Đô thị quỷ ký
Chương 13 : Bí mật
Cái miệng con quỷ ngoác to, nhớt dãi chảy tràn, phà ra một thứ mùi hôi thối. Cái đống lưỡi lúc nhúc như một bầy lươn quấn chặt lấy cả năm người, muốn tọng tất cả vào miệng nó để nghiền nát, nhai nuốt cùng lúc.
Con quỷ cười to: “Ha ha, cái đám ngu ngốc các ngươi cũng như những kẻ đã từng vào đây mà thôi.”
Tử Dung và Thiềm Tử không hẹn mà đều cùng phóng ra yêu lực, nhưng tất cả chỉ như một hơi tàn của người sắp chết, cái lưỡi con quỷ thít cổ bọn họ đã phong bế toàn bộ yêu lực, cả hai vùng vẫy như hai con cá nằm trong lưới.
Bên này Đại Tam và Ngọc Ngân cũng chịu chung số phận, tay chân bị đám lưỡi trói chặt, cả hai mặt đều trắng bệch, đã sắp tắt thở, chỉ biết giương mắt nhìn khung cảnh ở cái thế giới trong tranh này lần cuối. Bầu trời mờ đục, hơi sương mờ ảo, thảm cỏ bên dưới, những cái xác lay lắt xa xa là thứ cuối cùng đọng lại trong mắt cả hai. Họ còn thấy một hình ảnh mờ nhạt, có người vung tay ném đi một thứ gì dài dài.
Là Lữ Thuần Dương, hắn cũng chỉ hồi quang phản chiếu, tích tụ sức mạnh, ném ra Sát Đế, nhằm vào giữa trán con quỷ mà phóng tới.
Sát Đế cắm phập vào đầu con quỷ, nhưng đã quá muộn, cả năm người bị đám lưỡi cuốn vào bên trong miệng, cái miệng rộng ngoác với những cái răng lởm chởm cắn phập lại.
Một tiếng nổ phát ra, gió bạt tứ phía, cả một vùng không gian tối sầm lại, biến thành màu đen, một thứ gì đó dài dài uốn lượn, phát sáng, đang thít chặt lấy cổ con quỷ y như cái cách đám lưỡi của nó quấn lấy cổ người ta.
Thứ phát sáng đó túm cổ con quỷ to bằng căn nhà treo lơ lửng giữa không trung như xách cổ một con gà chết.
“Ngươi bảo ai ngu ngốc?” Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra.
Con quỷ bị thít cổ, run rẩy, muốn thốt ra một từ gì đó nhưng không thể, nó chỉ có thể phát ra những âm thanh tắt nghẹn.
Thứ phát sáng này tách ra một dải sáng khác, quấn lấy chuôi kiếm Sát Đế kéo nó ra khỏi trán con quỷ.
“Đồ rỉ sét này đúng là đã chẳng còn mấy linh lực, hoàn toàn vô dụng, chỉ một con quỷ nhãi này cũng không làm gì được.”
Dải sáng vuốt lên thân kiếm, búng nhẹ một cái, lập tức lớp mực đen bao bọc thân kiếm tan ra thành tro bụi, thân kiếm lại tỏa ra hồng quang. Dải sáng cầm lấy chuôi kiếm cắm phập vào đầu con quỷ lần nữa.
Bỗng dải sáng quất nhanh một cái, tách ra một dải khác phóng vút tới một góc trong không gian tối tăm này lôi ra một đôi nam nữ. Dải sáng không thít cổ bọn họ, mà chỉ quấn lấy thân người nhấc lên lơ lửng.
“Ngươi bảo ai là kẻ tầm thường?”
Cô gái đẹp như tranh vẽ này ý thức được dải sáng nói chuyện với mình nhưng cổ họng tắc tị, không thốt ra nên lời, chỉ dám lắc đầu nhè nhẹ. Dải sáng đung đưa một lúc, rồi giọng nói lại cất lên:
“Ta tha cho hai người một con đường sống, nhưng biến đi cho khuất mắt, đừng bao giờ xuất hiện ở nhân gian nữa.”
Cô gái gật mạnh đầu.
“Còn nữa, trả lại thân xác và tinh phách của một nam nhân mà ngươi đã bắt gần đây nhất.”
Cô gái gật đầu tiếp.
“Trước khi rời đi, đốt sạch chỗ này.”
Cô gái lại gật đầu.
Dải sáng trở về đến bên con quỷ, quấn lấy cả cơ thể nó như người ta gói bánh rồi siết chặt một cái, thân xác nó phun ra tung tóe như kiểu người ta nắm một túm cát trong lòng bàn tay rồi siết mạnh cho cát chảy qua kẽ các ngón tay.
Không gian u tối biến mất, trả lại khung cảnh thảo nguyên trong tranh như lúc ban đầu. Năm người đám Lữ Thuần Dương rơi xuống đất, lẫn trong đống máu thịt bầy nhầy của con quỷ, cả cơ thể con quỷ đã tan nát, chỉ còn lại mỗi cái đầu to lớn như cái giếng của nó vẫn còn nằm trên mặt đất với Sát Đế cắm ngập vào trán đến tận chuôi.
Mọi người chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì lửa đã bốc lên ngùn ngụt khắp nơi, một sức mạnh nhấc cả đám bọn họ lên không trung rồi ném vút đi.
Năm người lại một lần nữa rớt xuống, nhưng lần này là rớt xuống mặt đất phía trước quán trọ, cả quán trọ Phụng Lai bốc cháy rừng rực.
Một tiếng keng vang lên, Sát Đế rớt xuống đất bên cạnh.
Một tiếng bịch vang lên tiếp, thân xác một nam nhân trẻ tuổi cũng rớt xuống gần đó, Đại Tam nhận ra hắn: “Tiểu Phúc!”
Lữ Thuần Dương đỡ Ngọc Ngân dậy, kéo cô tránh xa đám lửa, Thiềm Tử cũng làm hành động tương tự với Tử Dung, còn Đại Tam thì túm lấy thân người của Tiểu Phúc và chụp lấy Sát Đế, cùng kéo ra xa.
Đại Tam mặt mày lấm lem, hai tay cầm Sát Đế đưa lại cho Lữ Thuần Dương, giọng nói cảm kích: “Đa tạ, anh đã cứu tôi hai mạng, sau này nếu có con gái, tôi cũng sẽ gả nó cho con trai của anh.”
* * *
Trời đã sáng, mọi người đã trở về nhà, ngồi quanh cái bàn đá trong vườn nhà Ngọc Ngân.
Đại Tam mở lời trước: “Không ngờ bước vào nơi tử địa lại có thể toàn mạng mà bước ra, còn cứu thêm được cả Tiểu Phúc, bà nội hắn vậy là có người chăm sóc rồi. Nhưng lúc trước làm sao hắn lại có thể đến tìm tôi ở giữa đường như vậy được nhỉ?”
Ngọc Ngân suy nghĩ rồi nói: “Có thể là thần thức của hắn.”
“Thần thức?” Đại Tam kinh ngạc với khái niệm rất lạ này.
Ngọc Ngân gật đầu: “Thần thức là một dạng sức mạnh tinh thần rất hiếm gặp, một người trong hiểm cảnh hoặc gặp lúc sinh tử, nếu còn một tâm niệm nặng nề thì vô tình có thể xuất ra thần thức đi thực hiện tâm niệm đó. Giống như trường hợp có người gặp được người thân trong một tình huống rất bất thường, sau đó mới nhận được tin người thân đó đã mất đúng vào thời điểm gặp gỡ đó. Tiểu Phúc cũng vậy, lúc bị hút tinh phách, hắn vì lo lắng cho bà nội đã xuất ra thần thức đi tìm người giúp đỡ bà nội mù lòa của mình và hắn gặp được anh đang ngồi bên đường lúc đó.”
“May mà cuối cùng tà linh đã buông tha cho hắn, có điều hắn chẳng nhớ gì cả.” Đại Tam xuýt xoa.
“Vậy là tốt cho hắn, hắn có thể sống tiếp mà không vướng bận gì.” Lữ Thuần Dương tham gia câu chuyện.
“Vậy còn người chị họ của hắn? Cũng là thần thức?” Đại Tam thắc mắc tiếp.
Ngọc Ngân lắc đầu: “Thần thức chỉ có thể hiện diện trong một thời gian ngắn và hầu như không tác động được vào đồ vật, nhưng người chị họ của hắn lại có thể đỡ lấy bà nội và đỡ lấy chén trà do bà lão cố tình đánh rơi, đó là quỷ phách. Chị họ hắn đã chết, hóa thành quỷ phách, vì nhớ nhà đã quay về với gia đình của mình, còn việc vì sao chết thì chịu, chúng ta không quản được xa như vậy.”
“Vậy là từ nay Tiểu Phúc và bà nội sẽ ở chung với quỷ trong nhà ư?” Đại Tam có chút lo lắng.
“Thì sao chứ? Họ cũng là một gia đình mà. Quỷ phách đó mang tâm niệm tốt lành, chẳng có lý do gì để chia lìa họ cả.”
Cả Đại Tam và Lữ Thuần Dương đều gục gặc đầu đồng ý.
Đến lượt Thiềm Tử mở miệng: “Dù sao lần này cũng nhờ đại ca dê núi cứu chúng ta một mạng.”
Lữ Thuần Dương mỉm cười nhưng trong lòng có chút nghi vấn, tuy tất cả đều thấy Sát Đế cắm ngập vào trán con quỷ, nhưng cái kết quả khiến thân xác con quỷ tan nát, rồi lửa cháy đốt tan thế giới trong tranh và cả quán trọ Phụng Lai thì có chút gì đó không hợp lý.
Rõ ràng trong khoảng khắc cả đám ngất ngưỡng trên con đường xuống hoàng tuyền đã có một chuyện gì đó xảy ra.
Tà linh cũng không dưng mà trả lại Tiểu Phúc nguyên vẹn rồi biến mất không dấu vết. Có nhiều nghi vấn trong lòng mà không cách nào giải đáp được.
Đến lượt Tử Dung hỏi: “Bây giờ mọi người tính thế nào?”
“Tôi về nhà thôi.” Thiềm Tử nói nhẹ nhàng.
“Tôi thì trở về quê, trải qua chuyện vừa rồi, tôi nhận ra trong lòng mình có một nung nấu chưa thực hiện được.” Đại Tam nói.
“Là nung nấu gì thế?” Lữ Thuần Dương hỏi.
“Có một việc kinh doanh của riêng bản thân mình. Còn anh, kế hoạch thế nào?” Đại Tam hỏi ngược lại.
Lữ Thuần Dương trầm lặng một chút, rồi lắc đầu: “Không hiểu sao tôi chợt nhận ra mình có nhiều thiếu sót trong suy nghĩ quá, tôi muốn dừng chân, suy nghĩ thêm về bản thân mình.” Rồi hắn quay sang Ngọc Ngân, hỏi cô: “Tôi ở đây tiếp được không?”
Ngọc Ngân trở lại phong thái của một bà chủ cho thuê nhà: “Anh đã trả trước hai tháng tiền nhà mà, muốn ở tới khi nào thì ở.”
Thấm thoát, không phải hai tháng trôi qua, mà đã hơn hai mươi năm trôi qua.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
3611 chương
140 chương
199 chương
62 chương