Đô thị bình thường cuộc sống
Chương 15 : Lần thứ ba mươi từ chối
Lý Minh Nguyệt lúc này đứng ở cửa nhà hàng , nàng vừa rồi có gọi cho Hạo Thiên , hiện tại đang chờ hắn tới đón đâu .
- Minh Nguyệt , ngươi thật không đi hát cùng mọi người sao ?
Đứng bên cạnh nàng một người nữ sinh hỏi .
Lý Minh Nguyệt lắc đầu nói :
- Các ngươi đi thôi . Ta không đi , còn có chút việc riêng nữa .
- Minh Nguyệt ngươi thật sự không đi sao ? Lâu rồi chúng ta không được nghe ngươi ca hát . Nhớ lúc trước ngươi còn là lớp phó văn nghệ đâu , ngày nào cũng ngồi ở góc sân trường hát .
- Đúng nha , nói tới còn thật hoài niệm chúng ta khi đó đâu !
- Minh Nguyệt , chúng ta một năm mới tụ tập một lần , ngươi còn có việc gì mà không đi cùng mọi người chứ ?
- Đúng vậy....
- ....
Lý Minh Nguyệt thấy xung quanh đám bạn học cũ nhao nhao lên , muốn nàng đi cùng . Nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhẹ lắc đầu .
Kít ..... kít
Lúc này một chiếc Audi màu trắng dừng lại ở trước cửa nhà hàng . Cửa xe mở ra , một người ăn mặc đồ vest đen từ bên trên bước xuống , hắn mỉm cười đi về phía Lý Minh Nguyệt cùng đám bạn học .
- Minh Nguyệt , đã ngươi không đi hát hò , vậy để ta đưa ngươi về .
Mặc vest đen thanh niên nhìn Lý Minh Nguyệt nói .
- Dương Dương , chúng ta còn nghĩ vừa rồi ngươi đi đâu đây , không nghĩ tới là đi lấy xe .
- Dương Dương , xe này là ngươi mới mua sao ? Audi nha , ngươi gần nhất phát tài rồi ?
- Không nghĩ tới ngươi lựa chọn không thi đại học là có lý do . Hiện tại xem ra là đã có sẵn ý định ....
Xung quanh đám bạn học lại bắt đầu ồn ào lên , mỗi người một câu không ngừng xuýt xoa , khen ngợi .
Được gọi là Dương Dương người thanh niên thấy mọi người như vậy , trên mặt nụ cười càng thêm đậm , hắn chủ động kéo tay Lý Minh Nguyệt , lần nữa nói :
- Minh Nguyệt , đi thôi . Ta đưa ngươi về .
Lý Minh Nguyệt đẩy ra hắn cánh tay , ánh mắt vẫn hướng về phía xa xa nhìn , nói :
- Triệu Dương , cảm ơn ngươi ý tốt . Nhưng mà ta đã có người đón . Triệu Dương trên mặt nụ cười chậm rãi cứng lại , nhìn nàng xinh đẹp khuôn mặt , giọng điệu sầu não nói :
- Minh Nguyệt , đây là lần thứ ba mươi ngươi từ chối ta .
- Thật xin lỗi , Triệu Dương .
- Minh Nguyệt , ta theo đuổi ngươi lâu như vậy , ngươi thật không có chút nào động lòng sao ?
Xung quanh đám bạn học lúc này lặng im không một tiếng động , chăm chú quan sát hai người . Dù sao cũng đều là người trưởng thành , biết lúc nào lên nói lúc nào không .
Triệu Dương thấy nàng ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa , trong lòng không khỏi có chút nản lòng , nhưng rất nhanh lại bị nàng xinh đẹp khuôn mặt cho mê đắm , thanh âm có chút cầu khẩn , nói :
- Minh Nguyệt , Ta biết ngươi vẫn chưa có bạn trai , cho ta một cơ hội được không . Một cơ hội để chăm sóc cho ngươi , yêu thương ngươi .
- Triệu Dương , chúng ta lúc trước đã không thích hợp , hiện tại càng không thích hợp .
Lý Minh Nguyệt lúc này nhìn thẳng Triệu Dương nói . Mặc dù Triệu Dương cũng thuộc về loại có chút đẹp trai soái khí nam nhân , nhưng nàng trước giờ chỉ coi hắn là bạn . Trước kia cũng đã vậy , đừng nói tới hiện tại ....
- Minh Nguyệt , ta sẽ không bỏ cuộc . Ta tin một ngày nào đó tâ tấm chân tình sẽ đả động được ngươi .
Triệu Dương quật cường nói .
- Triệu Dương ngươi ....
Lý Minh Nguyệt định nói thêm vài câu , cho hắn từ bỏ ý định . Dù sao để hắn như vậy , người cuối cùng bi thương vẫn sẽ là hắn . Nhưng lúc này một chiếc màu trắng xe thể thao xuất hiện trước nàng tầm mắt .
Tiếng động cơ xe gầm gừ hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người , ngay cả Triệu Dương cùng đứng xung quanh đám bạn học cũng không ngoại lệ .
- Lamborghini ? Đây chính là Lamborghini .
- Không sai . Không biết chiếc này đáng giá bao nhiêu tiền .
- Không cần đoán , như chúng ta loại người vài chục năm làm việc cũng không mua nổi .
Đám người lại bắt đầu xôn xao lên .
Màu trắng Lamborghini dừng lại ở bên trên Triệu Dương chiếc Audi . Cửa xe mở ra , từ bên trên bước xuống một người thanh niên cực kỳ đẹp trai . Hắn trên thân quần áo mặc dù có chút tùy ý , nhưng lại không chút nào làm mờ đi hắn khí chất .
- Oa .... Soái ca ....
- Thật đẹp trai ....
- ....
- Không phải chỉ là có chút soái cùng có tiền sao ? Các ngươi có cần phải làm vẻ mặt như vậy không ?
- Đúng vậy .....
- .....
Xungtiếng nghị luận không ít , nữ nhân vẻ mặt hoa si , nam nhân thì ánh mắt hâm mộ , ghen tị ... Đầy đủ .
- A . Soái ca hướng tới phía chúng ta đi tới .
Đứng cạnh Lý Minh Nguyệt một nữ bạn học nhỏ giọng nói .
Lý Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhìn chính mình bạn học cũ , nói :
- Các ngươi bình thường một chút được hay không ? Cứ như chưa nhìn thấy soái ca bao giờ vậy . Được rồi , ta về trước .
Nói xong hướng về phía người kia đẹp trai nam nhân đi tới .
- A ... Minh Nguyệt , ngươi đi đâu vậy ?
- Không đợi người tới đón sao ?
- ....
Lý Minh Nguyệt cũng không có trả lời bạn bè , mà là một mạch đi tới chỗ người nam nhân kia . Hai người cách nhau nửa mét khoảng chừng mới cùng nhau dừng lại , Nàng khoé miệng khẽ nhếch lên , nói :
- Hạo Thiên , ngươi làm gì đi nhanh như vậy . Không cẩn thận tai nạn thì sao ?
Thanh niên soái ca đi Lamborghini màu trắng chính là Hạo Thiên . Vừa rồi Lý Minh Nguyệt gọi hắn đúng lúc hắn cách nơi này không xa . Vậy nên hơn năm phút liền tới .
- Không cùng bạn chơi thêm một chút sao , sớm như vậy đã muốn trở về ?
Lý Minh Nguyệt lắc lắc đầu . Nàng không hiểu vì sao mình chỉ muốn sớm một chút nhìn thấy hắn .
- Vậy được . Chúng ta trở về .
Hạo Thiên gật gật đầu . Hướng về cách đó không xa bạn học cũ của nàng phất phất tay , sau đó một tay ôm lấy vai nàng hướng về phía xe mình đi tới .
- Soái ca kia là Lý Minh Nguyệt bạn trai ?
- Ta cũng không biết , nhưng hình như là vậy ?
- Thật hâm mộ nàng . ƯỚc gì bạn trai ta cũng giống như vậy soái .
- Ngươi không nhìn lại ngươi một chút , chính mình như thế nào còn không tự biết sao ? Còn ước như người ta ....
- ....
Lý Minh Nguyệt đám bạn học cũ không ngừng xôn xao lên , đột nhiên có một người nói :
- Minh Nguyệt đã có bạn trai , như vậy Triệu Dương ....
Triệu Dương từ lúc Lý Minh Nguyệt đi tới phía nam nhân kia hắn đã có một loại dự cảm không tốt . Khi thấy người nam nhân kia ôm lấy vai nàng , hắn tức giận đến nắm chặt nắm đấm . Hắn theo đuổi nàng lâu như vậy , cuối cùng kết quả lại bị người khác cướp mất , hắn không cam tâm .
Nhưng rất nhanh sau đó hắn thả lỏng bàn tay , ủ rũ cúi đầu xuống . Hắn bỏ cuộc .
Đúng vậy , chính là hắn bỏ cuộc . Không có cách nào , đối thủ quá mạnh mẽ .
Đẹp trai hơn hắn thì thôi đi , tiền cũng nhiều hơn hắn nữa . Mà Lý Minh Nguyệt giường như cũng thích người nam nhân kia .
So sánh về mọi mặt đều hoàn toàn không có chút ưu thế nào như vậy , hắn quyết định bỏ cuộc . Ba năm một mối tình đơn phương đến đây chấm dứt .
---------------++++++++++-------------------++++++++++
Trên đường về , Lý Minh Nguyệt đột nhiên nhớ tới gì đó , nói :
- Hạo Thiên , quay trở lại , ta quên đồ vật .
- Ukm , quên gì vậy ?
Chăm chú lái xe Hạo Thiên liếc nhìn nàng một cái , hỏi .
- Ngươi nhanh quay lại . Ta quên của ngươi áo khoác .
- Của ta áo khoác ?
- Đúng vậy , chính là lúc tối ngươi cho ta mượn cái áo kia . Ngươi nhanh quay lại nha .
- Bỏ đi , chiếc áo kia ta không cần nữa .
- Ngươi làm sao có thể vậy nha . Nhanh quay lại .
- Được rồi tiểu Nguyệt Nguyệt , ngươi xem chúng ta đã đi được xa như vậy , còn quay lại gì nữa .
- Để ta gọi điện nhờ bạn cầm giúp , ngày mai ta lấy lại trả cho ngươi .
Lý Minh Nguyệt nói xong từ túi xách lấy ra điện thoại , ý định gọi điện cho bạn học cũ của nàng . Nhưng còn chưa kịp gọi thì bị Hạo Thiên giật mất .
- Ngươi làm gì ? Mau trả ta điện thoại .
- Nguyệt Nguyệt , gọi cái gì mà gọi . Ngươi không muốn mặt mũi nhưng ta còn muốn nha .
- Mặt mũi gì đó ta không cần . Mau trả lại ta điện thoại .
- Ta nói ngươi Minh Nguyệt , mấy chục đồng cái áo khoác thôi , ngươi cần gì phải như vậy .
- Mấy chục đồng ?
- Ngươi không tin ? Ta quần áo toàn bộ đều là như vậy . Không tin lúc nào ngươi xem xét một chút không phải là rõ ràng .
Hạo Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng nói . Của hắn quần áo thật sự toàn là hàng chợ thể loại kia .
Lý Minh Nguyệt im lặng trong chốc lát . Sau đó nhìn hắn hỏi :
- Hạo Thiên , ngươi rõ ràng nhiều tiền như vậy . Vì sao ....
- Không phải chỉ là mặc lên người quần áo thôi sao ? Đắt hay rẻ quần áo không phải đều là giống nhau , chỉ dùng để mặc .
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
106 chương
54 chương
52 chương
30 chương
89 chương