Đồ mi hương
Chương 18
“Tôi không nói gì, đây là canh mẹ đã nấu rồi.” Hắn nhìn nàng, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ cô chắc cũng không muốn để bà biết.”
Miểu Miểu bưng canh bát, nhẹ nhàng thở ra, giải thích: “Không phải tôi không muốn để cho dì biết, chỉ là không muốn dì lo lắng thôi.”
Hắn gật đầu, không nhiều lời nữa.
Đúng lúc đó giọng hát của Nora lại vang lên.
Điện thoại của nàng hẳn là ở trong ba lô nhưng sao tiếng lại truyền đến từ trên người hắn vậy.
Hắn mắt cũng không chớp lấy từ trong túi ra một cái điện thoại, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Hóa ra không phải điện thoại của nàng.
Miểu Miểu không nghĩ nhiều, chỉ bưng bát canh, chậm rãi uống một ngụm canh gà, cảm giác canh nóng chảy qua yết hầu làm ấm bụng.
Nhìn không ra người như hắn lại dùng ca khúc này làm chuông điện thoại, đã thế đây lại là bài mà nàng cũng dùng làm nhạc chuông.
Nàng chậm rãi uống một ngụm nữa, vừa uống vừa trộm ngắm hắn.
“Đúng.” Khổng Kì Vân vừa nhìn nàng ăn canh, vừa trả lời: “Đúng vậy, tôi đã gọi điện thoại, anh ta sẽ hỗ trợ anh.”
Mà cũng lạ, sao điện thoại của hắn với của nàng lại giống nhau thế nhỉ?
Đúng vậy, chính là một loại.
“Đừng khách khí, hẹn gặp lại.” Hắn lấy điện thoại ra, nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Nàng nhìn cái di động trong tay hắn, nhịn không được trừng mắt.
Không thể nào, làm sao mà cả ảnh nền cũng giống nhau thế chứ?
“Khổng Kì Vân?”
“Ân?”
Hắn rũ mắt, rất nhanh bấm bàn phím, kiểm tra tin nhắn, nàng còn chưa hiểu gì thì hắn đã bấm máy trả lời tin nhắn.
“Anh thích Nora hả?”
“Cũng được.” Hắn thản nhiên trả lời.
“Tôi cũng dùng bài hát đó làm nhạc chuông.” Nàng nheo mắt.
“Ân.” Hắn lên tiếng, vẫn tiếp tục ấn ấn trên bàn phím nhỏ.
“Điện thoại chúng ta còn cùng loại.” Nàng nêu lên.
“Ân.”
“Thật khéo.” Miểu Miểu mở miệng.
“Ân.” Hắn vẫn chỉ ừ một câu.
Nàng không thể tin được trừng mắt nhìn nam nhân trước, rốt cục nhịn không được nói: “Xin hỏi đó là điện thoại của tôi hả?”
Rốt cục, hắn cũng ngước mắt lên nhìn nàng, nhưng vẫn chỉ phun một chữ.
“Đúng”
Nàng hít một ngụm, chỉ cảm thấy một trận choáng váng, vươn tay đoạt điện thoại của mình về, “Anh làm cái gì vậy? Anh mới vừa nói chuyện với ai? Sao anh lại trả lời tin nhắn của tôi?”
“Là ông chủ của cửa hàng điện tử Thụy Hoa.” Hắn không tranh cái điện thoại với nàng mà chỉ nhìn nàng nói: “Ông ấy muốn trang trí lại nhà, muốn tìm một nhà thiết kế có năng lực lại hiểu ý, nên tôi giới thiệu cho ông ta một người.”
“Anh…… Cái gì?” Nàng không thể tin nhìn hắn.
“Tôi giới thiệu một nhà thiết kế cho ông ấy.”
Miệng mở lớn, quả thực ngây người, “Đó là khách của tôi nha –”
“Cô cần nghỉ ngơi.” Nam nhân đem hai tay giao nhau ở trước ngực, lạnh lùng nói: “Tôi tin tưởng khách của cô có thể thông cảm.”
“Anh điên rồi sao?”
“Không có.”
Hắn thoạt nhìn cũng giống kẻ điên, nhưng hành vi của hắn thì rất giống, thật là —
Di động lại vang lên báo tin nhắn đến, nàng liền cúi đầu kiểm tra di động.
Không xem còn tốt, xem xong nàng muốn hôn mê.
Nàng nhanh chóng mở phần tin nhắn, chỉ thấy vài tin hồi đáp đều nói nàng nên nghỉ ngơi tốt, có thể mới có thể đi xa, sức khỏe là quan trọng nhất v.v.
Nàng bưng bát canh uống được một nửa, tức giận đến cực điểm nhưng lại chẳng có chút khí lực nào, chỉ có thể đau đầu nhìn hắn, nói: “Sao anh lại làm thế? Đây là điện thoại của tôi, khách hàng của tôi. Anh làm thế là xâm phạm riêng tư của tôi anh có biết không?”
“Đương nhiên biết.” Hắn nhìn nàng, nói: “Nhưng cô đâu thiếu tiền, không cần vì thế bán mạng, đem sức khỏe của mình ra phung phí.”
Nàng nhíu mày, “Tôi không có đem sức khỏe phung phí.”
“Cô vừa mới nôn ở ven đường.” Hắn bình tĩnh vạch trần.
“Đó không phải bởi vì quá mệt mỏi!” Nàng tức giận mở miệng.
“Vậy thì vì sao?” Hắn hỏi.
Miểu Miểu hé miệng, lại đáp không được, chỉ có sắc mặt nháy mắt trở nên trắng xanh.
Hắn nhíu mày.
Nàng á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trừng mắt hắn.
Vì sao?
Nàng biết nói thế nào đây? Nói nàng đầu óc không minh mẫn, nói mình đốt hương thì liền trở về thời Chiến quốc sao? Hay nói nàng ở một tiệm cà phê mua hương phấn rồi lại không thể nào tìm lại cái tiệm đó hả?
Có lẽ, hắn nói đúng, mọi chuyện đều là do nàng mệt đến cực điểm, cho nên mới xuất hiện ảo giác, mới có thể từng bước đi đến con đường điên dại?
Sự chán nản xấu hổ, bỗng nhiên biến thành giận dữ.
Miểu Miểu đỏ mắt, bật thốt lên: “Vì sao tôi nôn không liên quan đến anh! Cám ơn anh quan tâm nhưng tôi không cần!”
Một câu này vang vọng trong phòng, làm tổn thương hắn cũng làm nàng kinh ngạc.
Khổng Kì Vân híp mắt lại.
Khuôn mặt tuấn tú không rõ biểu tình, sau một lúc lâu, hắn chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài.
Mặt Miểu Miểu tái nhợt, vẫn bưng bát canh gà còn bốc khói, nắm chặt di động, trơ mắt nhìn hắn đóng cửa phòng, phát hiện chính mình đúng là một cái trứng thối không cứu được.
Nản lòng buông di động, nàng lấy tay che trán, chỉ cảm thấy hai mắt lại chua xót.
Nàng không phải người không có lễ phép, cũng không phải kẻ không biết ơn mà nnagf cũng không biết sao mình lại nói ra lời ngu xuẩn như vậy, thật không biết tốt xấu.
Hắn quan tâm nàng, cho nên mới chiếu cố nàng, nàng biết, hơn nữa phi thường rõ ràng.
Nam nhân kia có thể mặc kệ nàng, để nàng một mình ở ven đường làm như không thấy, nhưng hắn vẫn dừng lại hỗ trợ, còn đưa nàng về nhà.
Có lẽ hành vi của hắn có điểm quá đáng, nhưng kỳ thật hắn đem mọi việc xử lý rất tốt mà.
Nàng kiểm tra tin nhắn trong hai giờ qua, ngẫu nhiên cũng có người gọi điện tới cảm tạ.
Hắn không có cự tuyệt hết khách của nàng mà vẫn hỗ trợ xử lý công việc, từ giao dịch nhà cửa tới bán đấu giá đồ đạc. Hắn thậm chí còn giúp người ta mua vé, giúp một vị hàng xóm đi mua thuốc. Việc lớn hắn xử lý, việc nhỏ hắn cũng làm, sau đó báo cho họ rằng nàng không khỏe cần nghỉ ngơi một thời gian.
Hắn thậm chí không kiêng kị mà giúp công ty cạnh tranh thuê xe vận chuyển hàng hóa.
Nàng hoài nghi những người đó sẽ có phản ứng gì nếu biết người tiếp điện thoại bọn họ là Khổng Kì Vân đại danh đỉnh đỉnh trong giới kinh doanh.
Từ nhỏ, nàng vẫn cảm thấy hắn là kẻ đáng ghét.
Hiện tại, nàng mới hiểu được kẻ chân chính đáng ghét là nàng.
Nỗi chán ghét bản thân tràn ngập trong phòng nàng.
Sự thật là, nàng vẫn không muốn đối mặt, tuy rằng nàng có thể thoải mái nói ra miệng nhưng lại không muốn đối mặt với thực tế. Nàng không muốn làm cho công ty nào vì chỉ có công việc bận rộn này mới khiến nàng quên hết thảy, giả vờ cuộc sống của nàng vẫn bình thường. Sự thật là, chỉ cần điện thoại vang lên thì nàng sẽ không còn cảm thấy thế giới này chỉ có một mình mình nữa.
Nàng coi nó thảnh vật bảo mệnh, lấy nó làm cái cớ để trốn tránh.
Cho nên khi cái di động trước bị hỏng, nàng không nói hai lời, lập tức đi mua cái mới, một giây cũng không dám day dưa.
Nhìn di động mới tinh lóe sáng, Miểu Miểu nghẹn họng, mắt càng chua xót hơn.
Đêm đã khuya, đèn nhà bên vẫn sáng, ánh sáng thản nhiên lướt qua bầu trời đêm, chiếu sáng phòng nàng.
Con nhìn Kì Vân mới ngoan làm sao, sớm đã tắt đèn đi ngủ, nào có thức suốt đêm giống con, lúc cần ngủ thì không ngủ, lúc cần rời giường thì lại dậy không nổi……
Lời trách cứ mang theo bất đắc dĩ của mẹ vang lên bên tai nàng.
Từ nhỏ, hắn chính là một đứa trẻ ngoan hay đi ngủ sớm.
Khổng Kì Vân chưa từng thức đêm.
Hàng xóm láng giềng đều biết điều đó. Nhưng một năm nay hắn chưa bao giờ tắt đèn, một lần cũng không.
Mới đầu, nàng còn nghĩ hắn vì công việc cho nên mới phải thức đêm.
Hiện tại nàng mới hiểu được, hắn không tắt đèn là vì nàng.
Vì muốn nói cho nàng biết trên thế giới này còn có người khác, không phải chỉ còn lại một mình nàng.
Mặc dù nàng nói ra lời vô lễ như vậy, chọc giận hắn nhưng hắn vẫn để đèn.
Lòng nàng rầu rĩ đau.
Cắn môi, Miểu Miểu nhìn lại di động trong tay.
Nàng biết, nàng không thể tiếp tục thế này.
Nàng hiểu được, hắn nói đúng, nàng phải nghỉ ngơi.
Thật sâu hít vào một hơi, Miểu Miểu hạ quyết tâm, cố lấy dũng khí, ấn hạ nút nguồn điện.
Điện thoại lóe ra ánh sáng, vang lên một tiếng nhẹ nhàng, màn hình hiện lên logo của công ty rồi tắt hẳn, không một tiếng động.
Cốc Cốc —
Tiếng đập cửa vang lên.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không quay đầu liền mở miệng: “Vào đi.”
Người tới mở cửa ra, đi vào trong phòng, rồi khép cửa lại.
Vốn tưởng cha hoặc mẹ có việc cần tìm hắn nhưng Khổng Kì Vân đang muốn di động con chuột lại ngửi thấy một mùi hương thản nhiên.
Đó là mùi của nữ nhân hàng xóm.
Hắn cứng đờ, bất động.
Nàng một đường đi đến phía sau hắn. Hắn có thể cảm giác được nàng tới gần.
Hắn bắt buộc chính mình di động con chuột, làm bộ đang xem thị trường chứng khoán, mắt nhìn những con số nhưng lại như chẳng thấy gì.
“Nếu tôi là anh thì sẽ không quan tâm tới công ty này, ông chủ công ty này gần đây có chút nguy cơ về tài vụ.”
Đề nghị của nàng từ phía sau truyền đến.
Hắn không có quay đầu, chỉ mở sang trang khác, xem tiếp.
“Công ty điện tử này gần đây bị ngân hàng từ chối cho vay, tin này hẳn là sẽ đăng báo sớm.”
Hắn lại cứng đờ người.
“Có một vị chủ ngân hàng, mấy ngày trước nhờ tôi đón con, tôi nghe thấy bà ấy nói qua điện thoại như vậy.”
Hắn lại rời khỏi trang đó và mở một trang khác.
“Cái công ty này không tệ, bọn họ vừa mới nhận được đơn đặt hàng từ nước Mỹ, hơn nữa, anh cũng là người có tiền.”
Hắn ngây ngẩn cả người, không khỏi xoay ghế nhìn nàng.
Mặt nữ nhân kia vẫn tái nhợt, nhưng có vẻ đã đỡ hơn, có chút huyết sắc.
“Cô làm sao mà biết chuyện đơn đặt hàng từ Mỹ?” Ngay cả chính hắn cũng mới xác định được đơn đặt hàng đó hôm nay.
“Mẹ anh mới nói với tôi.” Nàng cúi đầu nhìn hắn, nói: “Anh không thể tin được trong lúc vô ý mọi người sẽ để lộ ra bao nhiêu tin tức nhỏ có thể giúp kiếm tiền đâu.”
Có lẽ hắn có thể tưởng tượng ra vì nàng chính là minh chứng thực tế nhất rồi còn gì.
Hắn nhìn chăm chú vào nữ nhân có vẻ không yên kia, nói: “Tôi không cần cô nói mấy tin tình báo đó cho tôi.”
“Tôi biết.” Nàng cúi mắt, sắc mặt nháy mắt lại trở nên trắng bệch.
“Cô có chuyện gì sao?” Hắn nắm chặt con chuột hỏi.
“Tôi uống xong canh rồi nên đến trả nồi.” Nàng cúi đầu nói.
Nồi thì đưa cho mẹ hắn là được rồi, sao phải vào phòng hắn, hơn nữa trên tay nàng cũng chẳng có cái nồi nào. Nhìn nữ nhân quật cường trước mắt, hắn chỉ cảm thấy phiền chán trong lòng dâng lên, đang muốn quay đầu, tiếp tục làm việc thì nàng lại mở miệng.
“Còn có” Miểu Miểu liếm liếm môi, hít vào, giương mắt, nhìn hắn nhỏ giọng mở miệng: “Tôi xin lỗi.”
Trong một giây, hắn hoài nghi mình nghe lầm.
Hắn nhướng mày khiến cho tai nàng nóng lên, mặt ửng đỏ, nhưng vẫn cố lấy dũng khí lặp lại.
“Tôi xin lỗi.” Nàng nói, lần này, giọng lớn hơn.
Mặt hắn không chút biểu tỉnh, chỉ hơi nghiêng đầu, hơi nheo mắt nhìn nàng.
Miểu Miểu co quắp bất an đứng, nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn, há mồm lại nói: “Tôi không nên nói như vậy, tôi biết anh không có ác ý…… Chính là tôi……”
Nàng ngừng một chút, không hiểu sao lại khẩn trương, thậm chí nhịn không được cắn môi.
Hắn thấy trong mắt nàng có thần sắc không xác định. Nàng trầm mặc thật lâu đến nỗi hắn cơ hồ nhịn không được muốn thúc giục nàng, kêu nàng đừng dùng răng nanh chà đạp đôi môi non mềm kia nữa. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn, kiên nhẫn chờ.
Đáng chết, Hoa Miểu Miểu, mày đến giải thích thì phải nói rõ ràng, lắp bắp như vậy làm gì.
Rõ ràng đã hạ quyết tâm nhưng chuyện tới trước mắt nàng vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nàng bắt buộc chính mình há mồm, để lời thốt ra.
“Gần đây tôi có nằm mộng…”
Nàng vừa mới bắt đầu đã có chút ông nói gà bà nói vịt. Hắn nhận ra câu này với câu trước đó không có liên quan gì nhưng vẫn mơ hồ hiểu được điều này rất quan trọng.
“Tôi ngủ không tốt, đã thật lâu tôi không ngủ được…… Tôi nghĩ anh chắc cũng biết……”
Nữ nhân trước mắt phi thường khẩn trương. Hắn chưa bao giờ thấy nàng khẩn trương như thế, bất an như thế.
Nàng nhìn bên cạnh, không được tự nhiên đưa tay ôm lấy bản thân, chậm rãi ma sát hai cánh tay, giống như không khí trong phòng chỉ có 8 độ chứ không phải 28 độ vậy.
Nữ nhân này thoạt nhìn giống như đang ở nơi tuyết lạnh, hắn muốn kéo nàng vào trong lòng nhưng lại sợ quấy nhiễu đến nàng.
Miểu Miểu nuốt nước miếng, nói: “Tháng trước, trên đường đi tôi mua được một hộp hương phấn có mùi rất dễ chịu. Nhân viên cửa hàng nói hương đó có thể giúp yên giấc. Tôi muốn thử nên đã mua về.”
Miểu Miểu đem tầm mắt kéo đến mặt hắn, chờ hắn bình luận, nhưng nam nhân trước mặt không có biểu tình gì, cũng không có cười nhạo nàng, hay chỉ trích nàng, chỉ mặt không đổi nhìn nàng.
Không biết từ khi nào, hắn đã muốn vòng ghế ra ngồi đối diện với nàng.
“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi.
“Tôi đốt hương đó lên.” Nàng hướng hắn, nói: “Sau đó tôi nằm mộng.”
Hắn vẫn không có phản ứng quá lớn, nhưng nàng biết kế tiếp mới là trọng điểm.
Nàng lại hít một hơi thật sâu, sợ chính mình đổi ý liền nhanh chóng mở miệng: “Tôi mơ thấy mình quay về thời Chiến quốc, còn có một người bạn.”
Nàng nín thở nhìn hắn, chờ hắn lớn tiếng cười nhạo, hoặc tức giận.
Nhưng hắn chính chỉ lấy tay đỡ mặt, một lời không nói, dùng đôi con ngươi đen thẳm nhìn nàng, môi mỏng hé mở.
“Tên gọi là gì?”
Miểu Miểu ngẩn ra.
“Bạn cô.” Hắn nói.
Nàng trừng mắt hắn, há mồm, mở miệng: “Đao Đồ Mi…… Nàng kêu Đao Đồ Mi…… Đồ Mi là tổng quản……”
Nói được rồi thì nàng cũng không dám dừng lại.
Trước khi kịp hối hận, nàng đã thao thao bất tuyệt đem mọi chuyện đều nói ra, từng câu chữ đều tuôn ra như suối, phiêu tán ở trong không khí.
Truyện khác cùng thể loại
148 chương
73 chương
45 chương
4 chương
41 chương