không trung một đường vòng cung màu trắng đầy hoa lệ, sau đó “Ùm” một tiếng, văng tõm ra giữa con sông Hắc Tỳ, từ từ chìm xuống đáy sông tăm tối sâu thẳm. Thu nạp được khí tức màu trắng, tinh thần của thiếu niên rõ ràng đã phấn chấn hơn không ít so với lúc trước. Hắn liền nhẹ nhàng vỗ tay xuống mặt đất, thân thể mượn lực nhảy lên thật cao. Sau khi lộn một vòng trên không trung, hắn đáp xuống một khối đá ở mép đỉnh núi, rồi hai chân liền dùng sức đạp mạnh một cái. Theo đó, xen lẫn với một tiếng thét chấn động trời cao, toàn thân hắn giống như viên đạn, hướng về ngọn núi ở phía xa mà bay đi. Thân hình hắn hết bay lên rồi lại hạ xuống, lướt qua từng ngọn núi trùng điệp bằng một tốc độ cực nhanh. Tuy bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, nhưng có chăng cũng chỉ là một hư ảnh nhàn nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện mà thôi. Chỉ trong giây lát, thân hình người thiếu niên đã biến mất dưới ánh trăng mông lung… -------------------------------------------- (*)Thiên địa âm dương tẫn tại hung trung: nôm na là Thiên địa âm dương đều ở trong lòng. (*)Thủ thái âm phế kinh: gồm 11 huyệt vị trong cơ thể. Chi tiết mời tra trên google.