Đồ Mi Đã Héo, Đêm Chưa Tàn

Chương 22 : Lời xin lỗi đến muộn (phần 2)

“Trong lòng Cố Diệc Thành bỗng dâng lên một cảm giác không rõ, tim cậu hơi đau, cảm giác ấy cậu không hiểu…” Nói về Cố Diệc Thành. Hôm đó Thư Thù được La Lâm đưa đi, cậu vẫn không ngừng tự trách và mất hồn. Thư Hàm và Hàn Duệ không an tâm về cậu nên cùng đưa cậu về nhà, dọc đường đi ba người đều im lặng. Khi về đến nhà, Cố Diệc Thành bỗng nhiên nói: “A, nghe nói trí nhớ của cá chỉ có bảy giây, bảy giây sau nó sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa, tất cả sẽ lại như mới. Bây giờ tớ chỉ muốn mình biến thành cá, 7 giây trôi qua cái gì cũng quên sạch, người từng gặp, chuyện từng gây ra cũng tan thành mây khói.” “Ha ha!” Thư Hàm cười phá lên, thở dài nói: “Tớ còn tưởng cậu nói cậu muốn thành gốc cây.” Hàn Duệ an ủi cậu: “Cậu không thể thay đổi được bắt đầu thì thử thay đổi kết thúc xem sao.” Cố Diệc Thành không nói gì, sau khi về đến nhà, mẹ cậu – phu nhân Giang Dung bỗng dưng nhiệt tình. Cậu vừa mở cửa thì bà đã đứng ngay đó, cười nói: “Con cưng, về rồi à? Mẹ có hầm canh gà cho con đó.” Cố Diệc Thành nghe thấy tiếng con cưng thì nổi cả da gà. Thế nhưng nếu bình thường, cậu chắc chắn sẽ hùa theo mẹ nói vài câu nhưng hôm nay cậu phát hiện bản thân đã bị dối gạt suốt 4 năm trời, mà người gieo rắc lời nói dối đó lại chính là mẹ cậu. Cậu biết, mình không có tư cách lên án, nếu truy cứu trách nhiệm thì cậu mới chính là thủ phạm, mẹ cùng lắm chỉ là đồng lõa phía sau thôi. Cậu xách cặp cúi đầu ủ rũ đi lên lầu, đóng cửa cái rầm, nhốt mình trong phòng kín. Ngay trước khi Cố Diệc Thành về nhà, Giang Dung đã nhận được điện thoại của La Lâm. Lúc này đây bà đứng rất lâu trước cửa phòng con trai, đưa tay định gõ cửa nhưng rồi lại hạ xuống. Bà hiểu con trai mình, từ bé cậu quả thật rất nghịch ngợm nhưng bản tính không xấu, có lúc còn nóng nảy, thích tự do, ghét bị ràng buộc. Nếu nói mẹ con tương linh thì bà hoàn toàn có thể thấu hiểu được nỗi lòng của con mình, thở dài nói: “Cơm mẹ để ở phòng khách tầng hai, đói bụng thì nhớ ăn đó.” Bà đứng đó chừng hai phút, bên trong vang lên tiếng Cố Diệc Thành “Dạ!” Hôm sau, thức ăn vẫn còn nguyên trong phòng khách. Giang Dung dán tai lên nghe ngóng qua cửa phòng Cố Diệc Thành, bên trong có tiếng bước chân, bà chưa kịp tránh cửa đã được mở ra. Cố Diệc Thành nhíu mày nói: “Mẹ, có phải mẹ coi phim trinh thám của TVB nhiều quá rồi không?” Giang Dung thấy cậu nói giỡn nói móc người khác thì hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, đau lòng cầm tay cậu: “Hôm qua sao không ăn cơm? Nhìn xem con gầy thế này…” Cố Diệc Thành ôm vai mẹ, không để bà tiếp tục than thở: “Một bữa không ăn cũng không gầy đi được. Huống chi mọi người đều nói con giống mẹ, dong dỏng thôi.” Nịnh hót lòng vòng xong, Giang Dung tươi cười: “Mẹ đi hâm nóng cơm, con đi rửa mặt đi.” Cố Diệc Thành rửa mặt, đánh răng, soi gương cạo râu. Cậu nhìn khuôn mặt bị bọt che kín trong gương, lộ ra một đôi mắt, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy bản thân rất xa lạ. Trong đầu cậu hiện ra gương mặt Thư Thù, động tác trong tay dần ngừng lại, rút khăn giấy vo tròn, nhét vào tai. Kém thính, kém thính là thế nào? Cậu không thể tưởng tượng ra được, cũng không hiểu tại sao cùng học một trường nhưng đối xử lại khác biệt đến thế. Cậu là con trai độc nhất trong nhà, được cưng chiều vô cùng, không phải chịu bất cứ uất ức nào. Thế nhưng cô bé đó, một thân một mình, bị miệt thị, bị bài xích, cô không phản kháng mà chỉ yên lặng chịu đựng, rút mình vào trong vỏ ốc. Cậu bất bình, từ tức giận chuyển thành thương cảm, rồi đến xấu hổ, cậu mềm lòng, mềm lòng đến đau lòng nhưng cũng xấu hổ vô cùng. Cố Diệc Thành nhớ lại, rất lâu trước đây cậu có nuôi một con thỏ,  bị cậu nhốt trong lồng, không có bạn bè nên nó rất cô đơn. Chợt có một ngày lương tâm trỗi dậy, cậu quyết định phóng sinh. Nhưng sang hôm sau, nó đã thành món ngon trong miệng kẻ khác. Lúc ấy, Cố Diệc Thành cảm thấy chính cậu đã giết con thỏ đó. Tự do trong chốc lát lại đổi bằng tính mạng, cậu không thể suy xét sinh mạng đối với con thỏ đó mà nói rốt cuộc là đáng giá hay không. Tuy vậy, sau này cậu không hề nuôi động vật nữa. Những năm qua cô sống như thế sao? Cố Diệc Thành không dám nghĩ tới. Cuộc đời mỗi người cùng lúc lại đi theo những hướng khác nhau. Có người vui mừng có người buồn sầu, đây là quy luật tự nhiên, Cố Diệc Thành biết, cô gái như Thư Thù cũng không phải là khổ nhất trên đời nhưng sự đau khổ của cô lại do cậu gây ra, bản chất lại khác. Đáng giận chính là, mãi cho đến hôm nay cậu mới hiểu được vì sao mấy lần chạm mặt ít ỏi cô lại kiệm lời như vậy. Cậu chợt nhớ mình từng hét lên với cô: ‘Cô là ngu ngốc hay không nghe thấy?’ Cố Diệc Thành nghĩ cậu nên cút xuống địa ngục đi thôi. Cố Diệc Thành đẩy cửa sổ toilet ra, thò nửa đầu ra ngoài, từ góc này có thể nhìn thấy sân thượng tầng trên cùng của Đường gia, tia nắng ban mai lấp ló trong màn sương mù, một bóng người mờ nhạt đang lay động giữa đám lá cây, đứng giữa thảm cỏ trên sân thượng không biết đang làm gì, nhìn kỹ lại, không phải là Thư Thù thì là ai? Trong lòng Cố Diệc Thành bỗng dâng lên một cảm giác không rõ, tim cậu hơi đau, cảm giác ấy cậu không hiểu nhưng có thể xác định cậu rất muốn nhìn cô thêm một lát. Từ dưới lầu vọng lên tiếng Giang Dung, “Cố thiếu gia, mau xuống ăn cơm.” Cố Diệc Thành vội vàng khép cửa sổ lại, rửa sạch bọt trên mặt rồi mặc áo vào, lao ra khỏi phòng. Giang Dung đuổi theo sau cậu la lên, cậu quay lại lấy trứng bồ câu luộc cách thủy trong tay bà, cười nói: “Mẹ, lần sau mua bánh ga-tô cho con đi.” Cố Diệc Thành vội ra khỏi nhà, thẳng hướng Đường gia chạy đến, ngang qua thùng rác bên đường cũng không quên vứt quả trứng vào đó. Vòi phun nước trong vườn bắn ra những tia nước cong vút, lấp lánh như ngọc trai chói mắt. Lúc này là giờ cao điểm, thỉnh thoảng một chiếc xe hơi chạy qua sát bên cậu. Một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cậu, cửa kính hạ xuống, Đường Ngọc thò đầu ra nói: “Anh Diệc Thành, anh đi đâu vậy?” Cố Diệc Thành liếc nhìn vào trong xe, quả nhiên không có người cậu đang mong đợi, tay đút túi trả lời: “Có thể đi được chưa? Đi học chứ còn đi đâu.” Đường Ngọc đẩy cửa xe ra, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh ý bảo cậu lên xe. Cố Diệc Thành nói: “Cám ơn, nhưng anh muốn đi xe đạp hơn.” Khi Cố Diệc Thành đứng trước biệt thự Đường gia thì cũng không hiểu mục đích ban đầu mình vội vã chạy tới đây là gì? Để nhìn cô một chút? Hay để nói một lời? Dù là cái gì thì cậu cũng thấy hành động của mình thật quái gở. Cậu đi quanh biệt thự Đường gia một vòng, theo sơ đồ kiến trúc ở nhà cậu thì có lẽ phòng của Thư Thù là căn đó. Sau đó, cậu xác định mục tiêu trên lầu hai, theo cây ngô đồng bên cạnh leo lên, trèo vào ban công tầng hai của Đường gia. Tiếp đất an toàn, Cố Diệc Thành đắc chí vì tài leo cây thành thạo của mình. Cố Diệc Thành dán mắt vào cửa sổ nhìn vào trong, sau rèm cửa sổ đầy hoa là một căn phòng chừng vài mét vuông, trong phòng có một chiếc giường nhỏ, một bàn học và tủ quần áo, không có nhiều đồ trang trí nhưng rất ngăn nắp, cậu đang nghĩ có nên mở cửa sổ leo vào không thì cửa phòng chợt mở ra. Người bước vào chính là Thư Thù. Hôm nay cô buộc tóc cao, nhìn rất hoạt bát, dấu đỏ trên mặt vẫn rõ ràng, trong lòng cô ôm một chậu hoa. Cô đặt hoa bên bàn học, đưa lưng về phía cậu, đứng trước gương chải tóc, mái tóc đen dài như lụa, khuôn mặt cô như trăng sáng sau đám mây đen. Cố Diệc Thành đắn đo một hồi rồi chuẩn bị hành động, cậu giơ tay định gõ lên cửa sổ bằng kính nhưng lại từ từ hạ tay xuống. Sau đó, cậu nhìn thấy Thư Thù cởi áo ra, sắp…sắp thay quần áo!?? Đầu óc Cố Diệc Thành ong ong lên, sững sờ đứng tại chỗ, cơ thể cô chưa phát triển hoàn toàn, còn mặc áo lá, chiếc áo màu xanh nhạt so với mấy thứ yểu điệu hấp dẫn thường thấy trên mạng hay tạp chí thì khác xa. Thế nhưng cái đó không quan trọng, chủ yếu là cô quay lưng về phía cậu, đáng ghét lại chỉ lộ ra đường cong của tấm lưng, hơn nữa động tác rất nhanh, cả quá trình cậu chẳng nhìn rõ  được nhưng chính vì không nhìn thấy lại để cho cậu nhiều không gian để tưởng tượng hơn. Cố Diệc Thành cảm thấy thân thể như đang bị thiêu đốt, tâm tư trong chớp mắt đã bị hút sạch, cậu không còn là chính cậu nữa, vô thức lui về phía sau, “xoảng”, đụng phải chậu hoa sau lưng. Cậu không nghĩ tiếng động nhỏ này lại khiến người đang thay đồ trong nhà nhìn ra. Dựa vào trực giác, có lẽ là quan thứ sáu, Thư Thù sải ba bước thành hai, chạy tới bên cửa sổ vén rèm lên. Sau đó, bốn mắt nhìn nhau. ......