Bạn tốt không thể yêu
Chương 1 : Bạn tốt không thể yêu
Tưởng Tinh đã mơ thấy Trương Tuyết Tề ba lần trong tháng này. Nhưng ban ngày cô không nghĩ về cậu ta.
Nhớ tới một giả thuyết về giấc mơ nào đó: "Tôi thường xuyên mơ thấy một người, chứng tỏ rằng người đó cũng đang nghĩ đến tôi."
Tự thôi miên bản thân vì trong tim có tình yêu. Cô và Trương Tuyết Tề cũng có, nhưng đó không phải tình yêu, mà là tình bạn.
Tình bạn son sắt hai mươi năm thật hơn vàng.
Cô thầm cầu nguyện trong lòng tốt nhất đừng nghĩ tới cô, nửa năm trước cô vay cậu ta năm nghìn tệ mà vẫn chưa trả lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“ Hẳn là vừa rồi tên trộm chó trở về, mình lúc nào cũng có thể nghe thấy tên của hắn.”
Tưởng Tinh tự mình lẩm bẩm, kéo chăn che đầu lại, lật người liền đi gặp Chu Công.
Tuy nhiên, lần thứ tư Trương Tuyết Tề xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Nhưng lần này, đó không phải là một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy cậu ta bị tai nạn xe hơi và chết trẻ.
Khoảng khắc xe va chạm, Tưởng Tinh đột nhiên mở mắt ra, khi hồi thần trở lại, liền thấy sau gáy một tầng mồ hôi dày đặc.
Cô nằm im, tay chỉnh điều khiển điều hòa bên cạnh. Nhấc nó lên và xem thử, màn hình đen.
Từ lúc cô trí nhớ, bất cứ chuyện gì có quan hệ với Trương Tuyết Tề, sẽ luôn có rắc rối này đến phức tạp khác. Cho dù cuối cùng chính cậu ta là người giải quyết rắc rối.
Tưởng Tinh chán nản vò rối tóc, lục tung các hộp chỉ tìm được một chiếc quạt được tặng khi quét mã bên đường, ngả lưng xuống giường để làm mát bằng tay.
Quá nóng. Không ngủ được chút nào. Những hình ảnh trong giấc mơ cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô muốn tìm người để chia sẻ.
Sau hai giây suy nghĩ, cô ném chiếc quạt đi, mở nhật ký cuộc gọi và bấm vào cái đầu tiên.
Bíp—
Ở hồi thứ tư, một giọng nam trong trẻo rõ ràng vang lên từ đầu dây bên kia.
Tưởng Tinh nhắm mắt lại, dùng khẩu hình học cậu ta ----
“ Làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đảo mắt, quả nhiên là hai chữ này.
“Trương Tuyết Tề, vừa rồi tôi đang ngủ, mơ thấy cậu bị tai nạn xe cộ, thật đau buồn...”
“Cậu đang nói cái gì vậy?” Lời nói của anh bị giọng nói ồn ào át đi. “Ở chỗ tôi rất ồn, để về nói chuyện đi”
Tưởng Tinh lớn giọng: “ Tôi mơ thấy cậu bị tai nạn xe hơi, chết -----.”
Cuộc trò chuyện được nửa chừng, chỉ còn dư âm ồn ào.
Trong lòng cô đã đoán trước được điều đó.
Để đối phó với Trương Tuyết Tề, cô phải làm đi làm lại, hết lần này đến lần khác, cậu ta khiến cô kiệt sức.
Nghĩ vậy, Tưởng Tinh tiếp tục bấm số đầu tiên.
Cũng sau hồi thứ tư, đầu tiên cô nghe thấy là một tiếng thở dài nhẹ, sau đó là câu hỏi bất lực của anh: “Lại làm sao?”
“Cậu đang ở đâu?” Tưởng Tinh mềm giọng hỏi.
Anh không lưu tình: “ Đồ ngốc, nói chuyện tử tế.”
“À, cậu đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài.”
“Cậu đang làm gì vậy?”
“Ăn cơm.”
“Cùng với ai?”
“Đàm Lực và một vài người trong số họ...”
Đàm Lực luôn nhìn bạn học cấp ba bằng ánh mắt đầy ẩn ý, trong lòng cô vẫn còn lưu lại một ký ức tươi mới.
Tuy nhiên, cậu ấy là bạn của Trương Tuyết Tề từ thời trung học cho đến đại học, bây giờ cậu ấy cũng là đối tác của công ty và có mối quan hệ thân thiết.
Tưởng Tinh thay đổi giọng điệu thảo luận: “Cậu đưa máy cho họ nghe điện thoại được không?”
Trương Tuyết Tề ngắn gọn nói: “Không.”
“Làm ơn.” Trương Tuyết Tề im lặng.
“Xin cậu mà!” Giọng nói đầy dịu dàng, và cô chưa bao giờ chán khi dùng chiêu này.
Một lúc sau, Tưởng Tinh nghe thấy anh hít sâu một hơi.
Đây là tín hiệu của sự cưỡng bức đồng ý.
Một chút mưu mẹo, Trương Cẩu phải cúi đầu xưng thần.
Vài giây sau, một giọng nói lười biếng vang lên: “Alo?”
“Alo, Đàm Lực? Tớ là Tưởng Tinh.” Cô hỏi câu vừa rồi, sau khi xác nhận họ đã ăn thật no rồi cô giải thích, “ Các cậu phải chăm sóc chó thật tốt...Phi, Trương Tuyết Tề, đừng để cậu ấy qua đường một mình.”
Đàm Lực nhàn nhạt nói: “Làm gì vậy? Hai người ầm ĩ chuyện gì vậy? Muốn tôi nắm tay cậu ấy sang đường?”
Tưởng Tinh nghiêm túc mà kể lại một lần nữa cảnh mình gặp trong mơ.
“Tóm lại tôi cảm thấy, thà rằng tin là có, còn hơn là không tin rằng nó tồn tại.” Cô kết luận.
Đàm Lực đột nhiên im lặng. Đột nhiên, một tràng cười phá lên. Liên tục mười giây.
Tưởng Tinh trong lòng đếm ba giây, tiếng cười ho sặc sụa biến mất.
Giọng Trương Tuyết Tề bất đắc dĩ vang lên: “ Cậu ngủ mơ ban ngày à? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
Tưởng Tinh tủi thân: “Nhưng là tôi lo lắng cho cậu.”
“Lo lắng cho bộ não của cậu đi.” Cậu ta hơi chán ghét, “Cậu không biết những gì mơ thấy trái ngược với thực tế à?”
“Tôi chỉ biết tôi không muốn mất cậu.” Tưởng Tinh xoa xoa cánh tay.
Trương Tuyết Tề im lặng một lúc: “Muốn ăn cái gì, muốn mua cái gì thì trực tiếp gửi đi.”
Không đợi cô nói, anh nhanh chóng nhấn mạnh: “Chỉ có mười phút thôi, cậu cẩn thận nghĩ một lần, đừng vài phút lại thêm một cái, quá hạn không chờ!”
Tút.
Lần này là Tưởng Tinh vội vàng cúp máy.
Mười phút, chạy đua với thời gian!
***
Khi Wechat của Trương Tuyết Tề xuất hiện, tiểu khu đã có điện trở lại.
Tưởng Tinh mồ hôi nhễ nhại, đi tắm một cái, tinh thần sảng khoái. Điện thoại đặt trên bồn rửa mặt, cô vẫn đang đợi đồ ăn đến, tin nhắn của cậu ta dập tắt mộng tưởng của cô.
Trương Tuyết Tề: Tôi về rồi, tự mình đến lấy.
Tưởng Tinh thắt chặt khăn: Hả? Nhưng tôi không có quần áo.
Anh gửi một biểu tượng cảm xúc có nội dung “Ông đây cho mày một búa.”
Trương Tuyết Tề: Cậu thậm chí không mặc quần áo ở nhà?
Tưởng Tinh: Vừa rồi mất điện, tôi đi tắm, nóng quá.
Trương Tuyết Tề: Mặc quần áo đến đây.
Tưởng Tinh: Đổ mồ hôi khi đi lại, hay cậu có thể để Doug mang nó qua.
Cô ném một biểu tượng cảm xúc "Sa lão sư ngồi sụp xuống ghế hít thở oxy".
Không chịu yếu thế, cậu ta gửi lại “Một con chó mục đồng Trung Quốc trợn mắt.”
Trương Tuyết Tề: Thân ái, đến hay không, nếu mười phút sau không đến, tôi liền cho Doug ăn.
Những lời này dịch lại chính là –
Nếu cậu không đến, tôi sẽ cho chó ăn.
Gia đình cậu ta có một chú chó Border Shepherd năm tuổi thông minh và đáng yêu tên là Doug.
Kẻ ăn thịt mềm lòng, Tưởng Tinh rất tự giác.
Tưởng Tinh cởi khăn tắm, mặc quần rồi vội vã xuống lầu.
Trong một tích tắc, như trở lại những ngày tháng cắp sách đến trường. Một tin nhắn, một cuộc điện thoại, có thể xuất hiện trước mặt đối phương trong vòng một phút.
Vì khoảng cách quá gần.
Cùng tiểu khu Tiểu Dương, hai tòa nhà hai tầng đối diện nhau, cách nhau một con đường rộng 20m. Tưởng Tinh chỉ mất hai mươi giây để đi xuống cầu thang sau đó vào nhà của Trương Tuyết Tề.
---
Trương Tuyết Tề đếm giây và từ từ đi xuống cầu thang.
“Mở của đi.” Anh nói với Doug đang thu mình bên cầu thang.
Doug vẫy đuôi và chạy ra khỏi ban công nhỏ.
“Doug!”
Giọng nữ trong trẻo vang lên bên ngoài nhà, Trương Tuyết Tề liếc qua cửa sổ, Doug đang vui vẻ nhảy lên xoay quanh người Tưởng Tinh.
“Doug Doug.” Tưởng Tinh ngồi xổm xuống, giang hai tay đón lấy hai bàn chân trước lay lay, “ Chị có lục mã rồi, ôm một cái được không?”
Doug vui mừng liền kêu vài tiếng.
Trương Tuyết Tề bị một màn này chọc cười, lắc đầu đi về phía tủ lạnh.
Cuối cùng thì một người một chó cũng vào nhà.
“Trương Tuyết Tề, lấy giúp tôi một chai nước đá.” Tưởng Tinh rất tự nhiên nhảy lên ghế sô pha, bắt chéo chân đối mặt với bàn cà phê, bắt đầu dọn đồ ăn lên bàn.
Trương Tuyết Tề đang uống, nghe vậy tay cầm lấy một chai khác, nhìn về phía cô: “ Tiếp lấy.”
“Doug, giúp chị lấy nước.” Tưởng Tinh không ngẩng đầu lên.
Doug nhìn Tưởng Tinh, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, sau đó lại nhìn Trương Tuyết Tề.
Trương Tuyết Tề ngạc nhiên: “Doug, lại đây.” Tay cầm chai nước, làm động tác ném về phía nó.
Đôi tai của Doug cử động và đôi mắt to không chớp. Chai nước vẽ một hình parabol trên không trung, Doug hơi nhảy lên và cắn vào cái chai.
“Doug, em thật tốt.” Tưởng Tinh một tay cầm một cái su kem, tay trái vị vani, tay phải vị matcha. Cô nhét một cái vào miệng và đưa tay ra hứng nước: “Tốt hơn Trương Tuyết Tề."
...
Trương Tuyết Tề uống xong chai nước, bóp nát, ném vào thùng rác, ngồi xuống ghế sô pha nhỏ dành cho một người đối diện với Tưởng Tinh, lười nhác nhìn cô càn quét một bàn đồ ăn. Mới xem vài giây, lông mày dần cau lại: “Tưởng Tinh.”
“Hả?”
Trương Tuyết Tề kỳ lạ nhìn cô, nhìn từ trên xuống dưới.
Áo tắm màu hồng, quần đùi màu xám và dép tông xỏ khi vào cửa. Mái tóc dài ngang vai ướt đẫm, rõ ràng vừa mới gội chưa được sấy qua, ngọn tóc vẫn còn hơi nhỏ giọt, chảy dài trên chiếc cổ trắng ngần vào trong cổ áo...
Anh ngập ngừng: " Có phải hay không cậu không mặc nội y?"
"Ừ." Tưởng Tinh với bát mì, gắp một đũa lớn.
"Cậu đến nhà tôi mà ăn mặc thế này?"
"Chẳng lẽ tôi phải ăn măc để tham dự tiệc sao?" Cô bối rối.
Anh có chút bất lực: " Ý tôi là, cậu mặc như vậy đi ra đường?"
"Tôi không đi, tôi chạy đến đây." Cô vừa ăn mì, vừa nói lảm nhảm, "Vừa chạy từ nhà tôi sang nhà cậu, mất nửa phút để đến đây, không có ai trên đường."
Trong tiểu khu này, ngoài những nhân viên văn phòng ưu tú thức dậy từ sáng sớm, chỉ có những người già và những phụ nữ giàu có nhàn nhã ở nhà, tất cả những người khác đều hiếm xuất hiện bên ngoài.
Trương Tuyết Tề xoa bóp thái dương: "Cậu có thể có khái niệm giới tính không?"
"Tôi không như thế này trước mặt mọi người." Cô lẩm bẩm.
"Ngay trước mặt tôi?"
"Ở nhà tôi chỉ mặc đồ ngủ." Tưởng Tinh nhún vai, "Nhà của cậu cũng giống như của tôi."
Anh vẫn im lặng.
"Hơn nữa mấy tấm ảnh chụp cậu hôn trộm tôi bây giờ vẫn còn trong nhà tôi."
"Lúc đó tôi mới 5 tuổi."
"Doug cũng đã 5 tuổi, sẽ không bị xúi giục." Tưởng Tinh hồn nhiên nói, nói xong cô quay đầu nhìn về phía Doug đang nằm yên lặng bên cạnh cười, "Đúng không Doug."
Nghe thấy tên của nó, cái đuôi của Doug đung đưa một cách vui vẻ, cười toe toét và thè lưỡi.
Trương Tuyết Tề không nói nên lời. Sau khi anh gọi điện thoại trở lại, cầm trên tay chiếc máy tính rồi ngồi trở lại chiếc ghế sô pha nhỏ.
Tưởng Tinh ăn xong sáu cái bánh su kem, một tô mì và hai cái đùi gà, rốt cuộc cũng cảm thấy no, cầm lấy nửa ly trà sữa dâu tây phô mai còn lại, nằm liệt nửa người trên ghế sô pha, uống một cách thoải mái.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có tiếng gõ gõ nhẹ và tiếng nấc ngắt quãng.
Tiếng gõ ngừng lại, hai người bất giác nhìn nhau. Một nằm một ngồi, ánh mắt trong chốc lát liền bình tĩnh lại.
Trương Tuyết Tề là người đầu tiên lên tiếng: "Tôi nghe nói cậu đã từ chức, gần đây cậu làm sao vậy, mỗi ngày đều khó ngủ?"
"Tôi cũng có việc phải làm."
"Việc gì?"
"Phát sóng."
Không nói lên lời. Trương Tuyết Tề hơi mím môi nhăn mày: "Phát sóng cái gì? Ca hát? Nhảy múa? Mặc thế này phát sóng?"
Tưởng Tinh trầm ngâm gật đầu: "Không nhất thiết, thỉnh thoảng mặc áo ngủ có dây."
"Cậu có tin tôi nói với dì Tô không?"
"Cậu nói đi, tôi không sợ bà ấy."
"Được rồi." Anh gật đầu, gõ ngón tay cái lên màn hình và đặt điện thoại lên tai, "Alo? Dì Tô ạ, cháu là Trương Tuyết Tề---"
Một chiếc gối bị ném tới. Trương Tuyết Tề sớm đoán được, nghiêng đầu tránh thoát.
"Tôi là nhân viên chuyên nghiệp, không phải như cậu nghĩ đâu." Tưởng Tinh thở phào khi thấy cậu ta từ từ đặt điện thoại xuống.
Mặc dù cô đoán rằng người này đang giả vờ để làm cô sợ hãi, nhưng hai trong số mười lần đó đều là sự thật, và nếu bạn bất cẩn một chút, bạn sẽ thực sự bị lừa.
Tô nữ sĩ hung dữ như vậy, cô và lão Tưởng rất sợ.
Tưởng Tinh uống cạn ly trà sữa, đặt cốc lên bàn, nằm thẳng trên ghế sô pha.
Trương Tuyết Tề đột nhiên nói: "Ca hát và nhảy múa cũng là kỹ năng, tôi sợ cậu sẽ vặn vẹo bị người chụp ảnh màn hình báo cáo rồi bị cấm."
Tưởng Tinh vuốt bụng một vòng. Vì lợi ích của bản thân, cô tạm chịu nó trong một thời gian. Rốt cuộc cái bàn này ít nhất cũng phải một trăm tệ, cô còn chưa trả tiền, năm nghìn tệ cũng chưa trả lại.
Sau khi trêu chọc, Trương Tuyết Tề lại nghiêm túc: "Được rồi, cậu đang phát sóng gì vậy?
"Hát không lộ mặt."
Không lộ mặt, khó trách mặc áo ngủ.
Anh dừng một chút: "Thật sự ca hát?"
"Kể chuyện xưa."
Trương Tuyết Tề ho nhẹ vài tiếng: "Kể chuyện xưa gì?"
Tưởng Tinh há mồm liền nói: "Bạch Tuyết, mỹ nhân ngư, Vịt may mắn, tôi là Cá cầu vồng, v.v..."
"Người nghe là học sinh tiểu học?"
"Người nghe của tớ là ---" Cô đột nhiên ngồi dậy và nói, "Người thành phố nửa đêm không ngủ được."
Trương Tuyết Tề nhẹ nhàng thở dài. Ánh mắt anh quay trở lại máy tính, ngón tay mảnh khảnh tiếp tục gõ bàn phím: " Vậy là bây giờ cậu đang ngày đêm đảo lộn?"
“9 giờ phát sóng, đầu tiên nói chuyện phiếm. 10 giờ rưỡi bắt đầu đọc vè, mãi cho đến 1 giờ rưỡi kết thúc.”
Cậu ta ừ một tiếng: “Kết thúc rồi làm cái gì?”
“Tắm rửa, ăn khuya, cắt video.” Cô ngáp, “Hoặc là chơi game, xem phim truyền hình.”
“Không chịu đi ngủ sớm một chút.”
Tưởng Tinh chân trần dẫm lên mặt đất, đứng lên duỗi người: “Là ngủ không được, ban ngày ngủ đủ rồi.”
"Mang dép vào." Trương Tuyết Tề không kìm được, một lúc sau, anh tiếp tục cằn nhằn, "Là ngủ đủ rồi hay là sống đủ rồi?"
“Tớ còn trẻ trung dễ thương như này, sống chưa đủ đâu.”
Cô vô thức xỏ dép vào.
"Cậu có thể dè dặt hơn được không?"
Trương Tuyết Tề bất lực ngước mắt lên, vẻ mặt đờ đẫn trong giây lát.
Tưởng Tinh duỗi người, lộ ra một đoạn vòng eo trắng nõn mảnh khảnh, bắp chân thon dài, cặp đùi cân đối. Mấy năm nay không những ăn ít đi mà còn nhiều lên, nhưng không thấy tăng cân nhiều.
Đôi mắt anh từ từ di chuyển lên, bỗng nhiên dừng lại.
Anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính.
“Máy sấy tóc của cậu đâu? Tôi mượn một chút.” Tưởng Tinh lay tóc ướt.
“Phòng trên lầu.” Trương Tuyết Tề cũng không ngẩng đầu lên, “Bên tay trái, trong ngăn kéo.”
Tưởng Tinh suy nghĩ một chút: "Cậu lấy giúp tôi đi, tôi đi vào cũng không ổn.”
Ánh mắt Trương Tuyết Tề chế nhạo: “Tự biết điều thế à?”
“Nhanh lên.” Tưởng Tinh thúc giục.
Anh chỉ có thể đứng dậy lên lầu lấy máy sấy tóc cho cô.
Sau khi xuống, bàn cà phê đã được dọn dẹp sạch sẽ, rác được cho vào túi và đặt ngay cửa.
Tưởng Tinh ném quả bóng, Doug lao tới cắn nó, vẫy đuôi về phía cô.
Lại sau, một người đánh máy, một người sấy tóc, một con chó nằm ngửa, hình ảnh yên tĩnh, nhàn nhã .
Đến lúc tiếng máy sấy tóc biến mất.
Tưởng Tinh chậm rãi chải đầu, người nọ trầm mặc một hồi hỏi: "Xong chưa?"
“Rồi.” Nàng gật đầu.
“Vậy cậu đi đi.” Anh ra lệnh đuổi khách.
“?”
Trương Tuyết Tề khẽ nâng cằm lên: “Đem rác ở cửa đi.”
“Sao lại đuổi tôi đi?.” Tưởng Tinh chống nạnh, “Tôi không thể đứng ở đây hay sao? Còn có ai tới à?”
“Ừ.” Trương Tuyết Tề thờ ơ nói: “Lát nữa có người đến, cậu đi trước đi.”
“Ai? Còn có ai tôi không thể thấy?” Cô nghi ngờ hỏi.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bạn của cậu ta cũng là bạn của cô, còn có ai chưa thấy qua?
“Hai người không thích hợp gặp mặt.” Anh cầm điện thoại di động trên bàn cà phê, một tay trả lời tin nhắn.
“Ai vậy?” Tưởng Tinh bí ẩn nhìn hắn, “Cậu nói đi, nói xong tôi đi liền.”
“Cậu tò mò?” Anh nhướng mày hỏi.
“Tôi rất quan tâm.” Cô đứng đắn đáp.
Trên thực tế , chỉ có sự tò mò!
Trương Tuyết Tề rốt cuộc rời mắt khỏi máy tính và điện thoại di động nhìn lên.
Tưởng Tinh hướng anh chớp mắt. Một lần. Hai lần.
Anh chậm rãi nói ra ba chữ: “Con gái tôi.”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
32 chương
13 chương
20 chương
59 chương
234 chương
147 chương