Dỗ Ngủ Phát Thanh Viên
Chương 5
Trình Vân Phong rộng lượng không tính toán, cậu mở thực đơn ra nhìn Nhậm Huyên, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?”
Nhậm Huyên đối với quán ăn này rất quen thuộc, không cần nhìn thực đơn cũng nói ra được tên mấy món ăn. Trình Vân Phong yên lặng nhìn chăm chú vào đôi môi của Nhậm Huyên nghe anh nói về vài món, từ cái miệng lúc khép lúc mở kia nói ra những âm tiết phổ thông, cùng với tiếng tán gẫu ở bàn bên hoà lẫn với nhạc nền khác nhau lặp lại liên tục trong quán ăn, khiến Trình Vân Phong thoải mái lại trầm luân.
Trình Vân Phong khép quyển thực đơn lại, gọi người phục vụ đến gọi đồ, Nhậm Huyên lặp lại một lần nữa tên những món ăn kia, còn hỏi xem Trình Vân Phong có không ăn được cái gì hay không.
Cậu lắc đầu một cái, người phục vụ liền cầm thực đơn rời đi, còn lại hai người ngồi đối mặt với nhau, bầu không khí mới có một chút quái lạ.
Trình Vân Phong ngồi không yên, mở miệng trước: “Bình thường tôi không phải thu tiền bao giờ, vì vậy lần trước không cẩn thận nên mới ấn sai. May mà lúc đó anh cũng phát hiện ra luôn, nếu không sau này tôi cũng không biết tìm anh kiểu gì.”
“Không sao cả, cũng không phải chuyện lớn gì.” Nhậm Huyên vẫn chưa quen với những giao tiếp đột nhiên xuất hiện như thế này. Đặc biệt là kiểu như Trình Vân Phong bướng bỉnh chen vào vòng tròn thoải mái mà anh tự đặt ra cho mình, Nhậm Huyên uyển chuyển biểu đạt ý từ chối, “Thật ra cũng không cần thiết đến mức phải ăn một bữa cơm.”
Trình Vân Phong không nghe ra tâm tư quanh quanh quẩn quẩn của anh, chỉ cho là Nhậm Huyên đang khách sáo với mình, cậu cởi mở cười lên hai tiếng, nếu như không phải đang ngồi ở phía đối diện thì Trình Vân Phong đã ôm lấy vai Nhậm Huyên rồi, “Đều là bạn bè cả sau này đừng khách sáo như vậy.”
Nhậm Huyên còn chưa nghĩ ra sao đột nhiên lại trở thành bạn bè, rồi như thế nào mới gọi là khách sáo, Trình Vân Phong rốt cuộc cũng tháo xuống chiếc kính râm trên đỉnh đầu kia đặt xuống bên cạnh, nhấc bình nước lên rót thêm vào chiếc cốc trống trước mặt Nhậm Huyên, sau đó rất tự nhiên kể về mình.
“Năm nay tôi hai mươi ba tuổi, năm ngoái tốt nghiệp mới mở quán lẩu kia, bán cũng túc tắc, chắc là đủ ăn.”
Nhậm Huyên nghe thấy người kia nói chuyện, nên anh cũng lịch sự ngẩng đầu lên lắng nghe, mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Trình Vân Phong liền cảm thấy ánh mắt của cậu cùng với bề ngoài giống nhau, lộ ra sức nóng như thiêu như đốt của sự áp chế.
Trình Vân Phong nhìn anh nhíu mày, miếng băng cá nhân cũng theo đó nhấc lên, “Còn anh? Làm việc ở đâu?”
Lý trí nhắc nhở Nhậm Huyên không thể tuỳ tiện tiết lộ việc riêng tư, cũng không cần kết giao tình gì với ông chủ quán lẩu xa lạ này cả, thế nhưng Trình Vân Phong đã không giấu diếm gì mà nói ra, còn đang ngồi trước mặt Nhậm Huyên mặt đầy chân thành chờ câu trả lời nữa chứ.
“Tôi làm ở Cục môi trường, ở toà nhà đối diện cũng trên con đường này.”
“Công chức à.” Ánh mắt Trình Vân Phong thoáng ngạc nhiên. Ánh mắt kiểu như thế này Nhậm Huyên đã quen lắm rồi, trong thành phố nhỏ như ở Trúc Tây, công chức mang ý nghĩa ổn định, an nhàn, có quan hệ, trong mắt người dân bình thường là một công việc đáng hâm mộ.
Trình Vân Phong rất nhanh đã thu lại những thất thố, lẩm bẩm bằng ngữ điệu cũng chẳng có gì để hâm mộ: “Vừa nhìn đã cảm thấy anh là người học giỏi rồi, người nhà tôi còn không hy vọng vào việc tôi thi đỗ Đại học, cũng chẳng khuyên bảo gì chỉ bảo tôi mở quán mà làm ăn.”
Nhậm Huyên không nghĩ đến Trình Vân Phong lại để ý đến thành tích thi cử như vậy, năm anh thi đã không còn là thời đại chỉ cần dựa vào quan hệ là có thể được xét vào biên chế nữa rồi, thành tích mới là vốn liếng vững chắc nhất. Nhậm Huyên thi vào Cục môi trường hoàn toàn dựa vào năng lực, để có thể sĩ diện cùng Trần Tuế về Trúc Tây mà anh đã ngâm mình trong thư viện cả một năm trời.
“Quả thật là đã cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi rất lâu,” khoé miệng Nhậm Huyên loan ra một nụ cười mỉm ngượng ngùng, “Cũng chỉ nhờ bác gái nghe ngóng chút tin tức mà thôi.”
Trình Vân Phong lập tức nhớ lại tối đó ở quán lẩu, Nhậm Huyên cũng cười ngại ngùng như thế này với người bạn của mình. Anh thoạt nhìn lạnh lùng, ít biểu lộ tâm tình, ngẫu nhiên cười cũng chỉ thấy khoé miệng giương lên một chút, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.
Trình Vân Phong cảm thấy cổ họng mình căng lên, lưỡi cũng dần trở nên khô nóng, cậu cầm cốc nước lên uốn một hớp nước chanh, vị chua quẩn quanh giữa răng môi, toàn thân khuấy động như bị bóp lấy tim gan khiến cậu cảm thấy khó chịu không được tự nhiên.
“Anh trai tôi năm đó phải thi mất hai năm, bố tôi phải tốn công mất sức lắm mới đưa được anh ấy vào.” Nói đến anh trai mình, trên mặt Trình Vân Phong không tự chủ được mà lộ ra đắc ý, lúc nói đến bản thân thì đôi con ngươi loé sáng lại tối dần đi, “Sau đó anh tôi bảo, sinh viên học ở trường làng nhàng như tôi thì mua bằng cho xong, đừng phí sức nữa, làm gì mà mình thích đi.”
Nhậm Huyên vẫn luôn học giỏi, đối với thành tích cũng không để ý lắm, Trình Vân Phong lại không như vậy, thậm chí còn rất chú ý đến thành tích. Nhậm Huyên không muốn chạm vào điểm yếu của cậu, liền bén nhạy thay đổi đề tài: “Anh cậu là anh ruột à?”
“Là anh ruột, hơn tôi bảy tuổi.” Trình Vân Phong lại đổi thành biểu tình tò mò, dựa vào chiếc bàn hơi ngả người về phía trước, “Anh bao tuổi rồi?”
“Tôi hai mươi sáu, đi làm được ba năm rồi.”
So với cậu lớn hơn ba tuổi, Trình Vân Phong tính xong trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu tục ngữ, “nữ hơn ba, ôm gạch vàng.” Cậu không biết vì sao đột nhiên ý nghĩ này lại chạy ra như thế, chẳng qua là cảm thấy buồn cười mà thôi. Nhậm Huyên lại chỉ nhìn thấy Trình Vân Phong tự nhiên không hiểu vì sao mà cười như một kẻ ngốc.
Đồ ăn sắp được mang lên hết, đều là món Quảng Đông đã thay đổi một chút cho phù hợp với khẩu vị của phương Bắc, có dầu có thịt băm còn có cả ớt vụn.
Trình Vân Phong cầm đũa lên nếm thử một miếng, mùi vị lại không có gì đặc sắc. Thỉnh thoảng cậu cũng quan sát đến Nhậm Huyên, anh cũng chỉ tuỳ tiện ăn vài miếng rồi lại buông đũa xuống, một bàn đồ ăn chỉ ăn được một nửa, khó ăn so với bất cứ chuyện gì đều làm người mất hứng hơn cả.
“Anh ăn xong rồi?” Trình Vân Phong rút giấy ăn ra lau miệng, cầm kính râm lên đeo thẳng lên mặt. Nhậm Huyên nhìn vào gương mặt bị kính râm che khuất của cậu, đường nét trên khuôn mặt cương nghị càng trở nên rõ ràng hơn, chỉ có đôi mắt trông có vẻ thân thiện nhất thì lại bị che mất, chỉ còn sót lại tư thế không dễ tiếp cận đập vào mắt.
Nhậm Huyên gật đầu, lại cảm thấy Trình Vân Phong đeo kính râm rồi thì không thấy rõ, anh đeo túi vào rồi đứng lên, “Tôi đi thanh toán.” Trình Vân Phong cũng đứng lên, đứng ngang với nhau mà vẫn cao hơn so với Nhậm Huyên, “Đã nói là để tôi mời mà, sao có thể để anh trả tiền được.”
Trình Vân Phong quay người lại đi đến quầy thu ngân, Nhậm Huyên thì đi theo phía sau. Một bóng lưng ngầu lòi như thế đi trước mặt anh, nếu là bình thường chắc anh đã phỉ nhổ trong lòng nhiều lắm, nhưng eo lưng Trình Vân Phong thẳng tắp đi ở phía trước, vô cùng nhuần nhuyễn phô ra vóc người đẹp đẽ của mình, Nhậm Huyên ít khi dùng ánh mắt của người đồng tính nhìn kỹ người nào, nhưng lúc này lại len lén đánh giá.
Một bữa cơm như vậy cũng không hơn một trăm tệ là mấy, Nhậm Huyên không muốn nợ ân tình, nhưng cũng không muốn ở trước mặt người khác cò qua kéo lại. Trình Vân Phong chẳng đợi đến khi Nhậm Huyên nghĩ ra nhiều thứ hơn, cậu đã thanh toán xong rồi còn vén màn lên đẩy cửa kính ra, mở đường cho Nhậm Huyên.
Anh nghiêng người qua lách ra khỏi cửa, Trình Vân Phong theo sát ở phía sau, Nhậm Huyên đang chuẩn bị nói lời tạm biệt để về nhà, Trình Vân Phong lại mở miệng trước, “Nhà anh ở đâu thế? Tôi đưa anh về.”
Nhậm Huyên xua tay, thuận theo phương Bắc chỉ về phía những toà nhà ít tầng, “Tôi sống ở gần đây, có thể đi bộ về được.”
Trình Vân Phong thoáng nhìn về phía đó, rồi đưa tay ra nắm lấy vai Nhậm Huyên, nửa ôm nửa đẩy người kia đến trước xe moto của mình, mở cốp lấy mũ bảo hiểm ra.
Nhậm Huyên không hiểu về xe moto, nhưng cũng biết chiếc BMW màu xám bạc này có động cơ vượt trội cao cấp hơn nhiều so với những dòng xe khác.
Trình Vân Phong đã đội xong chiếc mũ bảo hiểm màu đen của cậu, ăn mặc như vậy phối hợp với phong cách của chiếc xe kia, quả thật là bổ sung hỗ trợ cho nhau rất nhiều.
Trình Vân Phong đội chiếc mũ bảo hiểm cùng kiểu nhưng là màu trắng lên đầu cho Nhậm Huyên, lại giúp anh điều chỉnh vị trí của mắt kính cho chuẩn, cũng không để ý đến những giằng co cứng ngắc của anh, dẫn người đến ngồi lên yên sau.
“Anh đã từng ngồi trên xe moto bao giờ chưa?” Trình Vân Phong điều chỉnh tư thế ngồi, lúc chuẩn bị khởi động, Nhậm Huyên ngồi đằng sau không biết nên để tay ở đâu, từ lúc lên xe đến giờ đã tìm rất nhiều chỗ để có thể bám vào được rồi.
“Nếu chưa ngồi bao giờ thì anh bám vào eo tôi đi.” Trình Vân Phong quay đầu lại, kéo bàn tay của Nhậm Huyên đang không biết bám vào đâu khoác lên eo mình.
Nhậm Huyền bám vào chỗ thắt lưng của quần bò nơi dày dặn nhất trên người Trình Vân Phong, cố gắng tránh ra một khoảng tạo ra một khe hở giữa lưng cậu và trước ngực của anh. Trình Vân Phong cảm thấy Nhậm Huyên chuẩn bị xong rồi, liền vặn ga lên rẽ ra đường.
Đoạn đường đi lúc mới đầu còn ổn, hoà vào dòng xe cộ giờ tan tầm chỉ có thể thả chậm tốc độ đi sát ven đường.
Đi được một lúc, Nhậm Huyên mới phát hiện Trình Vân Phong đang chạy về phía Nam thành phố, đi ngược lại với hướng nhà anh. Anh vội ngả về phía trước nói to lên: “Cậu đi nhầm hướng rồi!!!”
Trên đường dòng xe qua lại đông đúc, phối hợp với tiếng nổ vang của động cơ gắn máy, cách mũ bảo hiểm tiếng nói của Nhậm Huyên bị nhấn chìm bởi những tạp âm xung quanh, vừa nói ra đã mất hút theo phong cảnh vụt qua hai bên.
Nhậm Huyên đành phải dựa hẳn về phía trước, cằm cọ vào vai Trình Vân Phong, nhằm vào tai cậu nói to lên, hỏi lại một lần: “Có phải cậu đi nhầm đường rồi không?”
Một bên khoé miệng của Trình Vân Phong cong lên, đón lấy gió lớn bằng một nụ cười tiêu sái bướng bỉnh, cậu hơi nghiêng đầu qua, nói lớn lên đáp lại: “Dẫn anh đến một nơi khác”.
Trình Vân Phong rẽ ở đầu đường, đi ngoặt vào con đường chạy dọc theo dòng sông, một bên là dòng xe tấp nập dừng chờ đèn đỏ, một bên là con đường thẳng tắp rộng rãi, Trịnh Vân Phong vặn nửa vòng ga, đưa Nhậm Huyên lao vào làn gió sông nhẹ nhàng khoan khoái.
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
62 chương
12 chương
59 chương