Đồ mi hương

Chương 16

Thiên hạ trong lòng vừa run rẩy vừa nói, giống một đứa trẻ con. Chưa bao giờ thấy nàng yếu ớt như vậy, ngực hắn không hiểu sao thắt lại. “Sẽ không.” Hắn ôm nàng, mở miệng khuyên bảo: “Không có việc gì, đừng sợ, mau ngủ đi.” Giọng nói của hắn thản nhiên lại làm cho nàng an tâm. Vỗ về mái tóc ướt mồ hôi của nàng, hắn nhỏ giọng hứa hẹn, “Tôi sẽ ở đây.” Phải không? Hắn…… Sẽ ở lại chứ? Hắn thật sự…… Sẽ ở lại bồi nàng sao……? Giống như nghe được câu hỏi và hy vọng trong lòng nàng, hắn lại mở miệng, bình tĩnh cam đoan. “Tôi sẽ ở trong này.” Rúc trong vòng tay ấm áp của hắn, Miểu Miểu lặng lẽ thở ra một ngụm, rốt cục, thành thật nhắm mắt lại. Hắn có thể cảm giác được, lông mi nàng không run lên nữa, nàng từng chút một thả lỏng, không căng lên như dây cung nữa. Mới vừa rồi, nghe thấy nàng kêu thảm thiết, hắn còn tưởng có kẻ trộm hay cường đạo lẻn vào tấn công nàng. Không nghĩ nhiều, hắn vội nhảy qua ban công, mở cửa xông vào, ai ngờ lại chỉ nhìn thấy nàng một người, nửa ngồi ở trên giường, biểu tình thống khổ phát ra tiếng kêu thê lương, tiếng khóc đó như dốc hết tâm can khiến người nghe sợ hãi. Lúc ấy, nàng trừng lớn hai mắt, tràn đầy đau xót. Hai mắt nàng đỏ lên, giống như sắp nhỏ máu. Tình hình đó sợ tới mức hắn hắn không thể nghĩ nhiều, vừa hoàn hồn, hắn đã lên giường, đem nàng ôm vào trong lòng, lên tiếng an ủi. Hắn vẫn nghĩ nàng khóc vì gặp ác mộng mà bừng tỉnh. Thẳng đến giờ phút này, hắn mới phát hiện, dù cả người nàng đầy mồ hôi, đôi mắt đỏ lên, lộ vẻ đau khổ nhưng tay hắn để ở trên mắt nàng lại không thấy nước mắt. Một giọt, cũng không có. Nữ nhân này trong tang lễ cũng chưa từng khóc. Trên thực tế, trong trí nhớ của hắn, cho tới bây giờ chưa từng thấy nàng khóc. Nhiều năm như vậy, hắn và nàng cũng có thể miễn cưỡng được coi là thanh mai trúc mã, nhưng đúng là hắn chưa bao giờ thấy nàng rơi nước mắt. Lúc té ngã, bị khi dễ, chịu ủy khuất, nàng sẽ kêu đau, sẽ mắng, oán giận, nhưng lại chưa từng khóc rơi lệ. Mặc dù người nhà ngoài ý muốn bị chết, nàng cũng chỉ nghiêm mặt, im lặng đem mọi việc xử lý, ở trong tang lễ, hàng xóm thân hữu đều khóc nhưng nàng vẫn mở to đôi mắt đỏ bừng mà đón tiếp mọi người, một giọt lệ cũng không thấy. Vì sao nàng không khóc? Rõ ràng là đau như vậy, nhưng nàng lại không khóc. Ngay cả khi gặp ác mộng, nàng vẫn ngoan cường nhịn không khóc là sao? Nữ nhân này rốt cuộc là có chuyện gì? Không biết vì sao, việc nàng cố gắng kìm nén khiến hắn tức giận, cũng không biết tại sao mình lại để ý đến thế. Bất quá chỉ là hàng xóm…… Đêm tối, vắng vẻ. Đêm hè vô cùng nóng. Trong thành thị, không có tiếng côn trùng hay tiếng ếch kêu, chỉ có xa xa ngẫu nhiên truyền đến tiếng xe cộ. Nữ nhân trong lòng đã nặng nề ngủ. Hắn còn có công việc phải làm, đèn trong phòng hắn, máy tính và điều hòa còn đang mở. Cúi đầu nhìn tóc nàng, lông mi thật dài, cùng cái mũi khéo léo, hắn hoài nghi ngồi như vậy thì nàng có ngủ thoải mái không. Hắn lo lắng có nên để nàng nằm lại trên giường không. Nhưng mà hắn vừa động thì nàng liền nhíu mày, phát ra tiếng rên bất an, tay nhỏ lại nắm chặt áo trên người hắn. Hắn không dám động nữa, sợ nàng bừng tỉnh. Hắn còn có công việc phải làm, hắn lại nghĩ thế. Nhưng, hắn đã hứa sẽ ở đây. Trời mới biết làm sao mà hắn lại phun ra câu đó nhưng hắn không dám để nàng một mình ở trong này, tại căn phòng trống rỗng này, rồi lúc nàng gặp ác mộng tỉnh lại lần nữa, phát hiện căn nhà vốn tràn ngập tiếng cười chỉ còn chính mình. Rõ ràng chỉ là hàng xóm, nhưng hắn lại không an tâm. Không biết từ khi nào, ngoài phòng có mưa rơi, tích táp, tí tách rơi. Một chiếc xe, lại một chiếc xe phóng qua bên ngoài, tạo ra tiếng nước lao xao. Hắn ngồi ở trong đêm tối, cảm giác hơi thở và tiếng tim nàng đập nhẹ nhàng lại thấy bình yên đến kỳ lạ. Đùi bị nàng ngồi lên hơi tê cứng. Hắn ôm nàng, hơi hơi động, mà lúc này nàng cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ có tay nhỏ bé vẫn tóm chặt lấy hắn. Nàng tựa hồ đã ngủ say, hô hấp trầm ổn quy luật, có lẽ hắn nên lặng lẽ rời đi. Hắn đoán nếu tiếp tục ở lại đến sáng thì nàng có thể vì xấu hổ mà có phản ứng mạnh mẽ. Nhưng cũng không biết sao, hắn không muốn rời đi. Nàng cần ngủ, mà hắn đã đáp ứng ở lại đây. Hắn nói cho chính mình như vậy, sau đó siết tay ôm nàng, lặng lẽ, chậm rãi di chuyển để có thể dựa vào đầu giường. Mưa đêm mùa hạ nhỏ, đem hơi nóng xua tan, chỉ có hơi lạnh ẩm ướt vây lấy da thịt. Trong lúc bất giác, hắn cũng buồn ngủ. Hắn cố duy trì sự thanh tỉnh, nhưng cơn buồn ngủ lại giống như căn bệnh lan ra, kéo sụp mí mắt hắn xuống. Vốn là nửa ngồi, vậy mà trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn đã trượt dần rồi nằm xuống. Vốn nghĩ nàng sẽ kháng nghị, nhưng nàng không có, chỉ nắm tay rúc vào trong lòng hắn. Hôm đó, lúc chân trời có chút ánh sáng, hắn khép mắt, ôm lấy nàng, nặng nề ngủ…… Nàng trợn mắt, thấy xương quai xanh màu đồng mê người trước mặt. Ngẩng đầu, nhìn thấy hầu kết, sau đó là cái cằm lún phún râu. Mạch trên cổ hắn, dưới làn da ngăm đen nảy lên từng nhịp, cùng một nhịp với trái tim trong lồng ngực. Miểu Miểu không dự đoán được sẽ tỉnh lại ở trong lòng hắn, cũng không nghĩ tới, cái tên hàng xóm Khổng Kì Vân này lại có ngày sẽ ôm nàng mà ngủ thiếp đi thế này. Không cần cúi đầu, chiếu theo khoảng cách trước mắt, cùng với cảm giác toàn thân thì nàng đã biết chính mình đang dán lên người hắn, và cả hai đều đang nằm trên giường nhà nàng. Nàng một bàn tay ôm lấy vai hắn, một tay để trên lưng hắn, đùi phải ở giữa hai chân hắn, bầu ngực mẫn cảm chỉ cách hai lớp áo dán vào ngực hắn. Trên thực tế, nàng cả người đều ghé vào, đè lên người hắn. Bởi vì như thế, nàng mới có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng tim hắn đập. Nàng lặng lẽ hít vào, muốn ổn định nhịp tim đang đập rất nhanh, lại chỉ hít vào toàn mùi hương của hắn. Mặt nàng ửng đỏ, không dám động, chỉ có thể cố gắng hồi tưởng, vì sao mình lại nằm trên người hắn. Đây là phòng nàng, cho nên không phải nàng mộng du chạy tới nhà hàng xóm, mà chắc chắn là hắn chạy tới. Giấc mộng kinh hoàng đêm qua thoáng cái hiện lên trong óc. Nàng hơi hơi cứng đờ nhớ lại. Nàng kinh hãi, vì đau lòng mà bất giác co rụt lại. Cơ hồ đúng lúc này, bàn tay nam nhân để trên lưng nàng vội cao thấp vỗ về nàng. Miểu Miểu sửng sốt, hoàn hồn giương mắt nhìn lên. Hắn vẫn nhắm mắt, không tỉnh, giống như đang ngủ mà vẫn cảm giác được sự bất an của nàng, bàn tay to ở trên lưng nàng chậm rãi vỗ về, ngẫu nhiên còn sờ gáy nàng, như là đang an ủi nàng. Nàng kinh ngạc không thôi, động cũng không dám động một chút, chỉ có thể tiếp tục nằm úp sấp ở trên người hắn. Những cái vuốt ve của hắn thực thoải mái, không có mang theo tình dụ̶c̶, chỉ là trấn an thuần túy, giống như nàng là một con mèo, hoặc một đứa nhóc ba tuổi. Thình thịch, thình thịch — Trái tim hắn đập trong lồng ngực rắn chắc, va vào ngực nàng làm cho nàng có một loại an tâm khó hiểu, cùng với một chút cảm giác thân thiết. Nàng và hắn cũng không thân đến mức ấy. Nhưng tối hôm qua, vừa nghe thấy tiếng gào khóc của nàng, hắn liền chạy lại đây xem. Nằm ở trên người hắn, được hắn vuốt ve, nàng chỉ cảm thấy quen thuộc, có chút mê hoặc. Ngoài phòng, ánh mặt trời xán lạn. Nàng hẳn là phải rời giường, nhưng lại không muốn làm thế. Nàng vẫn như cũ có chút buồn ngủ, cảm thấy mệt mỏi. Nếu là ngày trước nàng sẽ cưỡng bức chính mình đứng dậy, nhưng hôm nay, nàng lại không hề muốn làm thế. Đêm khuya bị ác mộng làm tỉnh lại, nàng nghĩ rằng mình sẽ không thể đi vào giấc ngủ nữa nhưng hắn lại xuất hiện cho nàng một lời cam đoan, cùng an ủi. Tôi sẽ ở lại đây. Hắn nói như vậy và dỗ nàng ngủ. Tưởng hắn chỉ dỗ nàng, nhưng hắn lại thật sự lưu lại, một đêm không đi, ở lại cho đến bây giờ. Lòng nàng vừa kinh hoảng vừa ấm áp. Lặng lẽ, nàng lại hít vào một hơi, dưới sự vỗ về của hắn, lại thả lỏng cả người. Nàng hơi híp mắt, dưới ánh mặt trời có thể thấy áo T-shirt trắng thuần của hắn bị nàng nắm lại đến nhăn nhúm. Nàng nhớ rõ chính mình cầm lấy áo hắn thì vội sợ hãi buông lỏng tay. Nhưng nàng vừa buông tay lại thấy tay mình dính ướt, sợ một lần nữa rơi vào giấc mộng xa xưa kia, trải qua giấc mộng kinh hoàng kia. Cũng không biết từ khi nào, nàng lại nắm áo hắn đến không còn hình dạng gì. Nàng vụng trộm nhẹ vỗ về cái áo đầy nếp nhăn kia, nhưng mà đêm qua nàng nắm chặt quá, cái áo này vuốt thế nào cũng không phẳng được, sợ là nàng phải đền hắn một cái áo mới rồi ….. Mà cũng phải nói, người hắn luyện tập rất có khuông có dạng nha. Tuy rằng cách áo T-shirt, nhưng nàng vẫn có thể rõ ràng cảm giác được cơ bắp dưới lòng bàn tay, vừa cứng rắn vừa khỏe mạnh. Cảm giác kia thật mê người, nàng dừng một giây, nhưng vẫn nhịn không được vụng trộm sờ soạng hắn. Đêm qua, nàng cảm giác được cơ bắp hóa ra không phải nằm mộng. Hắn không phải tên gian thương chỉ ngồi cả ngày ở văn phòng thôi sao? Không có việc gì thì hắn luyện tập một thân cơ bắp thế này để làm cái gì? Nam nhân này làm việc kiểu Mỹ hả? Ý niệm này vừa mới lướt qua trong óc, nàng liền phát hiện tim hắn đập nhanh hơn, nhũ tiêm cũng đứng thẳng lên, khỏi phải nói, cái nơi giữa hai chân kia cũng thế. Không tự chủ được, nàng nín thở, bàn tay to đang vuốt ve nàng vẫn chưa dừng lại, chậm rãi, nhẹ nhàng, nhưng có chút lưu luyến. Không hiểu sao nàng có chút khẩn trương, liếm liếm môi, bàn tay ở trên ngực hắn chột dạ nắm lại. Nhưng giây tiếp theo, bàn tay hắn vốn ở trên lưng nàng liền từ từ nâng lên, cầm lấy mấy ngón tay nàng lúc trước đang sờ loạn. Hắn quả nhiên đã tỉnh. Hơi thở nóng hổi lướt qua hai tai nàng. Bàn tay to đang nắm lấy tay nàng thực ấm, thực nóng, lại ở ngay trước mặt nàng, móng tay cắt ngắn chỉ để lại một mảnh hình mặt trăng. Cùng lúc đó, nam tính kề sát người nàng càng cứng, càng nóng. Trái tim hắn đập cũng nhanh như nàng. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn, lại càng không dám đưa tay rút về. Nàng lo lắng không biết phải làm thế nào, trong đầu lại trống rỗng, mũi và trong tâm phế đều là hơi thở nóng rực mê người của hắn. “Chỉ là phản ứng sinh lý buổi sáng khi tỉnh dậy thôi.” Giọng hắn khàn khàn vang lên trên đỉnh đầu. Nàng khẩn trương, lại hít vào một ngụm mới mở miệng nhỏ giọng nói. “Tôi biết……” Thẹn thùng không phải tính nàng, thật sự không phải. Nhưng mà đang trộm sắc người ta mà bị tóm được thì vẫn làm cho nàng cảm thấy thực xấu hổ, càng miễn bàn đến chuyện người bị trộm sắc là hắn. Trời mới biết, vài năm nay bởi vì hiểu lầm nên nàng còn chán ghét hắn, nhưng hiện tại không nghĩ thế được nữa. “Nói vậy không có nghĩa tôi đối với cô không có hứng thú.” Hắn chậm rãi mở miệng, bàn tay to ấm áp vẫn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, không có ý buông ra. Vậy là có ý gì? Miểu Miểu chỉ cảm thấy mặt càng hồng lên, đầu trống rỗng không nghĩ được gì. Hắn đang nói hắn có ý tứ với nàng hả? Còn chưa kịp nghĩ lại thì di động trên đầu giường đã rung lên. Giọng ca nữ mềm mại, nhẹ phiêu đãng trong gió, là tiếng hát của Nora. Điện thoại của nàng kêu thì nàng hẳn là phải đứng lên nghe nhưng nàng không dám động, không dám nhìn hắn, nàng thực xấu hổ, vô cùng xấu hổ, không chỉ bởi vì hành vi sáng nay mà còn vì cảm xúc không khống chế được đêm hôm qua. Nam nhân nằm bên dưới vẫn cầm lấy tay nàng, vỗ về lưng nàng. Sau một lúc lâu, tiếng ca dừng. Sau đó, lại tiếp tục vang lên. Lúc này hắn tạm dừng vài giây, sau đó chậm rãi chuyển động, còn có chút ý tứ không tình nguyện mà cầm lấy cái điện thoại rồi nhấn nút nhận và đưa tới tay nàng. Miểu Miểu mặt đỏ tim đập nắm lấy cái máy mà nghe. “Uy?” “Miểu Miểu, cô còn ngủ sao?” “Không có, tôi tỉnh rồi.” Nàng vô cùng chột dạ mở miệng. “Công ty đối tác từ Italy đến hôm nay, nhưng phiên dịch mà chúng tôi thuê sáng nay gọi điện nói bị viêm dạ dày phải vào bệnh viện! Thực con mẹ nó vương bát đản! Gần đến phút cuối mới báo cho người ta biết! Cô có biết ai thì gọi giúp tôi với?” “ok, tôi biết vài người biết tiếng Ý, để tôi liên lạc thử xem.” “Đối phương đáp máy bay, một giờ nữa là đến rồi, làm ơn tìm người giúp tôi, rồi trực tiếp ra sân bay luôn.” “Được, tôi biết.” “Tôi biết là cô sẽ có biện pháp mà, cảm ơn nhé, lát gặp, bye!” Nàng nhấn nút kết thúc cuộc gọi, lại nhìn thấy thời gian trên màn hình, không thể tin được trừng mắt nhìn nhưng thời gian trên đó vẫn như cũ. Trời ạ, nàng thế nhưng ngủ suốt một ngày hai đêm sao?! “Chết tiệt!” Miểu Miểu mắng ra tiếng, sợ tới mức nàng đã quên cảm thấy thẹn thùng, tay chân cùng sử dụng, nhanh chóng bò ngồi dậy rồi nhảy xuống giường, vọt vào phòng tắm. Hai giây sau, nàng vội vàng nhô đầu ra, mặt đỏ tai hồng trừng mắt nhìn cái tên đang bình thản ung dung nằm ở trên giường nàng, hí mắt nhíu mày nhìn nàng, nhắc nhở nói: “Mười giờ rồi, nếu tôi đoán không sai thì anh đã muộn giờ làm rồi đó.” Hắn vừa nghe, cũng lâm vào sửng sốt, lập tức xuống giường. Nàng đem đầu lùi về trong phòng tắm, sau đó vội vàng lại dò xét đi ra. Quả nhiên, hắn chạy tới cửa sổ sát đất, một bộ dáng muốn nhảy trở về bên kia. “Khổng Kì Vân, anh điên rồi, đừng có về lối đó!” Nàng giương giọng, tức giận ngăn hắn: “Đi cửa lớn ấy!” Tuy rằng nhìn thấy hắn quần áo không chỉnh đi ra từ nhà nàng nhất định sẽ khiến hàng xóm thì thầm, nhưng làm ơn, ban công hai nhà cách nhau tuy rằng không phải rất xa nhưng cũng chẳng gần. Nàng không muốn nhìn thấy hắn trượt chân ngã xuống, dù là từ lầu hai cũng rất tệ. Hắn nhìn nàng, nhướng mày. Nàng trợn mắt mà chống đỡ. Sau đó, nam nhân kia lại nhếch miệng cười dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Đáng chết! Hại nàng tim đập như ngựa phi! Nàng đỏ mặt, mới thấy hắn xoay người, an phận đi đến cửa phòng. Miểu Miểu lùi đầu về, nhanh chóng bôi kem đánh răng, nhét bàn chải vào miệng rồi bắt đầu vệ sinh răng. Nhưng tim nàng đập vẫn vừa nhanh vừa vội. Người trong gương thẹn thùng mặt đỏ bừng giống như phát sốt 40 độ. Cứt chó, cũng chỉ là tên hàng xóm thôi, nàng động tâm cái rắm?