Chiếc áo đẹp như vậy, bắt mắt như vậy, khoác lên người Giai Nhân Kỳ như cô là phúc 8 đời hóa kiếp của nó. Chỉ có điều, nó đã chọn nhầm thời gian để được diện lên. Giai Băng mặc đẹp đấy, rất đẹp, nhưng toàn bộ vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành ấy đều đã bị cái nẹp ở cổ cô phá nát hết, để lại phần lớn ô nhục và buồn cười. Cái chân bó bột của cô, miễn cưỡng lắm cũng có thể được váy che hết, nhưng còn cái nẹp cổ lại là vấn đề vô cùng nan giải. Cô chẳng thể thu nó vào tà váy, cũng không thể gắn đá quý, kim cương lên nó để che đi "thân thể" khả ố của nó được. Hết cách! Giờ đây, cứ nhìn thấy nó là cô lại tưởng tượng đến lễ cưới sắp diễn ra của mình. Tiếng nhạc tèn ten ten ten, tèn ten tèn ten vang lên. Trước mắt thiên hạ và hàng chục cái máy quay to có nhỏ có, Giai Băng cô từ tốn, e lệ một tay cầm tay cha mình, một tay cầm nạng, miệng ngậm đuôi hoa cưới, nhấc từng bước tiến về phía chú rể đang thản nhiên "ngáy khì" trên chiếc giường trắng gắn bánh lăn của bệnh viện. Khi cha cô thả tay cô ra, ngậm ngùi bước đi về chỗ ngồi...chíp hạt dưa cũng là lúc điểm tựa duy nhất của cô không còn, cô ngã uỵch oanh liệt thật đẹp trong tràng mím cười đến đỏ mắt của văn võ bá quan tham dự-đau lần 1. Cha sứ nắm tay cô đứng dậy, cô sẽ rút kinh nghiệm túm lấy thành giường của chồng, chăm chú nghe cha sứ "đọc kinh". Nói xong, ông ta sẽ hỏi thằng chồng cô, "con có muốn lấy cô gái này làm vợ không?" và dĩ nhiên, ông anh nào đó sẽ uốn ** giải giọng trả lời "Yes, I do!"-đau lần 2. Sau cái màn thề non hẹn biển kia, cô sẽ phải gập người, cong mông, nhu môi mắt nhắm mắt mở từ từ tiếp cạnh ống thở oxi của chồng, hôn chụt một cái như đánh dấu lời thề...Cùng lúc đó, tiếng rạn nứt xương cổ của cô rên khẽ...bắt đầu cho một cuộc đời sống với nẹp cổ...Xong! Mới nghĩ đến đó, người Giai Băng vô thức rùng mình một cái, da gà da vịt dựng đứng lên hết cả như lông nhím. Trước mặt gia đình cô thì còn được...nhưng...trước máy quay truyền hình thì không bao giờ, chết cũng không! -Không cưới! Chết cũng không cưới!_Bị những hình ảnh tưởng tượng trong đầu làm cho hoảng loạn, Giai Băng lắc đầu nguầy nguầy, miệng ra sức rên rỉ như đọc bùa chúa, đôi mắt đen sâu bỗng trở nên lo lắng đến rõ ràng. -Giai Băng, cậu có bị ấm đầu không đấy?_Sau một hồi chỉnh chu lại bản thân, Diệp Mi tỉnh táo không bị bộ dạng của Giai Băng dọa cho phát khiếp nữa, hết sức thư thái bỏ một quả nho vào mồm, vừa nhai vừa khinh bỉ hỏi thăm_Còn 1 giờ nữa làm lễ đó nha! -Ấm cái đầu cậu ấy! Xem người tớ đang thành ra cái gì đây! Mở to mắt mà nhìn đi! Không khác gì con ngốc! Đã thế, tại sao lại có cả nhà báo, đài truyền hình đến nữa chứ? Chết tớ cũng không đưa cái bộ dạng doạ người này phá hủy hình tượng của tớ! -Cũng đâu đáng sợ lắm, chỉ làm người ta tim rơi lộp bộp, mộng vỡ tan tành thôi mà, ngươi không cần phải quan trọng hoávấn đề như thế._Diệp Mi bình thản liếc mắt tới bạn, đứng trên quan điểm của người hâm mộ Giai Băng mà thẳng thắn chọc ngoáy tim gan đã sầu thêm sầu của cô_Ta thấy, cái chân bó bột to đùng đó của cậu miễn cưỡng đã có váy che, không đáng ngại. Thứ làm mất "mĩ quan biệt danh Giai Nhân Kì", đập nát hình tượng, khủng bố người hâm mộ, phỉ báng xã hội, ô nhục dòng tộc chính là cái nẹp cổ cực kì vô duyên trên cổ ngươi ấy. Tốt nhất nên vứt nó đi, đeo sợi dây chuyền ngọc trai mẹ chồng ngươi tặng thì được, vừa tôn lên làn da trắng mịn không cần Olay, vừa nhấn nhá xương quai xanh bất quá cũng quyến rũ lắm của ngươi đấy, hiểu không? -Hiểu gì mà hiểu! Ta sẽ không cưới, không cưới_Nắm chặt tay thành đấm thể hiện quyết tâm sắt đá, Giai Băng quay người nhìn Diệp Mi vừa "siêu thoát" cho chùm nho trên bàn mình, mạnh miệng nói_Diệp Mi...ta cần ngươi giúp! -Nooooo! Đừng rủ rê đảng viên! Ta không giúp!_Nhanh chóng đưa hay tay bắt chéo lên cổ, Diệp Mi thẳng thừng dẫm nát hi vọng cùng mưu toan đang nhen nhói trong lòng bạn_Giờ ta có việc rồi, ngươi ở lại đi, bye nhá! Nói xong, không để Giai Băng phản ứng, Diệp Mi bẻ một quả chuối rồi ôm "chiến lợi phẩm" tẩu thoát. -Ngươi!_Nhìn chiếc cửa kia đang từ từ đóng lại, Giai Băng điên tiếc muốn bứt hết mấy lọm tóc mai đang lõa xõa hai bên tai mình, không thể ngửa cổ lên trần nên cô chỉ còn cần hú lên như sói rừng đêm khuya gọi bạn tình_Chết mất! Ta không muốn cưới! Ta không muốn! -Nếu không muốn...thì bỏ đi cùng anh, thế nào?_Một giọng nói trầm ấm có chút lạnh vang lên, cắt ngang thời kì tiến hóa làm người sói của Giai Băng. Thấy có người gần như thấu hiểu lòng mình, Giai Băng nhất thời cảm kích đưa mắt rọi đến nơi đang phát ra tiếng nói, cơ mặt dần trở nên căng thẳng, tái nhợt đi. -Anh...anh... P/s: Các bà thử đoán xem, người nói câu trên là ai...đoán đúng sẽ được phần quà của tg gửi đến... Đó là cái vỗ tay và lời hâm mộ, hoho!!!