Đồ Mi Đã Héo, Đêm Chưa Tàn
Chương 37 : Mùa vĩnh viễn (P. Cuối) . . .
Mưa rơi đầy trời, Cố Diệc Thành ôm thật chặt Thư Thù, lắng nghe tiếng tim đập của cô, cậu biết trời mưa sẽ không nhìn thấy trăng, vì trăng đã trốn sau đám mây đen nhưng cậu lại nghe thấy hơi thở mênh mông sóng nước của Minh nguyệt, đêm mưa bụi sương khói này trắng xóa vì sương, mà Thư Thù của cậu lại như đang dập dờn giữa làn nước biếc. (1)
Cậu thì thầm bên tai cô bốn chữ, cậu nói, “Đi theo anh đi!”
Thư Thù thật sự đi cùng cậu.
Cố Diệc Thành có tính thích sạch sẽ, đối với môi trường thư giãn cậu yêu cầu khá cao.
Cậu nhớ trên đường bên bờ sông có nhiều khách sạn rất tốt nhưng đêm mưa thế này, gọi xe không được, khi cậu phát hiện phía trước cách đó không xa có một chuỗi khách sạn thì như trút được gánh nặng, dù sao đang giữa mùa đông, toàn thân lại ướt sũng đứng trước cổng trường cũng không hay cho lắm.
Cố Diệc Thành dẫn Thư Thù chạy đến khách sạn, vừa khẩn trương vừa lúng túng, cũng sợ bị cự tuyệt. Nhưng khi cậu bước vào khách sạn, nhân viên phục vụ mặt không đổi sắc giúp họ đăng ký, đưa cho cậu một chiếc chìa khóa, chợt Cố Diệc Thành nhận ra cậu và Thư Thù cũng chỉ là một trong số hằng hà những cặp trai gái đến đây tìm vui.
Cầm thẻ mở cửa phòng, hai người được nhân viên phục vụ hướng dẫn lên lầu.
Cố Diệc Thành vào phòng đặt ba-lô lên sô-pha, cởi bỏ áo khoác, mở máy điều hòa. Thư Thù đứng sau lưng cậu, cậu quay đầu nói với cô: “Em đi tắm trước đi, kẻo bị cảm lạnh.”
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Cố Diệc Thành bắt đầu quan sát căn phòng, phòng đôi bình thường, trên một bức tường trắng là một chiếc tivi, thảm sàn màu tối, ga giường trắng tinh, gọn gàng.
Cậu rút từ trong ba-lô ra bộ quần áo sạch sẽ, gọi “Thư Thù” trong phòng tắm. Không gian nho nhỏ trong phòng tràn ngập mùi sữa tắm, hồi lâu mới có tiếng Thư Thù vọng ra: “Gì thế?”
“Trong ba-lô của anh có đồ sạch.”
Cậu đứng tại chỗ đợi một lát, thấy trong phòng tắm không có tiếng trả lời, cảm thấy có chút lúng túng, tay chân luống cuống không biết làm sao, lại cầm lấy điều khiển tivi trên bàn. Trong phòng tắm tiếng nước chảy dã dừng lại, cậu gióng tai lên nghe, chỉ sợ bỏ sót lời cô nói nên khi tiếng nước vang lên lần nữa, cậu mới cầm bộ đồ sạch đến trước cửa phòng tắm, cúi người đặt xuống đất, nói nhỏ: “Quần áo anh để ở cửa, anh xuống siêu thị mua chút đồ ăn.”
Cố Diệc Thành ở bên ngoài lang thang hai mươi phút, khi cậu xách túi đồ trở về phòng thì Thư Thù đã mặc áo thun và quần thể thao của cậu, đang cuộn người trên sô-pha ngủ say, tóc ướt xõa ra, trong tay còn cầm khăn bông lau tóc. Cậu bước tới lấy khăn trong tay cô ra, đỡ cô ngồi dậy dựa vào ngực mình, giúp cô lau tóc, khi cô trở mình trong ngực cậu, miệng phát ra tiếng rên nỉ non, cậu đến gần lắng nghe cô nói: “Ưm, lạnh…”
Cố Diệc Thành lúc này mới nhớ ra mình còn đang mặc quần áo ướt, tay chân đã đông cứng không còn nhiệt độ, cậu dùng cơ thể lạnh lẽo ôm cô như vậy chẳng trách cô cũng lạnh. Cậu bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, xếp chăn lại, ngồi bên giường nhìn cô một lúc lâu rồi nghiêng người hôn lên mắt cô: “Ngủ đi, ngủ ngon nhé!”
Đêm dài đằng đẵng đã qua, khi Thư Thù tỉnh lại đã hơn nửa đêm, trong phòng tối đen như mực, cô mất một lúc mới thích ứng được, nhớ lại lời Cố Diệc Thành nói bên tai cô, ‘đi theo anh nhé’. Bốn chữ như bị ếm bùa, cô mơ mơ màng màng đi theo cậu thật. Thế nhưng nửa đêm tỉnh giấc, trong căn phòng xa lạ vang lên tiếng hít thở của một người khác cô lại không dám cử động.
Không biết đã qua bao lâu, trời dần sáng, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô mệt mỏi muốn ngủ nhưng nghe thấy tiếng động nhỏ, cô mở to mắt nhìn, hóa ra là tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cô kéo chăn che kín đầu, bịt tay trộm chuông tự thôi miên mình: ngủ thôi, ngủ thôi…
Chỉ chốc lát sau, có người bước đến, hình như đang kéo rèm cửa sổ, tiếp đó lại vang lên tiếng cậu rót nước, Thư Thù nín thở, chỉ cầu mong cậu nhanh trở về giường tiếp tục ngủ đi, nhưng cậu đã từ từ đến gần, ngồi xuống bên giường của cô.
Cảm giác được tay cậu đang lướt trên người cô, vòng ra sau tai, đầu ngón tay chạm lên mặt cô mang theo hơi lạnh ẩm ướt. Sau đó dọc theo đường cong lưng cô đi xuống… Thư Thù toàn thân cứng đờ, đầu ngón chân bỗng quắp lại, vô thức uốn cong người.
Nào ngờ, trong mắt Cố Diệc Thành, cô uốn người như vậy lại giống một con thỏ nhỏ trắng như tuyết, mỗi đường cong trên thân thể cô cũng trở nên xinh đẹp thần bí.
Cô đã tỉnh, Cố Diệc Thành biết nhưng cậu không vội vạch trần cô, giờ phút này tay của cậu không chút kiêng kỵ ve vuốt trên người cô.
Cô muốn giả vờ, cậu sẽ để cho cô toại nguyện.
Có câu nói thế nào? Tránh được mùng một nhưng tránh không khỏi ngày rằm? Còn cậu, cho tới bây giờ vẫn luôn xác định mục tiêu rõ ràng, cậu cúi xuống, tinh tế hôn lên cổ cô, lưu luyến không rời.
Thư Thù ngửi thấy trên người Cố Diệc Thành cũng có mùi sữa tắm như mình, cậu dập dờn bên cổ cô, chạm vào mũi cô, hơi ngứa khiến cô cố nhịn nhưng không nhịn được, vội che mũi hắt hơi vang dội khắp không gian yên tĩnh, còn có thể nghe được tiếng vọng lại.
Cố Diệc Thành nằm trên người cô, cười thấp: “Thì ra là em giả vờ ngủ?”
Thư Thù chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, vén chăn ra để lộ đôi mắt. Né tay cậu, cô nhích sang bên cạnh, vội giải thích: “Em cũng mới vừa tỉnh.”
“Ủa, vậy sao? Nghe giọng em hơi khàn, cảm hả? Vậy phải giữ ấm mới được.” cậu nằm xuống theo cô, bất ngờ vén chăn lên muốn chui vào trong.
Thư Thù gần như nhảy dựng lên, phản ứng đầu tiên là vứt bỏ chăn nhảy xuống giường. Cố Diệc Thành vòng tay sang ôm ngang người cô, không ngờ động tác hơi mạnh nên cô suýt ngã xuống giường. Cố Diệc Thành kéo cô lại, cả người thuận thế đè lên. Thư Thù vì bị áp bách bất ngờ mà nhăn mặt, đẩy cậu ra: “Làm gì thế, anh…”
Bên ngoài trời lại đổ mưa, trong phòng tối mờ tràn đầy mùi mờ ám, cô nửa nhõng nhẽo nửa giận dỗi, một câu ‘làm gì thế’ rơi vào tai Cố Diệc Thành lại thành một tiếng nổ, tức khắc binh bại như núi đổ, cậu cúi đầu, đôi môi phả hơi nóng lên vành tai mềm mại của cô. Ngoài bàn tay đang ôm lấy thân thể của cô, cậu đang phải chịu đựng biết bao nhiêu khao khát? Vừa dịu dàng vừa vội vã, cậu lột áo ngoài của cô ra, cũng may trên người cô chỉ mặc quần áo của cậu, giúp cho cậu không đến nỗi tay chân luống cuống mà cởi mãi không xong.
Cô đè tay cậu lại cố gắng ngăn cản động tác kế tiếp của cậu nhưng cậu đã nắm lấy tay cô, dẫn dắt nó đến nơi gồ lên của cậu, im lặng nhìn thẳng vào mắt cô.
Cách một lớp vải vóc, Thư Thù cảm thấy hạ thể cứng rắn nóng đến nỗi muốn cháy tay, còn đôi mắt cậu lại như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Cô thử rút tay lại, cậu càng nắm chặt hơn, không cho phép cô lùi bước. Bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi, không biết từ lúc nào đã thăm dò trong vạt áo cô, từ từ, từ từ bao phủ trước ngực cô.
Thư Thù không dám nhìn mắt cậu, quay đầu đi. Cậu bị khuất phục trước dục vọng, ghé vào tai cô, tiếng nói thoát ra giữa răng môi khiến ngay chính cậu cũng cảm thấy xa lạ, cậu nói: “Anh khó chịu…”
Ký ức của hai người lại trở về ngày gặp lại nhau.
Cố Diệc Thành hỏi Thư Thù, “Có phải tôi rất hung bạo?’
Thư Thù nói: “Rất!”
Cố Diệc Thành cười nói: “Làm sao bây giờ? Sau này em phải thích ứng mới được.”
Đây là lần thứ hai Cố Diệc Thành đụng chạm thân mật trên cơ thể Thư Thù, khác với hành vi bừa bãi ba năm trước, lần này cô mặc dù có giãy giụa nhưng là sự chống cự triền miên, đón nhận.
Mái tóc dài của cô rủ xuống trước ngực, ngực cô đã đẫm mồ hôi, cậu nằm trên ngực cô, nói năng hỗn loạn, quấn quýt, răng môi dây dưa, cảm thấy cô khẽ run, cậu nói: “Xin lỗi, anh biết em rất sợ…” sau đó ôn nhu hôn lên mắt cô, trượt xuống cổ, hai tay theo nụ hôn vừa du lãng vừa trêu chọc thân thể của cô. Cậu nói với Thư Thù: “Có lẽ em sẽ nghĩ anh rất xấu, nhưng giờ khắc này anh tình nguyện làm người xấu, còn là vô cùng xấu, cũng giống như khi anh chấp nhận là một tên lưu manh vậy.”
Thư Thù không thở nổi, cô như đánh mất ý thức nhưng vẫn có thể cảm giác được đôi tay của Cố Diệc Thành, tay cậu như có lửa lướt trên người cô, còn nụ hôn lúc sâu lúc cạn kia, tất cả đều khiến cơ thể cô càng thêm nóng rực.
Hôm nay cô đã mười tám tuổi, chuyện như vậy ở đại học cũng là nghe quen tai, nhìn quen mắt; tiếp sau sẽ xảy ra chuyện gì Thư Thù biết, cô không phải chưa từng nghĩ tới nhưng khi giờ khắc này tới thật lại làm cô rất sợ, vì sợ nên toàn thân cứng ngắc. Cô không dám lên tiếng, nhắm mắt lại không dám nhìn Cố Diệc Thành.
Cố Diệc Thành nâng mặt cô lên, vừa hôn cô vừa cố gắng xâm nhập vào thân thể cô.
Khi cơn đau vì bị xé rách ập đến, Thư Thù cắn môi, cảm giác vật kia như muốn xuyên qua cô, nhiệt độ nóng rực đang tản đi, cùng với sự xâm nhập của cậu, cô cảm giác mình dần dần không thể chịu nổi, bàn tay không tự chủ được muốn đẩy Cố Diệc Thành ra, gọi tên cậu nài xin được buông tha. Thế nhưng giây kế tiếp, cậu lại cúi người che miệng cô lại, đưa đẩy uyển chuyển, muốn cướp đoạt từng hơi thở của cô.
Cố Diệc Thành vốn thương hương tiếc ngọc nhưng trong giây phút này, trong tận xương tủy còn có một khuyết điểm thâm căn cố đế của đàn ông, đó chính là chiếm giữ. Cậu nhìn cô, ngập ngừng nhưng không có ý dừng lại. Thư Thù đau, cậu biết, nhưng cô là của cậu rồi, không phải sao? Trong cơ thể cô vĩnh viễn lưu ấn ký của cậu. Còn nỗi đau này, ngoài cậu ra không ai có thể mang lại cho cô nên cậu muốn cô nhớ. Cậu nghĩ, ‘cho dù có một ngày cô ấy quên mình, cũng sẽ nhớ kỹ khoảnh khắc này, nỗi đau này.’
Cố Diệc Thành nằm trên người Thư Thù, hỏi: “Đau không?”
Thư Thù không thấy rõ nét mặt cậu, chỉ mềm yếu uể oải dựa vào lòng cậu.
Buổi sáng kỳ diệu hôm nay, có cơn đau xé rách, có triền miên vô tận. Khi đang triền miên Thư Thù chợt nhớ tới hồ điệp đang nhảy múa, mỗi độ xuân về hoa nở, chúng thường vờn bay trên những bụi hoa nhảy múa ca hát. Cô nhắm mắt lại, nhìn thấy chúng đang tung tăng nhảy múa, múa, múa mãi, đến nỗi hóa thành ảo giác như Trang Chu Mộng Điệp (2), chẳng qua giờ khắc này cô lại không biết là mình nằm mơ thấy hồ điệp hay mình là hồ điệp trong mơ.
Cố Diệc Thành ngậm vành tai cô hỏi: “Thư Thù, em có yêu anh không?”
Đây là lần đầu tiên Cố Diệc Thành hỏi Thư Thù vấn đề này, suốt một thời gian dài cậu vẫn cho rằng chỉ cần mình yêu Thư Thù là được, chỉ cần để cho cậu có được Thư Thù là tốt rồi. Nhưng lúc này đây, cậu ở trong cô, khao khát của cậu cũng đã thỏa mãn nhưng cậu chợt phát hiện thế vẫn chưa đủ, cậu nghe thấy một giọng nói đang gào thét trong đáy lòng cậu, trong tích tắc tương hợp, Cố Diệc Thành nghĩ linh hồn con người đến tột cùng là cất giấu ở nơi nào trong cơ thể? Cậu chỉ khát vọng được tiến vào chỗ sâu nhất, lấy hết tất cả bao gồm cả linh hồn cô, gấp gáp đến vậy.
Có người nói, đàn ông và đàn bà không giống nhau, đàn ông vì tình dục mà yêu, đàn bà vì yêu nên mới chấp nhận tình dục. Kỳ thật, khi một người đàn ông trong lòng có tình yêu thì tình dục và tình yêu đã được dung hợp, là một thể thống nhất, hai người chẳng còn riêng biệt. Ngược lại, nếu như chỉ có tình dục mà không có tình yêu, với đàn ông mà nói, hai người sẽ chỉ càng cách xa nhau.
Hết chương 37
Chú giải:
(1) Đoạn này Cố Diệc Thành rút từ LIÊM HÀ (Tần phong 4) – Kinh thi:
Liêm hà thương thương, 蒹 葭 蒼 蒼
Bạch lộ vi sương; 白 露 為 霜
Sở vị y nhân, 所 謂 伊 人
Tại thủy nhất phương. 在 水 一 方
(Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.)
(2) Mộng hồ điệp (夢胡蝶) hay Trang Chu mộng điệp (莊周夢胡蝶) là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”. (Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê)
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
80 chương
165 chương
24 chương
56 chương
1 chương
79 chương