Đồ Thần Chi Lộ
Chương 347
"Thông minh, quả nhiên là thông minh, chẳng qua, ta nói cho ngươi, rồng chung quy vẫn là rồng, trùn thủy chung vẫn là trùn, chưa từng nghe nói trùn có thể biến thành rồng. Hôm nay, ta sẽ giết tận Thần Phong cảm tử đội, vì hai cường giả Trung Quốc kia báo thù!
"Tướng quân hai mắt bắt đầu trở nên đỏ đậm, đường trang trong gió lay động, khí thế điên cuồng phát triển, sát khí tràn ngập đầy trời. Cho tới nay, tướng quân vẫn đang điều tra hai cường giả Trung Quốc đột nhiên mất tích. Phải biết rằng, cường giả cùng cường giả đều có liên hệ, mà hai cường giả này đột nhiên mất tích, điều này khiến cho tướng quân hoài nghi. Một quốc gia sinh ra một cường giả cần cả trăm năm, thậm chí là lâu hơn, một lần tử vong hai cường giả tuyệt đối là tin tức làm cho cường giả trên thế giới rúng động.
Rất nhiều lúc, hai cường giả có thể xem như là tương lai của một quốc gia, ở một số quốc gia nhỏ của Á Châu, mà xuất hiện một cường giả sẽ làm cho chính phủ mừng đến phá cuồng, một lần tổn thất hai cường giả có thể thấy được là chuyện trọng đại đến chừng nào.
"Mặt khác, ta muốn nói cho ngươi một việc" Tướng quân đột nhiên cười, sát khí đang điên cuồng phát triển tự nhiên đình chỉ.
"Hả?!
" Tá Tá Mộc cảm giác nụ cười của tướng quân có chút quỷ dị.
"Trận súng ngắm không phải là ngươi phát minh ra, vào mười chín năm trước, đã có người dùng trận súng ngắm phục kích cường giả. Hơn nữa, lúc ấy chỉ có mấy tay súng tập kích. Mà ngươi, lại tới ba trăm người, nếu so ra, ngươi thật sự không được!
" Tướng quân cười lớn nói.
"Có được hay không, đợi lát nữa ngươi sẽ biết" Tá Tá Mộc gương mặt vốn là đang thong dong đột nhiên trở nên dữ tợn. Hiển nhiên, hắn đối với việc có người vào mười chín năm trước đã phát minh ra trận súng ngắm thực không thoải mái. Cho tới nay, hắn đều tự hào về trận súng ngắm mà mình phát minh ra, không thể tưởng được, hắn chỉ là phục chế lại ý tưởng của người khác mà thôi.
"Ha ha, ta nói cho ngươi. Trận súng ngắm có một nhược điểm trí mạng" Tướng quân nhìn Thần Phong cảm tử đội như hổ rình mồi mà cười nói.
"Nhược điểm gì?
" Rõ ràng, Tá Tá Mộc đồng tử co rút nhanh lại.
"Trận súng ngắm có thể phục kích cường giả, chủ yếu là bởi vì tính toán chuẩn mực, có thể phong tỏa mọi góc độ, giúp cho lực trùng kích của viên đạn triệt tiêu lực đả kích của cường giả. Ừm, đây đích thực là một ý tưởng thiên tài. Bất quá, trận này có một khiếm khuyết trí mạng chính là, chỉ cần một góc độ tính toán sai lầm, hoặc một tay súng bị tập kích ngoài ý muốn, cả trận sẽ mất đi tác dụng…
""Đương nhiên, lấy sự phối hợp của nhóm người này, cho dù góc độ tính toán có chút sai lệch, cũng có thể dùng nhân số để bù lại, còn lạ]chính là ngoài ý muốn, ha ha…
" Tướng quân cười lớn dùng Ngư Trường Kiếm chỉ vào vị trí của các tay súng bắn tỉa nói: "Chỉ cần tùy tiện phá đi mấy điểm phục kích, trận súng ngắm này sẽ biến thành một trò cười".
"Ha ha ha…
" Gương mặt thong dong của Tá Tá Mộc đột nhiên cười lớn nói: "Ngươi, ngươi có thể tùy tiện phá đi mấy điểm phục kích?
"Không riêng gì Tá Tá Mộc cười to, ngay cả Trương Dương cũng cảm giác có chút khó tin, võ công của tướng quân tuy lợi hại, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ sợ có đánh chết được một hau tay bắn tỉa, thì sẽ không thể tránh né được đạn.
Khi Trương Dương phát hiện sự ảo diệu của trận súng ngắm này, Trương Dương đều có một loại cảm giác kinh ngạc, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới đem súng ngắm sử dụng như vậy. Không thể không nói, người mười chín năm trước kia cùng Tá Tá Mộc đều là nhân vật thiên tài, lại có thể dùng súng ngắm bình thường để phục kích giết cường giả, đây là điều mà rất nhiều người không dám nghĩ tới.
"Không, ta cũng không nói là ta phá trận, ta ở tại trung tâm trận, tự nhiên phá không được. Nhưng ta phá không được, không đại biểu là người khác phá không được…
""Trương Dương, ngươi còn chờ gì nữa? Ngân Mị…
"Bất ngờ, tướng quân hai tay vung ra, một cỗ cuồng phong xuất hiện, cơ hồ trong khoảnh khắc tướng quân vung hai tay ra, những viên đạn dày đặc đã phong tỏa mỗi một vị trí trên thân thể của tướng quân, tuy cuồng phong làm dấy lên tro bụi ảnh hưởng đến tầm mắt, nhưng mấy trăm tay súng ngắm của Thần Phong cảm tử đội phối hợp khá ăn ý, căn bản không cần thấy rõ thân thể của tướng quân mà trực tiếp phong tỏa không gian, vô luận tướng quân di động về hướng nào cũng không thể tránh thoát đạn bắn tới…
Trương Dương!
Ngân Mị!
Đột nhiên, Trương Dương tim đập mạnh, tướng quân lại biết hắn ở trong này!
Ngân Mị, Ngân Mị, Ngân Mị…
Đúng rồi, dùng Ngân Mị, tướng quân không phải đã nói sao, chỉ cần phá thành một lỗ hổng, trận súng ngắm liền mất tác dụng.
Không kịp suy nghĩ, thân thể của tướng quân đã có hiện tượng chống đỡ không được. Mặc kệ tướng quân có bao nhiêu lợi hại, hắn thủy chung vẫn là người, đối mặt với rừng đạn dày đặc kia, hắn căn bản không có biện pháp tránh né, thậm chí, cơ hội lui về phía sau cũng không có.
Ngân Mị, đi!
Trương Dương thần niệm lập tức phát lệnh, Ngân Mị ẩn núp ở trong bụi cỏ trong rừng cây tựa như một một lằn sáng bạc xẹt qua trong cỏ, tốc độ nhanh đến căn bản nhìn không thấy, tựa như một đạo ánh sáng hư vô xẹt qua trong bụi cỏ…
"A!
""A!
""A!
"Tiếng kêu thảm thiết nối nhau vang lên, đối với Ngân Mị mà nói, giết chết mấy tay súng bắn tỉa này rất dễ dàng, cả đồ đệ của Đại Hà cũng đỡ không được Ngân Mị tập kích, càng huống chi những người lính này. Đương nhiên, mấy tay súng bắn tỉa này đều có người cảnh giới, đối phó tướng quân căn bản không dùng hết ba trăm người bố trí trận súng ngắm, đại bộ phận trong ba trăm người đó chủ yếu là phòng ngừa có người phá hoại. Bất quá, vô luận là có người canh phòng thì cũng đều là nhân loại, không có tay súng bắn tỉa nào đề phòng một động vật giống như chuột vậy.
Đây là một hồi giết chóc, đây là một hồi thuần túy là giết chóc, sau khi Ngân Mị như tia chớp công kích, các tay súng bắn tỉa căn bản không có kịp phản ứng thì mạng đã xuống hoàng tuyền, cổ đều bị xé rách…
Giết chóc triển khai trong thảm cỏ rừng cây, mấy địa hình này đều thích hợp cho các tay súng bắn tỉa ẩn nấp, nhưng cũng là địa hình thích hợp cho Ngân Mị tập kích.
Hai phút!
Không, chỉ chừng chín mươi giây, Ngân Mị đã giết bốn tổ súng bắn tỉa, tốc độ giết chóc của Ngân Mị thực kinh người…
"Ha ha ha… Ta nói rồi, ta muốn giết tận Thần Phong cảm tử đội!
" Tướng quân vốn đang bị vây trong súng trận bất ngờ vọt tới, nhảy lên không trung, tựa như một cách đại bàng đánh về phía trận súng ngắm đã bị Ngân Mị phá hỏng, sát khí tràn ngập!
"!
""!
"Trương Dương rốt cuộc đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, trận này xem như đã bị phá. Bởi vì, theo tiếng súng mà phán đoán, rõ ràng cảm giác được, đã không còn quy luật như ban đầu. Tuy tiếng súng càng thêm dày đặc, nhưng đã không thể ngăn cản tướng quân tung hoành giết chóc…
Đối với một cường giả mà nói, đạn dày đặc cũng không thể giải quyết được vấn đề. Bởi vì, tốc độ của cường giả ngay cả hỏa tiễn cũng khó mà đả thương được. Đương nhiên, nếu dùng súng máy hạng nặng bắn giao nhau, cường giả cũng khó mà chống được. Nhưng loại tình huống này rất khó xuất hiện. Dù sao, súng máy hạng nặng thuộc về vũ khí hạng nặng, không có phương tiện thì không đem theo được, lại càng khó có thể mai phục.
Giết chóc đã bắt đầu!
Tướng quân không có súng trận ước thúc, liền giống như cửu thiên ma thần xẹt qua lại trong rừng cây bãi cỏ.
Rất nhanh, Thần Phong cảm tử đội đã bị đánh bại, đã bắt đầu bắn loạn xạ không có mục đích, có vài viên đạn bắn tới thân cây chỗ Trương Dương, làm cho Trương Dương sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. ****, nếu mà bị đạn lạc bắn chết thì đúng là trò cười.
Từ từ, tiếng kêu thảm thiết đã ngừng lại.
Tá Tá Mộc thủy chung ngơ ngác đứng ở trên bãi cỏ không nhúc nhích, vẻ mặt như tro tàn. Hắn không thể tưởng được, một chi bộ đội mình vất vả lắm mới thành lập được để có thể đối kháng cường giả, cứ như vậy mà bị người ta đánh tan. Thậm chí, cho tới bây giờ, hắn còn không thấy được Ngân Mị, không biết là cái gì đã phá giải tâm huyết của hắn.
Mà làm cho Trương Dương quỷ dị chính là, Đại Hà thủy chung vẫn đứng ở bên hồ không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi, chỉ ngẫu nhiên né tránh những viên đạn lạc.
Cảm giác khó hiểu thủy chung vẫn quẩn quanh trong lòng của Trương Dương.
Vì cái gì mà Đại Hà lại trấn tĩnh như vậy?
Trương Dương nghĩ không ra nguyên nhân gì làm cho Đại Hà trấn tĩnh như vậy. Thậm chí, khi tướng quân giết chóc Thần Phong cảm tử đội, trên mặt Đại Hà còn lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Hắn vì cái gì mà mỉm cười?
Vì cái gì mà không ra tay cứu Thần Phong cảm tử đội?
Nếu Đại Hà ra tay, Thần Phong cảm tử đội không có khả năng bị giết sạch như vậy.
Bất ngờ, Trương Dương nghĩ tới khi Đại Hà giết chết đồ đệ hắn. Hiển nhiên, Đại Hà đang làm suy yếu thế lực của Thiên Hoàng. Không thể nghi ngờ, trận súng ngắm của Thần Phong cảm tử đội này là thuộc bộ đội trực hệ của Thiên Hoàng…
Đại Hà rốt cuộc có bí mật gì?
Chẳng lẽ Đại Hà sẽ ngu xuẩn đến mức muốn thay thế Thiên Hoàng?
Hiển nhiên, khả năng này rất thấp. Tại Nhật Bản, Thiên Hoàng là một loại tượng trưng về tinh thần, không ai có thể thay thế, Thủ tướng có thể không ngừng thay đổi, nhưng chưa từng nghe nói qua thay đổi Thiên Hoàng.
Duy nhất có thể chính là Đại Hà muốn đem Thiên Hoàng trở thành con rối trong tay mình…
Trong khi Trương Dương đang suy tư, giết chóc đã chấm dứt. Tướng quân tựa hồ cũng không quản tới Đại Hà mà chỉ thản nhiên đi đến trước mặt Tá Tá Mộc. Tá Tá Mộc vẻ mặt vốn thong dong không bức bách đã trắng bệch, nhìn chằm chằm về Đại Hà ở xa xa, vẻ mặt oán độc.
Truyện khác cùng thể loại
223 chương
936 chương
18 chương
490 chương