Đô thị quỷ ký
Chương 12 : Họa sư trong tranh
Đại Tam vừa dứt lời thì mực đen đã tràn ngập trên mặt đất, dâng cao đến mắt cá chân, Tử Dung kêu lên: “Không nhấc chân lên được.”
Mọi người đều cố gắng nhấc chân khỏi lớp mực đen nhưng không thể, chân bọn họ bị dính chặt trong mực, cho dù là nhấc lên hay dời bàn chân qua chỗ khác cũng không được.
Mực càng ngày càng dâng cao, phút chốc đã ngang đầu gối của tất cả. Lữ Thuần Dương thấy không ổn, cứ kiểu này, mực dâng cao hơn nữa có thể nhấn chìm, khiến mọi người đều chết ngạt, hắn thầm nghĩ thứ mực này được tạo ra bởi tà linh, vậy thì Sát Đế có thể đối phó được.
Nghĩ vậy, Lữ Thuần Dương liền dùng Sát Đế đâm mạnh xuống lớp mực trước mặt.
Không ngờ Sát Đế đang tỏa hồng quang là thế, nhưng khi đâm vào mực thì hồng quang tắt lịm.
“Hả!” Lữ Thuần Dương không thể tin vào mắt mình, liền rút Sát Đế lên xem, nhưng càng không thể ngờ đến ngay cả Sát Đế cũng bị dính chặt vào mực, dù hắn có cố gắng dùng sức đến thế nào cũng không rút thanh kiếm lên được.
Phía bên kia, Tử Dung cũng đang vận yêu lực để điều khiển hoa lá của mình, nhưng các dây leo giờ này đã bị mực phủ chặt, dính bệt lại với nhau, không nhúc nhích một chút nào.
Khi tất cả vẫn còn hoang mang thì mực đã dâng cao tới bụng của mọi người, và vẫn tiếp tục dâng lên, không có dấu hiệu gì là ngừng lại. Ngọc Ngân bắt đầu lo lắng: “Không lẽ, chúng ta cứ thế này ư?”
Lữ Thuần Dương hiểu ý cô muốn nói “cứ thế này” nghĩa là gì.
Trong đầu hắn tự dưng lại nhớ đến lời nói của sư phụ Tiêu Ảnh Tử: “Thuần Dương, đạo cao một thước, ma cao một trượng. Đối phó với tà vật, chỉ cần một bước chủ quan, là một bước sa chân xuống hoàng tuyền.”
Hắn trước nay vốn chỉ ỷ lại vào sức mạnh của Sát Đế, gặp quỷ thì chém, gặp thi thì diệt. Nhưng mấy thứ tà vật mà hắn gặp từ trước tới nay tuy cường bạo hoặc hung dữ thì đều là dùng cương đối cương, hiện ra chân thân đánh nhau với hắn.
Với sức mạnh và khả năng kiếm thuật, cùng thần kiếm bên mình, giao chiến trực diện chưa bao giờ làm hắn cảm thấy khó khăn. Thậm chí, đã từng có lúc hắn cảm thấy đối phó với tà vật thật là đơn giản.
Nhưng đến tận hôm nay, khi gặp được một tà vật có tâm địa biến hóa một chút, sắp đặt một cái bẫy đơn giản, cộng thêm tà lực cũng không phải là tệ, đã khiến bản thân hắn rơi vào hiểm cảnh. Không những vậy, đến khi lớp mực kia phủ kín đầu người thì chuyện gì sẽ xảy đến, hắn không dám nghĩ tới.
Nhưng tình hình hiện tại, bản thân thì bị dính chặt, Sát Đế cũng bị vô hiệu hóa, Ngọc Ngân và Đại Tam chỉ là người bình thường, hy vọng chỉ còn dựa vào Tử Dung và Thiềm Tử, nhưng ngay cả yêu lực của Tử Dung cũng trở nên vô dụng, chỉ còn mỗi Thiềm Tử!
Lữ Thuần Dương đưa mắt nhìn về phía Thiềm Tử, dù sao kiếp trước con rắn này cũng là thủy long, vào sinh ra tử với hắn, kiếp này chắc cũng còn lưu lại một chút gì chứ.
Quả nhiên Thiềm Tử dường như nhận ra điều gì từ cái nhìn của Lữ Thuần Dương, đôi mày nhíu lại, thần sắc trở nên căng thẳng, rồi mở miệng buông ra một chữ: “Hả?”
Không phụ lòng cõi luân hồi súc sinh đã chào đón hắn.
Nếu hắn thông minh hơn, có khi cánh cổng luân hồi của cõi súc sinh sẽ cảm thấy ray rứt vì đã để một con rồng nhảy nhầm vào.
Lữ Thuần Dương quát lớn: “Ngươi hiện ra chân thân mau.”
Nghe tiếng quát, Thiềm Tử vội lắc người, hóa thành một con rắn to lớn, khí thế bừng bừng, hình ảnh này có thể đem đến một cái nhìn của mọi người khác hẳn về hắn.
So với hình dáng con người có vẻ khờ khạo thì hình dáng hiện tại của Thiềm Tử trông uy nghi, lẫm liệt, đôi mắt sáng ngời, vảy da lấp lánh, cơ thịt cuồn cuộn.
Hắn uốn mình một cái đã có thể cử động, thoát ra khỏi lớp mực dai dính.
Lữ Thuần Dương thấy một màn này, trong lòng có chút thán phục, nghĩ bụng mình có chút trách lầm rồi, liền mở miệng: “Khá lắm!”
Thiềm Tử trong lòng hân hoan, quẫy mạnh đuôi, đập xuống lớp mực một cái rất mạnh để thị uy, làm mực văng tung tóe. Vốn dĩ mọi người bị chìm trong mực tới khoảng ngang ngực, còn từ ngực trở lên thì không hề hấn gì. Nhưng nhờ cú đập đuôi này mà mực văng tóe lên cao rồi rớt xuống, phủ kín mặt mũi tất cả.
“Họa từ miệng mà ra!” Lữ Thuần Dương cảm thấy thấm thía với lời răn này của tiền nhân hơn bao giờ hết.
Thiềm Tử trườn đi trong mực, đến bên cạnh từng người, cong võng xuống một đoạn thân thể, dùng sức mạnh và yêu lực, nâng từng người lên cao, đặt lên lưng mình.
Người cuối cùng là Lữ Thuần Dương leo lên được lưng của con rắn thì nhìn lại thanh kiếm trong tay mình, Sát Đế bị một lớp mực đen ngòm bao phủ, trông như một khúc gỗ.
Bể mực bên dưới đột nhiên dâng trào lên những con sóng, mực từ các vách tường cũng dựng đứng lên tạo thành một màn thác nước phủ kín xung quanh. Dường như tà linh muốn nhấn chìm tất cả trong bể mực này.
Ngọc Ngân chỉ ra hướng sau lưng mình khi nãy: “Cửa ra phía kia.”
Thiềm Tử gầm lên một tiếng như dã thú, hồi tưởng lại tiền kiếp thủy long của mình, rồi cõng mọi người lao về hướng ngón tay của Ngọc Ngân, đâm thẳng vào vách thác mực đang cuộn trào, chỉ cần vượt qua được vách mực này sẽ đâm vỡ cửa lớn của quán trọ rồi thoát ra ngoài.
Thiềm Tử cảm thấy một chút tự hào vì cuối cùng mình cũng cứu thoát được mọi người, trong khoảnh khắc trước khi chạm vào lớp vách, hắn muốn thể hiện chút ấn tượng, liền hô lớn: “Mọi người nhìn cái nơi quỷ quái này lần cuối đi.”
Quả thật, mọi người chỉ có thể nhìn thấy nơi này lần cuối, vì khi Thiềm Tử đâm xuyên qua vách mực, đã có thể thoát ra khỏi bể mực, rồi lao thẳng vào một không gian xa lạ.
Phía sau vách mực không phải là bên ngoài quán trọ, mà là một thảo nguyên rộng rãi, nơi Thiềm Tử xuất hiện là ở lưng chừng không trung, cách mặt đất một đoạn, hắn không có điểm tựa nên rớt chúi nhũi cắm mặt xuống thảm cỏ, hất văng mọi người trên lưng xuống, khiến mỗi người chạm đất một tư thế, đều kêu lên vài tiếng “Ái ối” vì đau.
Sau một thoáng cho cơn chấn động qua đi, Tử Dung lồm cồm bò dậy, bước tới ký đầu Thiềm Tử một cái cốp: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy?”
Đại Tam ngẩng lên, kinh ngạc: “Đây là đâu? Sao lắm người thế?”
Cả bọn đang nằm trên một thảm cỏ trải dài như vô cùng vô tận, rải rác có những cây bụi, những hòn đá đủ kích cỡ, hình dạng, bên cạnh họ còn có một dòng suối chảy róc rách. Không khí mờ mờ như đọng hơi sương, càng xa thì hơi sương càng dày đặc không nhìn rõ được, chỉ có thể nhìn rõ ở khoảng cách gần. Nhưng dù là xa hay gần thì trong màn sương mờ mờ này đang có rất nhiều người đi lại.
Đại Tam mừng rỡ: “Có người là tốt rồi.” Rồi chạy tới một nam nhân gần nhất, vỗ vai người đó, gọi to: “Này, người anh em, hỏi thăm một chút được không?”
Nhưng người đó vẫn lầm lũi bước tới, không đoái hoài gì đến Đại Tam. Hắn bực bội chạy vòng lên phía trước, muốn chặn người này lại để nói chuyện cho rõ ràng. Không ngờ khi vòng lên phía trước, Đại Tam nhìn thấy người này có một đôi mắt chỉ toàn lòng trắng, không có tròng mắt, đây không phải là đôi mắt của người bình thường.
Đại Tam trở nên hoảng sợ, cánh tay vừa đưa ra đã lại rụt về.
Những người còn lại cũng vừa nhận ra điều tương tự, những kẻ ở đây đều chỉ có một đôi mắt mang màu trắng đục. Lữ Thuần Dương nhận xét: “Tất cả những kẻ này đều đang di chuyển một cách vô định.”
Đại Tam chun mũi, hít hít mấy cái, rồi quay lại nói với mọi người: “Ở đây có cái mùi ẩm mốc và thối rữa như tôi ngửi thấy lúc trước ấy.”
Tử Dung bước loanh quanh vài bước, rồi như đạp lên vật gì đó, cô ngạc nhiên nhấc chân ra, cúi xuống nhìn rõ hơn. Khi nhận ra cái thứ mình vừa đạp lên, cô hét “Á” lên thật to, nhảy dựng cả người ra phía sau, rơi vào vòng tay của một người.
Ra là Thiềm Tử, hắn đã biến trở lại thành người, vừa hay đi sau lưng Tử Dung và đưa tay bế lấy khi cô vừa nhảy lùi vừa hét.
Nghe tiếng hét, mọi người vội chạy tụ lại, chỉ thấy Thiềm Tử đang bế Tử Dung, còn cô thì cắm đầu vào trong ngực áo của Thiềm Tử, đưa tay chỉ trỏ chéo xuống dưới đất. Nhìn theo hướng tay của Tử Dung, mọi người nhìn thấy một bàn tay bị đứt rời, đã thối rữa, có vài con giòi bò tới bò lui như đang rất thưởng thức thứ đồ ăn mỹ vị.
“Thì ra đây là nguồn gốc của thứ mùi thối rữa mà tôi ngửi thấy.”
Ngọc Ngân ngẫm nghĩ rồi bình tĩnh phân tích: “Sau khi lao qua vách mực thì chúng ta rơi vào nơi này, ở đây có rất nhiều người, nhưng chỉ là những cái xác vô hồn có thể cử động, còn có một thứ gì đó ăn thịt những cái xác biết cử động này, không lẽ…”
Lữ Thuần Dương bổ sung thêm một phỏng đoán: “Tà linh trong bức tranh có đặc tính hút tinh phách của người khác, và tất cả mọi người ở quán trọ và dịch trạm Phụng Lai đều biến mất không dấu vết, có khả năng là…”
Ngọc Ngân gật đầu: “Bức tranh hút tinh phách người khác để tăng linh lực cho nó, còn thân xác của những người bị hút tinh phách thì bị nhốt ở đây để cho một thứ gì đó ăn thịt, nơi này mười phần thì hết chín phần là một thế giới trong tranh, do linh lực của tà linh tạo ra.”
“Vậy làm sao để thoát ra khỏi đây được?” Đại Tam lo lắng.
Ngọc Ngân im lặng không đáp, cô chưa nghĩ ra được biện pháp.
“Này mọi người, tranh gì thì cũng là giấy, cứ cho một mồi lửa không phải là đốt hết được sao?” Tử Dung đang ở trên tay của Thiềm Tử cho ý kiến.
“Phải đó, cô thật giỏi.” Thiềm Tử gật lấy gật để khen Tử Dung.
“Ở đây thì lấy đâu ra lửa chứ!” Đại Tam cảm thán.
“Lửa từ đây chứ đâu.” Lữ Thuần Dương giơ Sát Đế lên, bước lại gần một tảng đá, chém xẹt qua một cái, đúng là có tia lửa bắn ra.
Tội nghiệp cho một thượng cổ thần kiếm, trong tay kẻ phàm phu hết đi đào đất lại đi chặt đá.
Ngọc Ngân lắc đầu: “Anh dừng lại đi, thứ nhất là cho dù có tạo ra được lửa thì chúng ta cũng không biết nên đốt cái gì, thứ hai là linh lực của tà linh này mạnh như vậy, thứ lửa thông thường không thể làm gì được nó đâu, đó là chưa nói lửa này được tạo ra từ tảng đá là một vật trong tranh của nó nữa.”
Hiện tại vô phương suy nghĩ, mọi người đi lòng vòng một lúc để quan sát nơi này, họ đi giữa những cái xác vô hồn di chuyển một cách vô định, xung quanh là hơi sương mờ ảo, Tử Dung vẫn ở trên tay của Thiềm Tử, nhất quyết không đặt chân xuống vì sợ sẽ dẫm tiếp vào thứ da thịt của xác chết nữa.
Đại Tam vừa đi vừa cảm thán: “Nơi này mà bán vé cho người ta vào đây trải nghiệm thì thu được không biết bao nhiêu là tiền!”
Lữ Thuần Dương đáp lời cho đỡ yên ắng: “Cũng hay đấy, mọi người chỉ nghĩ rằng là mua vé trải nghiệm một cái nhà ma được dựng lên giả tạo, ai ngờ họ đích thực là bước vào nhà ma thật.”
Ngọc Ngân đột nhiên chỉ tay về một phía: “Đằng kia dường như có một căn nhà.”
Đến gần hơn, Lữ Thuần Dương lại phát hiện thêm: “Có người ngồi.”
Người phía trước đang ngồi quay lưng lại, Đại Tam chạy lại gần hơn quan sát, miệng nói: “Không ngờ trong cái nơi chỉ toàn những xác chết đi tới đi lui lại có một cái xác biết ngồi.”
Bỗng dưng, cái xác quay lại, mỉm cười với Đại Tam, đáp lời hắn: “Không có cái xác nào biết ngồi đâu, trừ khi có ai đó xếp cho nó ngồi mà thôi.”
“Là người sống.” Đại Tam mừng rỡ.
Người kia đứng dậy, quay hẳn người lại: “Mấy vị, chắc hẳn là có bản lĩnh nhỉ?”
Lữ Thuần Dương hỏi lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Mọi người ngồi xuống trước đã, rồi tôi sẽ giải thích.”
Người kia ân cần mời mọi người cùng ngồi xuống, rồi chậm rãi nói: “Tôi là họa sư, cách đây mấy năm đã lỡ tay vẽ ra một giai nhân, rồi đem lòng yêu thương chính giai nhân trong tranh ấy. Đi đâu, làm gì, tôi với nàng đều ở bên nhau.
Tôi đặt bức tranh lên ghế ngồi, cùng ăn chung một bữa, buổi tối lại đặt lên giường, cùng nhau chung chăn chung gối, đến nơi hữu cảnh phong tình, lại cùng nàng thưởng ngoạn nhân gian. Có khi tôi không phân biệt được đâu là người thật, đâu là tranh vẽ nữa.
Không ngờ, ngày nọ, tôi đưa nàng đến một ngọn núi nọ, vô tình gặp một con quỷ đến từ âm phủ, nó theo kẽ nứt giữa âm phủ và dương gian nằm ở chân núi mà chui ra ngoài. Nó xé xác tôi ngay lập tức, còn định ăn luôn cả tinh phách của tôi, nàng chỉ có thể giúp tôi bằng cách hút tinh phách của tôi vào trong tranh, muốn bảo vệ tôi ở trong này.
Không ngờ con quỷ đến từ âm phủ có quỷ lực lớn hơn quỷ ở nhân gian nhiều, nó có thể chui ngay vào trong tranh, muốn truy cùng diệt tận. Nàng đã cầu xin nó tha cho tôi, sau một lúc nó đồng ý giữ mạng cho tôi ở trong này, với điều kiện nàng phải hút tinh phách và thể xác của người khác vào đây cho nó, nếu không nó sẽ giết cả tôi lẫn nàng.
Từ đó nàng đành phải làm theo lời nó, hút tinh phách người ta vào cho nó tăng quỷ lực, rồi lại hút luôn cả thể xác vào cho con quỷ ăn tươi nuốt sống.
Có điều nàng cũng biết điều này thật quá mức nhẫn tâm, có vài lần nàng gặp được những đạo sĩ có chút pháp lực, nàng sẽ thử thách họ một chút, nếu họ vượt qua được thử thách thì sẽ đưa vào trong tranh này còn giữ nguyên tinh phách cho họ, mong muốn nhờ tay họ tiêu diệt con quỷ. Nhưng kết quả đều là, những đạo sĩ đó vẫn trở thành thức ăn cho con quỷ.
Vì vậy, hôm nay tôi trông thấy mọi người vẫn còn sống mà bước vào trong này, tôi biết mấy vị là những người có bản lĩnh.”
Lữ Thuần Dương thắc mắc: “Thế con quỷ đó bây giờ ở đâu?”
Họa sư đáp: “Đến bữa ăn nó mới xuất hiện để ăn thịt những cái xác được trữ sẵn ở đây, nó muốn giữ những cái xác đi lại để giữ được độ tươi ngon, nó không thích ăn những cái xác chỉ nằm bẹp một chỗ. Dòng suối đó là nơi nó xuất hiện, cũng sắp đến bữa ăn của nó rồi, nó sẽ xuất hiện từ nơi đó.” Rồi họa sư đưa tay chỉ về phía dòng suối.
Mọi người cùng đứng lên nhìn về phía dòng suối, họa sư nói tiếp: “Con quỷ này không những thích ăn những cái xác còn đi lại, mà còn thích ăn một thứ khác hơn nữa.”
“Nó thích ăn cái gì khác hơn nữa?” Lữ Thuần Dương vẫn chăm chú nhìn về phía dòng suối mà hỏi lại.
“Nó thích ăn nhất là người còn sống.”
Nghe trong âm điệu câu trả lời này của họa sư có một chút gì đó tà mị, Lữ Thuần Dương định quay người lại, nhưng đã không kịp. Từ trong miệng họa sư thè lưỡi dài ra, không chỉ một cái lưỡi mà rất nhiều lưỡi, mỗi cái lưỡi quấn lấy cổ một người, rồi kéo giật lên cao.
Thân hình gã họa sư bắt đầu biến đổi, da thịt nứt nẻ, để lộ ra những khối thịt thối rữa cuồn cuộn bên dưới, khối thịt này phồng lên khắp nơi trên cơ thể, thay thế thân hình con người ban đầu, con quỷ đã hiện ra chân thân to lớn như một căn nhà.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
3611 chương
140 chương
199 chương
62 chương