Liễm vừa nói ra, mọi người liền xôn xao. Nam Cương khổ ải, Tề Việt nhiều lần cố chấp xâm phạm biên giới mọi người đều biết, bởi vậy, không ai có thể ngờ một công tử nhà quan từ nhỏ đã sống trong sung sướng, lại muốn trấn thủ Nam Cương, lại còn lập ra lời thề không dẹp yên Tề Việt quyết không thú thê sinh tử. Trong lòng của ta có một chút bùi ngùi không nói nên lời, không hẹn mà nhớ đến cái ngày ở Nam Sơn cư, hắn bảo tỷ đừng lo lắng, nói rằng hắn đã có cách ứng phó, thật không ngờ là dùng cách này. Hắn cũng biết chừng mực, không hề nói lời kháng chỉ, lời nói có tình có lý, khiến cho kẻ khác không tìm ra nửa phần không phải. Kỳ thật khi còn ở Mạc Bắc, ta liền nhận ra Liễm không phải cái gì cũng không biết, không phải là đứa trẻ đơn thuần, trẻ người non dạ, ta hiểu rõ, hắn cũng hiểu rõ, những việc ta biết, hắn cũng đều biết, chẳng qua là do trời sinh tính tình cao ngạo ngay thẳng, không muốn nguỵ tạo, cũng không muốn sống cuộc sống đấu đá lẫn nhau mà thôi. Hôm nay hắn ứng đối khéo léo như vậy, nhanh nhẹn ngăn chặn ý định tứ hôn của hoàng thượng, thật ra ngay đến ta cũng muốn vỗ tay khen ngợi, nếu như không phải vì hắn xin đến Nam Cương, đi mất năm năm, thời gian lâu như vậy. Ta thấy sắc mặt phụ thân dù rằng vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại hơi trầm xuống, còn mẫu thân ngay cả vẫn mỉm cười lễ nghi, nhưng nét mặt cũng ẩn giấu vài phần đau thương, cho dù đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể kiềm chế mà để lộ ra ít nhiều. Tâm tư của bọn họ, ta sao lại không biết, sao lại không cam lòng, đứa con mà mình yêu thương nhất, phải chịu khổ ở nơi Nam Cương hoang vắng hỗn loạn, dù sao thì năm năm cũng rất dài. “Nam Cương xa xôi, khí hậu khắc nghiệt, loạn lạc không ngừng, đây cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, ngươi đã nghĩ kỹ?” Cách một lúc lâu, hoàng thượng mới lên tiếng, có lẽ ông ta cũng không ngờ Liễm sẽ nói như vậy, giọng điệu thản nhiên không nhìn ra chút vui mừng, trong ánh mắt lại có hơn phân nửa là biểu cảm khó hiểu. Liễm quỳ xuống đất hành lễ, nghiêm mặt nói: “Thân là nam nhi của Nam Triều, hiển nhiên phải lấy thân đền ơn nước, sao chỉ vì khổ cực mà e ngại? Ý thần đã quyết, xin Hoàng thượng ân chuẩn!” Hoàng thượng thản nhiên nhìn hắn một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt về phía phụ thân, lên tiếng nói: “Chuyện này, ý của Mộ Dung thừa tướng thế nào?” Phụ thân cúi mình đáp: “Chi bằng để hoàng thượng quyết định.” Giọng nói của ông bình tĩnh trầm ổn, khuôn mặt cúi thấp. Mặc dù ta không nhìn thấy thần sắc của ông, nhưng cũng biết rõ, nhất định sẽ không phải là nét mặt bình tĩnh mà ông đang biểu hiện ở ngoài, dù rằng phụ thân có hãnh diện có bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể đành lòng nhìn ái tử sắp đi xa. Chúng ta đều hiểu rõ, việc đi Nam Cương lần này của Liễm đã là chuyện không thể tránh được. “Một khi đã như vậy, trẫm liền ân chuẩn.” Quả nhiêu, không mất bao lâu, giọng nói của hoàng thượng lại vang lên trên Thanh Hoà điện: “Mộ Dung Liễm nghe chỉ.” “Có thần!” “Thượng tướng quân Mộ Dung Liễm, trung quân ái quốc, oai hùng thiện chiến, khâm phong ‘Định Nam hầu’, phái đi Nam Cương, trấn giữ biên cương, ổn định nước nhà, chọn ngày lên đường. Khâm thử.” “Thần lĩnh chỉ tạ ơn! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tiếng tạ ơn quả quyết trong trẻo, hết thảy đã ngã ngũ, đệ đệ của ta, sắp phải đến vùng Nam Cương hẻo lánh mà gian truân, trải qua thời gian năm năm quý giá trong cuộc đời của hắn. Ta nhìn thấy tầm mắt sâu kín của Ý Dương công chúa Nam Thừa Hi ném về phía Liễm, ánh mắt của nàng cũng không có biến đổi gì lớn, bên môi còn treo lên một ý cười thản nhiên như có như không, lại có hơi trào phúng. Chỉ là, trong ánh mắt của nàng, vẫn có một vẻ âm tình bất định, hình như có u oán, lại giống như không cam lòng, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt, khi mở mắt ra thì toàn bộ cảm xúc đã được thu về không chút kẽ hở, nụ cười trên mặt, càng lúc càng hoàn hảo. Hoàng thượng thản nhiên vẩy tay: “Mộ Dung thừa tướng cùng Thượng tướng quân đều đứng dậy nhập tiệc đi.” Phụ thân và Liễm lại dập đầu tạ ơn, sau đó mới đứng lên trở về chỗ ngồi. Bọn họ vừa ngồi xuống, liền có thái giám cung nữ bê thức ăn nối đuôi nhau bước vào. “Bánh ngọt tứ phẩm: Kim ti tô tước, ngũ thải sao thủ, thuỷ tinh mai hoa bao, như ý phật thủ tô *quả phật thủ í, mà theo ta bit thì cái này ko ăn dc mừ >.