Đồ ngốc, tôi chỉ cần mình em thôi!!
Chương 3 : Khắc tinh của thiên phong
-“Cái gì thế này?”-Cậu sửng sốt hét lên còn Khánh Minh ở bên chỉ biết ôm đầu ngán ngẩm nhìn nó. Khánh An đang ngồi ở trên cầu, hai chân thả lỏng xuống dưới, tay trái vuốt ve mấy con rắn, tay phải ôm con trăn, miệng thì ngậm cây kẹo mút không biết lấy từ đâu ra với khuôn mặt vui vẻ, mái tóc xanh nhạt được buộc đuôi ngựa rất gọn gàng. Vừa ngồi vừa cười vừa nhìn xuống hai thành viên đáng thương của hội học sinh đang hét toáng lên ở dưới kia.
Cùng lúc đó ở lớp 1-3, cả lớp cùng nhau ca thán nhìn lên tầng thượng trường Thái Bảo. Họ đồng loạt nghĩ nếu như Khánh An mà sợ chơi trò này thì chắc chắn đã không còn trên đời này từ lâu lắm rồi.
-“Haizzz, cô Lâm quả nhiên đã tạo cho Khánh An một sở thích không tốt rồi, ai lại như Khánh An không chứ đúng là không biết sợ gì hết mà.”-Vũ Đan lắc đầu nói.
-“Biết sao được, người của quân đội thích chơi trò này với lại cô Lâm cũng đâu nghĩ là Khánh An sẽ thích trò này đâu. Chả lại level của cô Lâm cao đến như thế mà Khánh An còn chưa sợ huống gì là kiểu chơi level thấp này của anh Thiên Phong chứ”-Tử Vi ngồi bên cạnh chống cằm thơ thẩn nhìn lên sân thượng.(San: thấp sao, sao em lại nghĩ nó không thấp nhỉ?, TV: nhưng chị lại nghĩ là nó thấp)
-“Một phần không phải là do Khánh An hay sao, thường xuyên quậy phá khiến cho cô Lâm tức điên lên nên mới phạt trò này cho cô ấy sợ. Ai dè phạt xong còn đòi mẹ cho chơi nữa khiến cho cô Lâm cũng bó tay chịu thua luôn mà.”- Bảo Nam vừa chơi game trên điện thoại vừa cười nói.
-“Cô làm cái gì vậy hả?”Thiên Phong đi lại lôi tay Khánh An đứng dậy hỏi.
-“Làm cái gì là làm cái gì mới được chứ?”- Nó giật mạnh tay mình ra khỏi tay Thiên Phong hỏi lại cậu.
-“Cô đã làm gì hai người họ vậy hả?”- Thiên Phong đánh mắt nhìn xuống hai chàng trai đang la hét ở dưới kia.
-“Chỉ là chơi giải trí một chút thôi mà.Tôi cảm thấy hai người họ đang trông rất vui đó.”-Nó vừa cười đểu vừa vuốt ve những con “linh vật” đang cuốn quanh người mình khiến cho Khánh Minh thoáng chút đã nghĩ đứa em gái của mình là một con ác quỷ.
(San: Anh trai à, anh nghĩ em gái mình như vậy là đúng hay sao hả?; KM: Có gì sai sao?*tay xoa xoa cằm*; San: em thấy anh nói đúng đấy ấy nhầm nói sai rồi *co giò chạy biến nói lớn với người phía sau KM* phải không chị Khánh An;* một loạt âm thanh bao lực ở phía sau*KM: San, cứu anh)
-“Vui cái quái gì chứ, tôi đây chẳng thấy họ đang vui vẻ cái gì hết”
-“Anh không thấy sao?Nhưng tôi thì lại thấy đấy.”-Khánh An một lần nữa nhoài đầu xuống nhìn hai người kia. Đúng lúc đó hệ thống dừng lại từ từ đưa hai người đó lên.
-“Thấy thế nào?”-Nó vui vẻ hỏi hai người của hội học sinh.
-“Chơi rất vui, cảm giác rất là Yomost, bây giờ tôi mới biết đó.Cảm ơn cô nha”- Một thành viên lên tiếng.
-“Biết mà, tôi nói cấm có sai”- Nó cười nói với hai thành viên của hội học sinh làm Thiên Phong trố mắt nhìn.
1 tiếng trước.
Nó chơi xong (San: đây là hình phạt mà sao lại thành trò chơi rồi hả (,,T-T,,); KA: do ai hả, không phải là bà viết hay sao) bước lên với khuôn mặt rạng rỡ.
-“Tôi muốn chơi nữa, sao tự nhiên đang chơi lại dừng lại vậy hả?”-Nó nhìn hai thành viên của hội học sinh với ánh mắt mắt hớn hở còn họ thì nhìn nó cảm tưởng không biết nó là người ngoài hành tinh nào rớt xuống vậy.
1 lần nữa.
-“Tôi muốn chơi nữa”-Nó lại hét ầm lên
1 lần nữa.
-“Tôi chơi nữa”- Một lần nữa hét ầm lên
1 lần nữa.
-“Tôi….”
-“Hỏi thật trả lời thật, trò đó có gì thú vị mà cô đòi chơi hoài vậy hả”- Chưa kịp để nó nói hết thì một trong hai của thành viên hội học sinh đã lên tiếng hỏi nó.
-“Các anh chưa chơi bao giờ sao?”-Nó thu lại vẻ mặt hớn hở nhìn hai người của hội học sinh.
Gật đầu.
-“Vậy chơi thử đi”- Nó cởi dây thừng ra rồi bước qua thành cầu nhìn hai người họ.
-“Được…được…k..không?”-Hai người đó rụt rè hỏi
-“Tại sao lại không, phải chơi thử thì mới biết được chứ”-Khánh An đẩy hai người họ đến trước. Và đã xảy ra cái khung cảnh của hiện tại này đây.
-“Hai người….”-Thiên Phong nghiến răng nhìn hai người họ với ánh mắt âm nghìn độ như muốn ăn tươi nuốt sống họ làm hai người đó sợ hãi rụt người lại.
-“Hoàng Khánh An, em quả nhiên là vẫn như xưa”- Khánh Minh nhìn Khánh An cười nói.
-“Cậu quen cô ta?”- Cậu nhìn Khánh Minh hỏi lại một lần nữa.
-“Tại lúc nãy con bé nói chặn miệng tớ nên tớ không nói được. Con bé là con gái của bạn mẹ tớ mà. Nó hay qua nhà tớ chơi lắm”- Khánh Minh xoa đầu Khánh An nói.
-“Vậy thì liên quan gì, cô ta không hoàn thành được hình phạt.”-Cậu không phục nói.
-“Hey boy, anh nói tôi không hoàn thành được là sao hả, rõ ràng là anh nói tôi chỉ cần lên sân thượng chơi trò này chứ anh không có nói là tôi phải tỏ ra hoảng sợ hay không được lôi kéo người của hội học sinh chơi cùng. Hơn nữa, tôi cũng chơi qua 4 lần nên cũng được cho là quá hoàn thành hình phạt rồi anh còn nói gì nữa.Còn nữa, tại sao anh lại để cho mấy con vật dễ thương như vậy phải làm những việc mà tụi nó không thích chứ?”- Nó gân cổ lên cãi lại cậu ánh mắt nhìn xuống mấy con vật như tỏ ý thương hại tụi nó.
-“Ý cô là sao hả?Không thích?Mà có liên quan gì đến cô chứ?”- Cậu gân cổ hét lại với nó- “Còn tụi mày tự giác bò về cho tao”-Cậu tức giận quát lớn với mấy con “linh vật” đang quấn lấy nó không rời khiến cả lũ sợ hãi rượt xuống bò hết tốc lực chạy trốn.
-“Thiên Phong, con bé chịu hình phạt xong rồi thì cậu cho nó về lớp để học đi, dù gì bây giờ cũng sắp đến giờ học rồi đấy”- Khánh Minh nói xong thì ra hiệu cho Khánh An đi xuống kiểu như nói “ em không xuống anh méc mẹ đấy”. Trước khi đi xuống Khánh An còn làm mặt quỷ trêu ai kia tức đến lộn ruột.
------------
Lớp 1-3.
-“Chào đồng chí, chiến thắng oanh liệt trở về rồi sao?”-Bảo Nam nhìn thấy nó liến cất giọng hỏi han.
-“Tất nhiên, tớ là Lâm Khánh An em gái của hội trưởng hội học sinh trường Thái Bảo Lâm Khánh Minh mà lại.”- Nó vỗ ngực tự phụ.
-“Ừ…..Hả anh Minh là hội trưởng hội học sinh”- Đang yên lành tự nhiên cả lớp nó hét lên.
-“Các cậu cũng không biết sao?”- Nó ngu ngơ hỏi.
-“Không hề hay biết luôn, vì từ trước đến nay chỉ có hội phó Hắc Thiên Phong của hội học sinh đứng ra giải quyết các vụ ẩu đả,đánh nhau, còn hội trưởng thì không hề ra mặt, anh ấy chỉ làm những công việc liên quan như sắp xếp học sinh năm nhất vào lớp nào, kiểm tra học lực đầu năm,v.v.v. Nhưng không ngờ người đó lại là anh Khánh Minh”- Vũ Đan ở sau Khánh An chạy đến trước mặt nó nói.
-“Bộ có chuyện đó thật sao?”-Nó nửa tin nửa ngờ hỏi
-“Cậu không biết chuyện này cũng phải, chỉ lo ngủ thôi mà. Từ trước đến nay là do hội trưởng đứng sau chỉ đạo. Nhưng do kỳ nghỉ anh Thiên Phong đang ở nước ngoài nên khi chúng ta nhập học thì anh ấy không xuất hiện, anh ấy cũng vừa mới về nước đấy thôi. Mà chuyện này cậu cứ về hỏi anh Minh cho rõ đã”-Tử Vi nói.
Khánh Minh mệt mỏi đạp xe về nhà, anh dùng hết sức đạp pê-đan để về nhà thật nhanh còn nấu ăn cho bảo bối của anh ăn tối nữa. Hôm nay còn mệt gấp đôi bình thường chứ ích gì chứ, nếu biết sẽ như thế này thì năm ngoái anh đã không nghe lời Hắc Thiên Phong dụ dỗ vào cái hội học sinh chết tiệt này. Nếu như không nghĩ năm nay Khánh An vào trường sẽ bị ức hiếp nên anh mới nhận lời nhưng mà hiện tại Khánh An đến Thiên Phong còn chẳng sợ nữa thì ăn hiếp nổi nó đây. Haizzz, phải từ chức từ chức gấp thì anh mới yên thân sống tiếp với Khánh An được.Những suy nghĩ này cứ đeo đuổi anh về đến nhà. Vừa bước vào, anh đã lập tức nhìn thấy một cuộn bông nhỏ ý nhầm rất lớn đang cuộn tròn trên sofa với khuôn mặt ủy khuất bị ăn hiếp khiến anh lo lắng chạy lại hỏi han.
-“An An, em bị sao vậy? Có ai ăn hiếp em sao?”
-“Ai mà ăn hiếp được chứ. Em chỉ là đang buồn anh thôi”-Nó nhìn anh với bộ mặt ủy khuất khiến Khánh minh gãi đầu không biết phải làm sao.
-“Anh hai làm gì mà em buồn chứ?”
-“Anh hai không nói cho em biết anh hai là hội trưởng hội học sinh. Còn nữa, em lo anh hai sẽ được nhiều người để ý rồii anh sẽ không còn quan tâm đến An An nữa và….”- Nó nhìn thấy Khánh Mình đang nhìn nó với ánh mắt long lanh đầy lo lắng đột ngột dừng lại. Còn một câu nữa mà nó để trong lòng không dám nói ra, câu nói đó…sẽ bóp nát trái tim đang cố ngủ yên của anh hai nó.
-“Anh hai xin lỗi, có nguyên do thôi với lại cho dù có là hội trưởng hội học sinh thì anh hai vẫn của một mình An An em thôi mà.”
-“Mà tại sao anh lại không cho người khác biết anh là hội trưởng hội học sinh.”
-“An An còn không biết tính của anh hai em hay sao?”-Khánh Minh xoa đầu nó hỏi.
-“Em biết rồi. Anh hai, An An đói.”- Nó xoa xoa bụng nhõng nhẽo nhìn anh, anh cười bẹo má nó rồi đi vào bếp làm đồ ăn cho nó.
-“À mà anh hai, mai em xuống phòng hội học sinh chơi được không?”- Khánh An vừa ăn táo vừa xem phim hỏi Khánh Minh.
-“Em xuống đó làm gì?”
-“Em thích uống trà dưới đó.”- Nó lẽn bẽn trả lời. Khánh Minh cười vang nhìn nó.
-“Được, em thích thì cứ xuống”. hôm sau – Phòng hội học sinh- cuối giờ học.
Hiện tại có hai khung cảnh trái ngược nhau đang xảy ra trong căn phòng. Một bên ngồi nhìn bên kiavới khuôn mặt hằm hằm kèm ánh mắt như muốn giết người khiến nhiệt độ xung quanh giảm mạnh làm cho mọi người lạnh run cả người. Còn một bên là của hai con người kháng lạnh giỏi nhất thế gian đang vui vẻ uống trà xung quanh ngập tràn hoa cỏ lá rất ấm áp.Hai khung cảnh trái ngược ấy hành hạ tất cả những thành viên tội nghiệp còn lại của hội học sinh khiến cho họ phải kiếm cớ để trốn ra khỏi cái nơi kinh khủng này.Thật đáng thương a.
(Thành viên hội học sinh:*khóc ròng rã, nước mắt lưng tròng* Cứu mạng.; San: em bó tay, không thể cứu mạng các anh được đâu.)
-“Hoàng Khánh An, tại sao cô lại ở đây hả? ”- Thiên Phong chịu đựng không nổi cái khung cảnh đẹp đẽ trước mắt tức giận đập bàn hét lớn làm nó giật mình làm đổ ly trà trên tay.Trong đầu Khánh Minh nghĩ đúng vài chữ ‘chiến tranh bùng nổ’.
-“Hể, tôi xuống đây uống trà không được hay sao?”-Nó đứng dậy hỏi ngược lại cậu.
-“Hội học sinh là nơi để cô tự tiện đến đây mà chơi đùa hay sao hả?”- Thiên Phong bực tức không để ý đến thể diện của mình đứng dậy sắn tay áo cãi tay đôi với nó.
-“Tôi đã hỏi ý kiến của anh Minh rồi mới xuống chứ tôi đây không có tự tiện nhá”
-“Lâm Khánh Minh, cậu cho phép cô ta xuống đây.”-Thiên Phong liếc mắt nhìn qua Khánh Minh, anh gật đầu nhẹ một cái thay câu trả lời.
-“Thấy chưa, tôi không tự tiện mà.”- Nó tiếp tục cãi nhau với cậu.
-“Nhưng hội học sinh cũng không phải là nơi để cô vui chơi.”
-“Nhưng tôi lại thích nơi này đấy anh làm gì được tôi chứ. Anh tưởng anh là hội phó thì anh hay lắm hay sao, nếu không có cái mác này thì anh cũng chỉ là học sinh bình thường như tôi mà thôi.
-“Cô…cô không biết tôi là ai sao?”
-“Anh là con của bố mẹ anh chứ là ai.Mà cho dù anh là ai thì tôi đây cũng mặc kệ. Tôi-đây-không-rãnh-mà-quan-tâm-Nó nói gằn từng chữ trong miệng.
-“Cô..”-Thiên Phong mở miệng đĩnh cãi nhưng cãi không lại nên thôi.Hôm nay là cái ngày nhục nhã nhất đời Hắc Thiên Phong cậu. Nếu như được giết người không đi tù cậu thề người đầu tiên mà cậu giết chính là Hoàng Khánh An để nó sớm biến khỏi cuộc đời cậu. Khánh Minh vừa uống trà vừa xem cái khung cảnh vui mắt trước mặt.Lần đầu anh nhìn thấy Thiên Phong như thế này.Ai đều cũng có khắc tinh của mình, vậy chăng Khánh An em gái cậu chính là khắc tinh cả đời của Hắc Thiên Phong. Đúng lúc đang hăng say thì nó và Khánh Minh cùng nhận được tin nhắn, là mẹ yêu dấu của nó với nội dung “đầy tình yêu thương” như sau.
-“Khánh An Khánh Minh, mẹ đang ở nhà. Sao bây giớ hai đứa còn chưa về hả.Bố đang đợi đón cả hai ở dưới. Hai đứa có 3 phút để xuống xe bố đón về nhà. Mẹ có chuyện nên cần họp gia đình gấp. Lệnh được ban hành, yêu cầu hai đồng chí thi hành lệnh gấp. Trái lệnh thì cứ chiếu theo luật cũ mà xử tội. Khâm thử
(San: Hình như có gì đó sai sai thì phải. KA+KM:*đồng thanh*: rất sai là đằng khác)
Đọc xong tin nhắn, nó và anh lập tức xách cặp chạy thục mạng xuống lầu để lại một mình cậu đứng đó với khuôn mặt khó hiểu.Tiêu rồi mẹ nó đại giá quang lâm rồi.
-------------------
Bố mẹ của Khánh An và Khánh Minh cuối cùng cũng xuất hiện rồi a. Không biết bà ấy là một người như thế nào nữa.Đón xem nha.
Chap này có nói lên ước muốn có anh trai của San, 5555 (,,TT-TT,,) ta muốn có anh trai quá đi. Có ai làm anh trai ta hay không????????
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
42 chương
19 chương
1 chương
42 chương
42 chương