Hắn làm như không nhìn thấy cử chỉ như tiễn khách của nàng mà điềm nhiên đặt mông ngồi xuống, chiếm cứ cái ghế mà nàng mới nằm ngủ, tựa lưng vào ghế ngồi ngang nhiên ra lệnh: “Uống hết canh đi.” “Cái gì?” Nàng ngây người. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ tinh xảo đeo ở cổ tay trái như muốn xác nhận lại thời gian rồi bình thản nói: “Mẹ tôi muốn xác định là cô đã uống canh rồi thế nên nhân lúc còn nóng thì mau uống đi.” “Anh đùa tôi à?” Nam nhân giương mắt, lại hơi nhếch mày. Được rồi, nàng sai rồi, cái người đàn ông này căn bản không có khả năng nói đùa. Miểu Miểu biết dì Thục Ngọc lo lắng cho nàng, cho nên mới phái cái người rất ít khi chịu nghe lời này đến. Mà cái người này, con mẹ nó đều có thể đem sự tình làm đến thuận lợi mới thôi, nếu có người chắn trước mặt hắn thì nàng tin chắc hắn sẽ tuyệt đối có biện pháp đem thuốc nổ tới mà nổ tung cái chướng ngại đó ấy chứ. Nàng trừng mắt nhìn gã kia đang khoanh hai tay trước ngực, chân thì bắt chéo mà nhìn nàng, đành thở dài. Làm hàng xóm hơn hai mươi năm nàng vô cùng rõ ràng nếu muốn tống khứ cái tên này đi thì chỉ có cách nhanh nhất là làm theo ý hắn. Bây giờ là mười giờ rồi, cái tên này vẫn mặc tây trang thẳng thớm chắc là mới từ công ty tan làm về, nói không chừng tí nữa hắn còn phải lên mạng làm việc tăng ca. Mà nàng cũng không muốn đem phiền toái đến cho người khác, đặc biệt là hắn. Cho nên, nàng đến phòng bếp cầm bát đũa ra, ngồi xuống bên kia của ghế sô pha rồi nhanh chóng uống canh gà tình yêu của dì hàng xóm cho. Hắn không để ý đến nàng, chỉ tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần. Có một khắc nàng còn tưởng hắn đang ngủ. Hơi thở của hắn có quy luật, tây trang thẳng thớm, một cái nếp nhăn cũng không có; Có lẽ chả có cái nếp nhăn nào dám ở địa phương hắn quản lý mà bén mảng tới. Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh hắn ra lệnh một tiếng thì toàn bộ nếp nhăn lập tức xoạt một cái bổ trốn mất dạng, biến mất không thấy tăm hơi. Vì để tiện sửa sang, từ thời trung học đến giờ hắn chỉ để một kiểu đầu húi cua này, cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi, cho dù là học đại học, ra xã hội cũng đều như vậy không hề thay đổi. Không biết vì sao, nàng từ nhỏ liền nhìn hắn không vừa mắt. Nam nhân này làm chuyện gì cũng đều có nề nếp, không giống nàng toàn tùy hứng. “Uống xong rồi?” Hắn hỏi làm nàng đột nhiên phục hồi lại tinh thần. Hóa ra hắn đã mở mắt ra đạm mạc nhìn nàng. Miểu Miểu cúi đầu nhìn vào bát canh, đã thấy đáy. Hóa ra nàng đã đói đến mức ấy? Nàng ngẩn người một giây rồi mới trầm mặc đứng dậy, đem mọi thứ thu thập lại rồi mang tới phòng bếp để rửa và lau khô sau đó đem cái bình hắn mang đến trả lại cho hắn rồi tiễn hắn ra tận cửa. Hắn vẫn duy trì trầm mặc, thẳng đến đi khi ra đến cửa lớn mới quay lại nhìn nàng rồi dặn. “Đem cửa khóa kỹ, rồi lên giường mà ngủ.” Trong một khắc, nàng như nhìn thấy lo lắng và quan tâm trong mắt hắn. Nhưng tiếp theo hắn lại nhướng đôi mày kiếm lên mà lạnh giọng phê bình nàng: “Cô sống một mình mà lại để cửa mở rồi đi ngủ, thật ngu hết biết.” Những lời này cứ thế mà đem chút hảo cảm với hắn đánh nát, rồi hắn còn tuân ra thêm một câu ác ý nữa làm dập tắt hoàn toàn ảo tưởng của nàng. “Không muốn người khác lo lắng thì đừng có làm chuyện khiến người khác phải lo.” Một ngọn lửa tức giận không tên bỗng nhiên dâng lên. “Không cần anh phải lo.” Nàng mím môi nói. “Cho dù tôi không lo thì mẹ tôi cũng sẽ lo.” Hắn nhìn cô từ đầu tới chân, quét hết một lượt rồi thâm ý nói: “Bao lâu rồi cô chưa so gương hả?” Trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn như sắc lạnh của hắn, đột nhiên nàng nhớ tới vì sao mình lại nhìn hắn không vừa mắt đến thế. Tuy rằng thực không lễ phép, nhưng nàng vẫn là sập cửa vào cái mặt đáng ghét của hắn. Nàng chán ghét cái tên tự đại, tự cho mình là đúng này. Ghét hai mươi năm rồi không thay đổi! Khổng Kì Vân cũng chán ghét nàng. Không phải nàng khoe khoang, nhưng bởi vì nàng việc gì cũng biết nên hàng xóm quanh đây đều yêu quí nàng, chỉ có hắn là không. Tuy rằng hắn chưa từng nói ra miệng nhưng nàng có thể cảm giác rõ ràng, hắn đối với việc nàng tùy hứng rất là không đồng ý. Nam nhân kia chỉ dùng một ánh mắt là có thể biểu đạt rõ ràng suy nghĩ cùng sự không hài lòng của mình. Hắn luôn nheo mắt, nhíu mày với nàng. Có một ngày kia nàng còn ngồi tính thì thấy hắn nhíu mày với nàng những … hai mươi mấy lần, mà đó là nàng còn chưa đếm hết bởi vì đếm đến lần thứ hai mươi mấy thì nàng quên mất không đếm nữa. Hai mươi mấy lần nha! Nàng tệ đến thế sao? Nàng làm sao lại khiến người ta chán ghét đến thế chứ? Có sao? “Vương bát đản!” Nàng phẫn nộ liền tiêu sái đi vào trong nhà, lên phòng mình nhưng vẫn không nhịn được đánh mấy quyền vào không khí rồi nổi trận lôi đình lên mắng chửi. “Cũng không phải tôi gọi anh tới đưa canh! Anh nghĩ là tôi muốn nhìn thấy cái mặt anh lắm à? Ai bảo anh xen vào việc của người khác làm gì! Nếu không muốn đưa canh thì đừng đưa a! Chỉ cần nói ngươi bề bộn nhiều việc là được a! Nếu đã không dám cự tuyệt mẹ mình thì tại sao lại còn trút tức giận lên người tôi chứ?” Nàng cởi quần áo, dùng sức đem quần áo bẩn quăng đến cái giỏ để quần áo cần giặt. “Cứt chó! Nếu không phải nể mặt mẹ anh thì anh nghĩ tôi thèm quan tâm đến anh hả? Cái gì mà nếu không muốn làm người khác lo lắn thì đừng có làm chuyện để họ phải lo? Tôi con mẹ nó sống một mình rất ổn –” Nàng xoay người lại, ở gương lớn thấy chính mình tóc tai rối bời, mặt tái nhợt không có chút máu, miệng còn dính canh, đôi mắt thì đen thui, xương sườn thì nhô ra, những lời mắng chửi cũng liền im bặt. Mẹ nó! Nàng trông rất giống quỷ! Tức giận, nàng đem quần dài cởi ra ném ở tấm gương to, che dấu hình ảnh đáng ghét của bản thân, sau đó xoay người đi vào phòng tắm, bước vào trong bồn, mở nước cọ rửa cơ thể đầy mồ hôi của mình, nhưng lại thấy con vịt đồ chơi mà em gái nàng để ở đó. Đáng giận…… Cổ họng nàng đột nhiên co rút lại. Nàng ngồi xổm trong bồn tắm, nhanh chóng cầm lấy con vịt nhỏ màu vàng đó. Đáng chết…… Nàng rất nhớ đứa em gái thích gào thích khóc kia, nhớ lão mẹ luôn thích cằn nhằn, lại nấu ăn không giỏi nhưng khôn khéo giỏi giang, nhớ lão ba ít nói nhưng ôn nhu trầm ổn …….. Nước ấm, không ngừng chảy qua người, nàng cắn môi, nắm chặt con vịt nhỏ màu vàng trong tay, đau lòng khó mà nhịn được nhưng vẫn không thể khóc. Nàng không khóc, một năm trước ba người đi du lịch rồi đột ngột qua đời nhưng nàng cũng không hề khóc. Trước hôm nay, nàng vẫn nghĩ mình vẫn ổn. Nàng có ăn cơm, vẫn theo lệ thường mà vận động, rồi giống như trước kia giúp mọi người xử lý những chuyện vặt vãnh. Kỳ thực nàng cố ý khiến bản thân mình bận rộn, không để bản thân nghĩ quá nhiều nhưng lại cố gắng kéo dài đến tận tối muộn mới về nhà. Nàng không muốn trở lại ngôi nhà không một bóng người, không muốn nhắc nhở bản thân rằng những người thân trong gia đình mà nàng yêu nhất đã không còn trên thế gian này nữa. Cho nên nàng vẫn sống cuộc sống bình thường, làm mọi việc như cũ bởi vì có như vậy mọi người mới không lo lắng, không nhắc tới bi kịch kia và cũng không gặng hỏi tình huống của nàng. Nàng vẫn nghĩ mình đã làm tốt cho đến khi cái tên đáng ghét kia vạch trần thực tế ra trước mặt nàng. Nàng đã quên khóa cửa, không ăn cơm đúng giờ, lại đem mình mệt mỏi đến như con chó lại còn ở trong bóng tối trốn tránh sự thật……. Hít một hơi thật sâu, nàng lấy lòng bàn tay ôm đôi mắt chua sót, nhưng vẫn như cũ không thể khóc, chỉ cảm thấy mệt. Mệt mỏi quá. Mệt mỏi quá. Nếu ngày đó nàng đi cùng họ, nếu nàng ngày đó không bận việc ……… Nước ấm, vẫn chảy, không ngừng. Nàng không dám nghĩ tiếp mà bước ra khỏi bồn tắm, sai khiến thân thể đau nhức như nhũn ra của mình, lau khô người rồi ngã vào trên giường để bóng tối nuốt lấy hết thảy. Sau đó, trời đã sáng. Ngủ một đêm mà nàng vẫn cảm thấy mệt chết đi, khắp cả tứ chi bách hải đều mệt, chỉ muốn nằm mãi không bao giờ dậy nữa. Nàng thở sâu, bắt buộc chính mình xuống giường, một lần nữa bắt đầu một ngày mới. Bất quá, lúc này nàng đem chính mình sửa sang thật tốt, không để cái tên kia thấy được bộ dạng mệt mỏi dơ bẩn của bản thân nữa. Phải cố gắng lên. Nàng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tự nói với chính mình như vậy. Khi nàng bước ra khỏi cửa đi đến bên cái xe của mình, nàng cảm giác được có tầm mắt đang nhìn mình. Nàng biết đó là hắn nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại. Khổng Kì Vân đứng ở ban công lầu hai của căn nhà kế bên, trong tay cầm một tách cà phê. Hắn đã ăn mặc chỉnh tề, bộ tây trang trông như quân phục, khuôn mặt anh tuấn vẫn như cũ không có chút biểu tình gì làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc của hắn. Nàng có chút hoài nghi cái tên vương bát đản này đang giám thì chính mình. Chắc sợ nàng tự sát sẽ làm kế hoạch mua lại căn nhà của hắn bị ảnh hưởng đi. Năm trước, sau khi sự việc ngoài ý muốn phát sinh, cái tên nam nhân máu lạnh vô tình này ở ngay trong tang lễ yêu cầu nàng bán nhà cho hắn. Trời biết, người nhà nàng thi hài còn chưa đốt thành tro mà nàng không hiểu da mặt hắn dày đến thế nào mới có thể mở miệng muốn nàng bán nhà cho hắn. Lúc đó nàng phải vận hết sức bình sinh mới có thể không đem vòng hoa viếng của người ta đem đập vào đầu hắn. Cái tên vô tình đó. Cố nén xúc động muốn làm ra hành động khiếm nhã với hắn, Miểu Miểu xoay người, sải bước ra xe ô tô, nhấn bàn đạp, rời khỏi ngôi nhà không một bóng người. Hai chân giống như đang đeo ngàn cân nhưng nàng vẫn cố gắng duy trì ổn định không để hắn nhìn ra bộ dáng run rẩy của mình. Mệt mỏi quá. Nàng nhịn không được mà nghĩ, nhưng sau đó nàng đạp chân ga tăng tốc không để bản thân tiếp tục nghĩ. Nàng ngửi được một chút hương. Thản nhiên, nhẹ nhàng, theo gió mà đến, như ẩn như hiện. Mùi hương kia có chút quen thuộc, nhưng nàng nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra đã ngửi thấy mùi đó ở đâu vào lúc nào. Đợi cho nàng phát hiện ra thì đã theo mùi hương kia ở trong phố sá sầm uất đi đến trước sân một quán cà phê mà nàng chưa từng nhìn thấy. Trước cửa tiệm cà phê có một cây bồ đề lớn và những bông hoa đỏ mọc khắp cả sân Những bông hoa này là hoa bỉ ngạn, loài hoa của âm phủ. Nàng nhận ra loài hoa có chút quỷ dị, yêu diễm này nhưng lại quên mất là ai nói với nàng. Những bông hoa màu đỏ này khiến cho tiệm cà phê thêm phần kỳ quái. Nhưng mùi hương này không phải do đám hoa này tỏa ra, nàng biết rõ. Hương vị kia không phải chỉ có một mùi, cũng không phải mùi cà phê. Nàng không biết đó là mùi gì, cũng không thể phân việt rõ ràng nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng một tầng lại một tầng hương thơm ôn nhu. Mùi hương kia là từ trong quán truyền ra. Miểu Miểu dừng xe, đẩy cửa sân rồi đi vào trong tiệm cà phê. Mùi hương đó trở nên rõ ràng hơn khi nàng đẩy cánh cửa thủy tinh ra. Nó thanh đạm lại hấp dẫn. “Hoan nghênh quý khách.” Một cô gái, ngồi ở trong quầy, khóe miệng nở một nụ cười thần bí. Một con mèo màu đen đang cuộn mình trên ghế sô pha, đang hé mắt nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt màu bảo thạch. Miểu Miểu ở cạnh cửa chần chờ một chút, đột nhiên hoài nghi chính mình vì sao lại đi vào trong này. Sau đó nàng thấy một cái lư hương nho nhỏ bằng đồng để trên quầy bar. Cái lư hương kiểu Trung này đặt trong một tiệm cà phê kiểu Tây có vẻ không hợp cho lắm. Khói trắng bay lên lượn lờ trong không khí. Nàng không tự giác đi về phía trước từng bước, đi vào trong quán. Phía sau tựa hồ vang lên tiếng chuông cửa, nhưng nàng nghe lại giống như tiếng vọng lại từ xa xôi ngàn dặm. Không tự chủ được, nàng đi tới xem xét cái lư hương tinh xảo kia. Mùi hương ấm áp lại quen thuộc vây quanh nàng. Lặng lẽ, nàng hít vào một hơi, mùi hương theo chóp mũi rót vào tim phổi, cơ hồ trong giây lát khiến cho tâm tình nàng trấn định. Trong lúc hoảng hốt nàng như thấy có hai bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy nàng, thay nàng che gió chắn mưa, bảo vệ nàng ………. “Ngươi thích mùi hương này sao?” Nghe câu hỏi đó, nàng liền hồi tỉnh lại, thấy cô gái trẻ tuổi có mái tóc dài kia không biết từ bao giờ đã đứng ở bên kia quầy bar, đối mặt với nàng mà mỉm cười. Nàng còn chưa kịp trả lời thì lại đột nhiên nhịn không được mà ngáp một cái nho nhỏ, giữa ban ngày. Bỗng nhiên, tim nàng có chút đập mạnh và loạn nhịp. Đây là chuyện một năm nay chưa từng phát sinh. Nàng vẫn ngủ không tốt, hôm nào cũng phải để bản thân mệt mỏi đến cực độ mới có thể ngủ được. “Chúng tôi có bán loại hương này.” Cô gái lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ được làm thủ công tinh xảo, mở nắp hộp cho nàng xem, nói: “Đây là bí phương được tổ truyền, giúp an giấc, ổn định tinh thần, trừ đi tâm hỏa và giải ưu phiền.” Ở trong hộp là hương phấn dạng bột, nhìn không ra được là làm từ cái gì. Ai mà biết được cô gái này có bỏ gì bên trong không, nói không chừng cái bột này còn có chứa hàng cấm. Cô gái mở cái lư hương ra cho nàng xem bên trong. Bên trong lư hương có một đụn nhỏ bột phấn nhưng cũng không nhiều. “Bột hương này không cần dùng nhiều, chỉ cần mỗi ngày trước khi ngủ lấy muỗng nhỏ múc một thìa như vậy rồi đốt lên là đảm bảo có thể ngủ ngon.” Nàng chần chờ, nhưng cô gái này lại như biết nàng đang nghĩ cái gì nên cứng rắn đem cái hộp và cái thìa đồng nhét vào tay nàng, còn cười cam đoan: “Cô yên tâm, hương của chúng tôi đã trải quan kiểm tra chất lượng rồi, trăm phần trăm vô hại với thân thể, cam đoan so với thuốc ngủ bác sĩ kê đơn còn an toàn hơn.” Không tự chủ được, nàng lại đánh một cái ngáp nho nhỏ. Lý trí cảnh giác muốn nàng đưa hộp bột hương trả lại cho người ta nhưng không biết tại sao nàng lại đưa tay ra cầm lấy cái hộp đó. Trải qua chuyện đó nàng không phải chưa thử qua thuốc ngủ nhưng cho dù uống cũng không không có tác dụng, nàng vẫn cả đêm không ngủ được, nếu không thì cũng gặp ác mộng. Cho nên, nàng luôn cố gắng đem chính mình mệt mỏi đến cực điểm thì mới có thể đi vào giấc ngủ. Cái này so với thuốc ngủ còn hiệu quả hơn ư? Mấy lời quảng cáo này thật khiến người ta động lòng. Nàng nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, mũi ngửi được mùi hương ôn nhu thản nhiên. Trong lúc nàng vẫn còn lo lắng thì cô gái kia đã đem cái lư hương đóng gói lại và đưa cho nàng. “Mua đi, hiện nay chúng tôi đang có khuyến mãi đặc biệt, mua hương còn được tặng một cái lư hương nữa.” Nàng hơi hơi sửng sốt, chậm nửa nhịp mới hồi thần, giương mắt nhìn cô gái tóc dài kia, hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền vậy?” “Một ngàn đồng.” Cô gái báo giá tiền, sau đó lại quay người đem đến một hộp trà hoa để trên mặt bàn, ngọt ngào mà cười: “Chúng tôi còn tặng thêm một hộp trà nhài có hương hoa oải hương. Cái này không có thuốc trừ sâu đâu, đồ được bà chủ nhà chúng tôi chính tay trồng ở vườn phía sau, là thực phẩm hữu cơ. Trước khi ngủ cô uống một ly, đảm bảo có thể ngủ thẳng đến bình minh.” Miểu Miểu nhìn nụ cười của cô gái, biết rõ là không được mua những sản phẩm không rõ lai lịch vì rất nguy hiểm nhưng nàng giống như bị quỷ ám mà lấy ví ra trả tiền. Cái này không phải thuốc. Nàng tự nói với chính mình như vậy. Đây chỉ là hương. Cái mùi hương này không hiểu sao làm nàng an tâm. Thử một lần chắc là cũng không sao đâu…… Nàng lại quên mất không hỏi, hương này tên là gì. Bóng đêm lại lần nữa buông xuống, ánh trăng lấp ló trong mây, tỏa ra sánh sáng trắng thản nhiên. Miểu Miểu ngồi ở trên giường, nhìn cái lư hương ở trên đầu giường, lại nhìn đến cái hộp gỗ ở trên tay. Trên mặt hộp không có thông tin gì, ngay kể cả thông tin về nguyên liệu cũng không có. Có lẽ, nàng hẳn là nên quên nó đi, coi như nàng đánh rơi tiền còn hơn là đem bản thân ra thử cái loại hương liệu không rõ lai lịch thế này. Nàng mở ngăn kéo ra, để cái hộp gỗ vào rồi đóng lại và lên giường đi ngủ. Giường mềm mại như đang hút lấy nàng vào giữa nhưng vẫn khiến nàng không ngủ được. Còn cái mùi hương kia thì vẫn thản nhiên lởn vởn trong không khí không đi. Nằm vài giờ, nàng vẫn ở trên giường lăn lộn, cơn buồn ngủ vẫn như cũ không thèm tới. Cuối cùng nàng vẫn ngồi dậy mở ngăn kéo ra. Hộp gỗ đó không phải đồ mới. Cái hộp đem bóng là do được người ta vuốt ve nhiều năm mới có thể sáng bóng tự nhiên như vậy, từng đường nét hoa văn đều trơn nhẵn, cầm vào trong tay thấy rất ôn nhuận, giống như ngọc nhưng lại không lạnh lẽo. Kỹ thuật làm ra cái hộp này thật tinh xảo, chỗ nối hộp với nắp trơn nhẵn nhìn không ra đường nối nhưng chỉ cần nhẹ nhàng nhưng chỉ cần nhẹ nhàng nhấc lên là lại có thể mở ra. Nắp hộp mới mở ra thì một mùi hương nhẹ nhàng liền phiêu tán ở trong không khí. Bóng trăng tiến vào trong cửa sổ, rơi vào lòng bàn tay, chiếu vào trong hộp, đến những lớp bột phấn tầng tầng. Nàng cầm lấy cái thìa đồng nho nhỏ, múc một thìa rồi mở lư ra đổ vào bên trong. Bột phấn màu vàng, rất nhỏ ở trong ánh trăng giống như tấm màn lụa chạy chậm rãi không tiếng động xuống đáy lư, tại giữa đáy lư chất thành một đống nhỏ. Nàng dùng bật lửa châm lên đỉnh của đụn phấn hương. Ngọn lửa xẹt qua, đám phấn bắt lửa cháy lên, sau đó lại chìm xuống và bắt đầu tỏa ra khói trắng lượn lờ. Miểu Miểu nhìn chăm chú vào đám phấn hương đó, tim có chút đập nhanh và loạn nhịp, không biết tại sao, ngực nàng đột nhiên co rút một chút. Là quá mệt mỏi đi? Trước kia nàng chưa từng đốt huân hương, không thể có cảm giác quen thuộc này được, trừ phi nàng đang nằm mơ. Nàng nhếch khóe miệng tự giễu rồi đem cái lư hương để lại đầu giường rồi một lần nữa nằm lại trên giường. Nói thật là nàng cũng không tin cái này có thể có tác dụng gì nhưng hiện tại cũng không có biện pháp gì thì đành lấy ra thử xem sao. Đêm nặng nề, thật sâu. Mùi hương thản nhiên tiến vào tim phổi. Lòng nàng kỳ lạ lại chậm rãi ổn định. Cảm giác an toàn đến kỳ quái dâng lên. Không ngờ trong lúc đó hai mắt nàng bất giác nhắm lại, nàng thở dài một hơi. Trong lúc hoảng hốt, nàng có cảm giác một đôi tay to rộng đang nhẹ ôm lấy nàng, như dỗ dành, an ủi muốn nàng tiến vào trong vòm ngực ôn nhu vô hình kia. Cảm giác đó thật chân thực. Nàng muốn mở mắt ra để nhìn nhưng mí mắt như có ngàn cân nặng không thể mở ra. Ngủ đi…… Bỗng dưng nam nhân có ống tay áo mang hương thơm nói Đừng sợ…… Nàng nhíu mày, lại cảm giác được ngón tay cái thô ráp mơn trớn mi tâm của nàng. Đôi bàn tay kia, ôn nhu như vậy. Chắc là mơ thôi? Nàng nửa tỉnh nửa mơ mà nghĩ. Chưa từng có người đàn ông nào ôn nhu dỗ nàng ngủ như vậy, kể cả lão ba cũng chưa từng. Là hương phấn kia có vấn đề? Nàng buồn ngủ đoán, vẫn muốn mở mắt ra nhìn nhưng ngón tay của nam nhân lại một lần nữa vuốt ve lông mày của nàng, vuốt ve những bất an của nàng. Đừng nghĩ…… Giọng nói của hắn yên lặng giống như đang kề bên tai nàng mà nói. Nàng như có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của hắn. Nàng hẳn là nên cảm thấy sợ hãi nhưng lại không hề kinh hoàng, cơ thể nàng lại không tự chủ được mà thả lỏng. Vài giây sau, nàng tự dưng chìm vào bóng tối an ổn–