Đô thị trọng sinh vị vua trở lại
Chương 25 : tự tìm nhục
Hạ Thiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhướng mài nhìn.
" Lần trước mày động người của tao, hôm nay tao muốn tại chỗ này đánh chết mày! " Phía trước chính là Vũ Hải tên lần trước bị đám người của Huyết Từ Ca đánh gần như đi không nổi, phía sau hắn còn có khoảng hai mươi cái áo sơ mi trắng.
Lời nói hết sức ngông cuồng, giống như trời sinh đã có sẵn rồi. Nhưng ngông cuồng mà không đúng chỗ thì không còn chân để đi về nhà đâu!! ( í là bò, lê, lết về)
" Đây là trường học, mày điên thì điên một mình, đừng có lôi người khác theo." Huyết Từ Ca vốn không để Vũ Hải vào mắt, nên cho là hắn sẽ không dám tại chỗ này gây sự với Hạ Thiên. Quăng cho Vũ Hải một cái nhìn khinh bỉ sâu sắc.
" Sao vậy? Sợ rồi à? Tao còn tưởng mày ghê gớm lắm chứ? " Đối với cái nhìn khinh bỉ của Từ Ca, Vũ Hải đặc biệt xem thường, không chút rung sợ.
" Mày....! "
" Hắn ra ngoài quên mang theo não, cậu chấp làm gì? " Hạ Thiên ngay thẳng kèm theo một chút mỉa mai nói, một câu chính là đem Vũ Hải chọc cho tức chết.
" Phụt.. haha!! " Huyết Từ Ca đang tức giận nhưng nghe thấy câu nói của Hạ Thiên tâm trạng liền thoải mái lên không ít, cười khoái chí.
" Cmm, Hạ Thiên hôm nay tao liều mạng với mày !" Là một người có tính tình nóng nảy ngông cuồng như Vũ Hải thì làm sao có thể bình tĩnh khi nghe Hạ Thiên châm chọc mình được, cho nên rất nhanh kích động xông lên.
" Xông lên, đánh chết nó cho tao! " Vũ Hải ra lệnh
" Khoan đã..! "
Đột nhiên Hạ Thiên dơ tay lên biểu tình.
" Sao nữa? " Vũ Hải không kiên nhẫn
" Lúc nãy mày có nói, hôm nay mày liều mạng với tao? Sao giờ thành bọn họ rồi? "
Hạ Thiên châm chọc.
Vũ Hải có ngu đến đâu cũng biết ý tứ của Hạ Thiên là gì nên tức đỏ mặt , chỉ là chưa có hộc ra máu thôi.
Mà mấy người bên cạnh Vũ Hải lúc này, cũng thay nhau có ý kiến.
" Anh Hải? Này là do anh hùng hồn tuyên bố cơ mà, sao bây giờ anh lại để bọn này chịu đòn thay anh? " Một đứa trông có vẻ hơi thư sinh bất bình hỏi.
" Mày nín! " Vũ Hải thẹn quá hóa điên quát
" Tôi chỉ nói những gì mình cảm thấy vô lý thôi , vả lại hôm nay là thi tốt nghiệp ,anh muốn rớt thì rớt một mình đi đừng có lôi cả đám bọn này! Mục đích hôm nay bọn này kéo lại đây là để xem trò vui chứ không phải thay anh chịu chết!" Tên thư sinh không ngần ngại gì mà cho Vũ Hải một gáo nước lạnh.
" Haha.. haha! " Những người xung quanh nghe xong đồng thanh cười một trận hết sức sảng khoái.
Đúng là tự tìm nhục nhã!!!!
Vũ Hải bây giờ cảm giác vừa hổ thẹn vừa tức giận nhưng bây giờ hắn có thể làm gì? Hắn chỉ mong kiếm chút tiền trang trải cuộc sống gia đình thôi, nếu không làm cho Cổ Thiên Tường vui thì tên này còn lâu mới cho hắn tiền.
" Chúng mày muốn tìm chết à? "
Giọng nói lạnh lùng rít lên.
Tên thư sinh lúc nãy có chút e sợ , quay đầu lại .
" Cổ thiếu! " Giọng nói rụt rè sợ hãi.
" Lũ ngu, bị nó đùa nãy giờ chưa đủ nhục hả? " Cổ Thiên Tường đơn giản có chút nổi giận, nhưng không quá biểu hiện sâu sắc.
Hạ Thiên cùng Huyết Từ Ca hết sức kiên nhẫn xem cuộc vui.
" Cổ thiếu, chỉ là anh Hải...! " Tên thư sinh còn chưa nói hết thì Cổ Thiên Tường dơ tay lên chặn lại.
Hắn nhìn Hạ Thiên nói :
" Xin lỗi, tao quản người có chút bất cẩn! "
" Mày cứ như vậy cho qua? " Huyết Từ Ca không chút hài lòng nào hỏi.
" Mày còn muốn cái gì? " Lần này Cổ Thiên Tường tương đối khó chịu, là một thiếu gia của một gia đình giàu có hắn đã nhịn nhục xin lỗi đã là quá lắm rồi, bọn này còn không biết điều??
Chân Huyết Từ Ca bước lên....
" Đủ rồi...! " Hạ Thiên dơ tay ngăn lại.
Một thân băng lãnh chứa đầy hàn khí mang cặp lên vai đi ra ngoài ,không có một tia quan tâm sắc mặt hiện tại của Cổ Thiên Tường.
Ngay sau đó, Huyết Từ Ca được bạn gái đến đón nên liền rời khỏi.
Bọn người tụ tập xem náo nhiệt cũng nhanh chân chạy đi tránh rước họa vào thân.
" Cmn, mày biết ở đây là đâu không? Mà đi gây sự với nó? Mày muốn hại chết tao à? "
Cổ Thiên Tường kiềm chế đã đủ, tức giận dồn nén liền ở trên đầu Vũ Hải xả xuống.
" Tôi sai rồi, Cổ thiếu..! " Vũ Hải tâm can sợ hãi, không dám nhìn thẳng mặt Cổ Thiên Tường, lần này là hắn tự ý đi gây sự vẫn chưa có thông qua ý kiến của Cổ Thiên Tường nên đương nhiên là hắn sợ. Thế lực của gia đình Cổ Thiên Tường rất mạnh, nếu đắc tội thì gia đình thấp bé của hắn phải làm sao a?
Nhưng Vũ Hải không biết một điều, đắc tội Cổ Thiên Tường thì gia đình hắn sẽ mất trắng công việc tốt. Nhưng nếu đắc tội Hạ Thiên thì cái mạng cũng sẽ không còn !!!
" Lần đầu cũng như lần cuối, nhớ chưa? " Không phải vì cái tên này còn hữu dụng thì hắn đã ném đi rồi.
" Vâng vâng! " Vũ Hải liên tục gật đầu
Cổ Thiên Tường phất tay, Vũ Hải hiểu ý liền rời đi.
Ánh mắt hắn âm trầm, lạnh lẽo dị thường. Hạ Thiên chính là mối nguy cơ lớn nhất trong cuộc hôn nhân của hắn, nếu Hạ Thiên còn tồn tại thì tâm hắn nhất định không ngày nào được yên ổn. Chỉ khi Hạ Thiên biến mất thì hắn mới an tâm mà chinh phục Nhan Nhan của hắn trở về.
.........
Ngày hôm sau, các môn thi khác Hạ Thiên vượt qua khá đơn giản.
Thi cũng thi xong tâm tình nhẹ nhõm không ít, kết quả thi cũng không thể nào có liền nên Hạ Thiên quyết định đến phía nam để tìm một vật rất quan trọng.Bây giờ gia đình đã có chút ổn định, Mộc Ngân Nhi thì đang giúp ba mẹ anh mở rộng công ty, coi như mọi chuyện có thể yên tâm lần này xuất phát một chuyến.
Hiện tại anh là thủ lĩnh sau màn của Kim Long bang, cho nên có thể phân phó Nhất Ngạn bảo hộ ba mẹ trước không gặp phải nguy hiểm gì. Nhưng đứa em gái tội nghiệp của anh thì sắp không được rồi, sắp tới khoảng chừng vài tháng Vũ Đình đột nhiên mắc một chứng bệnh lạ, chứng bệnh này không có biểu hiện triệu chứng gì quá nhiều cho nên lúc đầu chỉ tưởng là do em ấy ăn uống không đầy đủ và hay thức đêm thôi.
Làn da khô ráp và thiếu sức sống là triệu chứng duy nhất của căn bệnh này. Ngoài ra chẳng có gì đáng để ý nhưng cũng vì làn da như vậy nên em ấy rất hay tự ti và luôn cảm thấy mệt mỏi áp lực. Lúc đó anh cũng đã cố gắng tìm hiểu loại bệnh kì lạ này nhưng vẫn không biết nó xuất phát từ đâu và do cái gì gây nên.
Là anh hai, Hạ Thiên đâu chịu được khi nhìn thấy em mình như vậy, nhưng lại không có cách nào.....!!
Trước kia, dẫn Vũ Đình chạy trốn lên phía nam, bị đuổi giết quá gắt gao nên đã không để ý mà chạy vào khu rừng thuộc nơi cấm địa. Lúc đó chỉ biết một đường mà chạy nào quan tâm thứ gì khác, cũng mai chạy đến dưới một gốc cây già to lớn nương náo một chút trong lúc đó bọn người kia mang mặt nạ đen liên tục tìm kiếm hai người. Trong lúc tưởng chừng bị đám người kia bắt được thì một tên từ phía bìa rừng chạy vào nói to với những tên còn lại :" Mau rút lui, nơi này không thể ở lâu! "
Đám người có vẻ không muốn đi nhưng đến lúc nhìn qua phía bên cạnh gốc cây mà Hạ Thiên đang trú ẩn thì kinh hãi mà một mạch chạy ra.
Vũ Đình lúc đó vô ý nhìn qua thấy thứ đáng sợ đó liền muốn hét lên nhưng Hạ Thiên đã cấp tốc bịt miệng lại, và cũng trong lúc này Hạ Thiên nhìn thấy được cạnh cô là một cây nhân sâm to lớn, nó bằng cỡ bắp tay anh. Nghĩ nghĩ không biết nó có thể giúp Vũ Đình cải thiện tình trạng được không nên trong lúc vội vàng đã nhổ nó lên bỏ vào ba lô rồi nắn tay Vũ Đình cấm đầu chạy, mặc kệ thứ ghê tởm đang nằm bên cạnh.
Ra được nơi ồn ào náo nhiệt của thành phố phía nam, anh được người tốt trợ giúp nên có cơ hội nấu lên nhân sâm với nhiều thứ bổ dưỡng khác, uống được mấy ngày tình trạng của Vũ Đình trong tốt hơn nhưng không có khỏi hẳn. Về sau công việc bắt đầu có tiến triển thuận lợi nên anh đã đưa em gái sang Mỹ điều trị nhưng nữa đường lại....!!
Nghĩ đến đây Hạ Thiên thở dài!!.
Bây giờ anh phải lên phía nam tìm lại cây nhân sâm kia, trước cầm cự cho em gái một khoảng thời gian, thời cơ thích hợp sẽ đưa em ấy sang mỹ điều trị sau.
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
43 chương
24 chương
97 chương