Dò hư lăng cổ đại thiên
Chương 127 : mặc ngân cốc trung
Khuôn mặt nam nhân đáng thương kia sớm vàng như đất, ôm cái bình máu chó trong lòng, im một hồi sâu, mới nói người khỏe mạnh bức người kia: “Ta…… Ta mới nói khuê nữ ta…… Nàng…… Căn bản là không chết, nàng hiện tại có thể đi được, giống người bình thường, không biết tốt bao nhiêu……”
Nam nhân dừng một chút, nói tiếp: “Lâm Tam, hồi trước ngươi trước nhà ta thay con cầu hôn, nữ nhân ta cự tuyệt ngươi, ta biết ngươi tới nay vẫn ghi hận trong lòng. Ngươi lăng mạ nhà chúng ta thì thôi, nhưng khuê nữ ta mệnh khổ, đừng lấy khuê nữ ta… việc này của khuê nữ mà chê cười.”
Tâm tư của nam tử cường tráng bị bóc trần, nét mặt tức tối, nhưng lại không biết phản bác thế nào. Lúc này chúng ta đang ở trà quán, tất cả trà khách đều nhìn hán tử kia, hắn tự biết đuối lý nên mắng vài câu thô tục, vỗ bàn hùng hùng hổ hổ đi khỏi.
Mà nam nhân kia nhìn bóng dáng hắn đi xa, chỉ chốc lát cúi đầu, co rút lại như đang ôm cái bình đen kia, đi tiếp về phía trước.
Nghe vài câu đối thoại ngắn ngủi giữa hai người, ta sớm đã hiểu bảy tám phần, lập tức cùng Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Phong Tuấn, bốn người ngồi nhìn nhau. Vẻ mặt từng người ngưng đọng, đều không nói chuyện.
Trường Sinh nhìn không hiểu ra sao, thân mình giật giật, hỏi Lạc Thần: “Bạch tỷ tỷ, người chết làm sao có thể sống lại được?”
Lạc Thần hơi lắc đầu, thấp giọng nói: “Người sống như chết.” Nói xong, nàng nhìn nam nhân kia đi khỏi phòng, đôi mắt đăm chiêu.
Ta cũng để ý đến việc này, một mặt trong lòng ta nghi ngờ không yên, cảm thấy việc này có chút kỳ quái, nhưng kỳ quái thế nào ta lại không nói được, mà mặt khác lại thấy nam nhân này có chút đáng thương, không khỏi nhìn theo hắn.
Bóng nam nhân kia nổi bật dưới nền tuyết, có vẻ rất là hiu quạnh, chỉ thấy hắn đi một hồi, do trêи đất tích nhiều tuyết, cực kỳ trơn, hắn đột nhiên trượt ngã, thân thể mất thăng bằng ngã xuống mặt đất, bình đen trong tay lập tức văng ra ngoài.
Chỉ nghe một tiếng choảng chói tai, bình đen kia vỡ thành mảnh nhỏ, máu chó trong bình đen lập tức đổ ra, rơi vào chỗ tuyết sạch, tạo thành một chỗ hỗn tạp, lan thành một mảnh đỏ đen chói mắt.
Nam nhân kia ngồi dưới đất, bất chấp lạnh buốt, tay lau đi bãi máu đen tung tóe, miệng buồn bã hét lớn: “A Linh, A Linh…… Phụ thân xin lỗi ngươi…… Phụ thân vô dụng…… Phụ thân vô dụng a, A Linh……”
Ta bên cạnh thấy hết mọi chuyện, chấn động, không chút suy nghĩ liền rời khỏi băng ghế dài, chạy tới chỗ nam nhân kia,hắn gọi “A Thâm” , ông chủ quán trà cũng kinh ngạc kêu “Trần ca”, chúng ta chạy vội tới chỗ hắn.
Nam nhân hốt hoảng lao xuống mặt đất dính đầy máu, giống như mất đi bảo bối. Ông chủ quán trà một phen ngăn lại, bất đắc dĩ khuyên nhủ hắn: “Trần ca, sờ như vậy không khác gì nghịch phá, ta có cách giúp ngươi sửa lại.”
Nam nhân bắt lấy ống tay áo lau mặt, giọng khàn khàn nói: “A Thâm, chó mực thuần chủng này cực kỳ khó tìm, hiện giờ nhờ người vất vả tìm được, bảo ta…… Bảo ta chuẩn bị không kịp….. A Linh của nhà ta bộ dạng nàng hiện tại…… Làm sao đợi lát nữa a……”
Máu chó mực trước đó là thánh vật trừ tà, thứ này đạo hạnh cũng không cao, một khi nó đổ ra sẽ lập tức mất thần khí. Dân gian có người đôi khi nổi điên không biết đang làm gì, lời nói có chút hồ đồ, khác hẳn người thường, hiện tượng kỳ lạ này là do lây dính vật bẩn, hay như cách nói thường ngày là “ma nhập.”
Đối phó với “ma nhập”, máu chó mực nhất định có hiệu quả. Nhưng khi dùng cũng phải chú ý, không thể tùy tùy tiện tiện mà dùng đại máu chó mực cho có lệ, chỉ có màu lông đen thuần chủng, máu chó mực đen thuần túy không tỳ vết mới có thể sử dụng được.
Vừa nghe nam nhân này nói nữ nhi chết đi hiện giờ không hiểu tại sao sống dậy, ta đoán người này tám chín phần vẫn tưởng nữ nhi vẫn còn sống, chính là trêи người dính phải thứ không sạch sẽ, lần này vất vả tìm máu chó mực chắc chắn để trừ tà thay nữ nhi, nhưng hiện giờ máu chó mực hiếm có này trong nháy mắt bị hắn làm đổ, không thể trừ ta cho nữ nhi hắn.
Ta từ nhỏ mồ côi cha mẹ, mẹ ruột Sư Cẩm Niệm cũng qua đời sớm, tuổi lớn như vậy, đối với nỗi đau của cha mẹ, luôn có cảm tình phức tạp, vội vàng đỡ nam nhân kia: “Đại thúc, ngươi ngã có sao không?”
Nam nhân kia ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu phiếm lệ quang, nhìn ta run sợ, sau một lúc đột nhiên tránh khỏi tay ta, lui ra sau, ngập ngừng nói: “Tay ta thật sự bẩn, sẽ làm dơ…… Quần áo xinh đẹpcủa ngươi, thật là xin lỗi.”
Ta nghe vậy, cúi đầu vừa thấy, áo choàng lông trêи người in đậm hai dấu tay máu. Ta thấy nam nhân kia tiều tụy, trong lòng càng chua xót,chỉ nói: “Không có gì đáng ngại, quần áo ô uế có thể giặt lại.”
Nói xong, đỡ nam nhân kia dậy, dừng một chút, mới có dũng khí hỏi: “A Linh ngươi vừa nói là nữ nhi của ngươi sao? Nàng đã chết vì sao…. Lại sống lại?”
Nam nhân không ngờ được ta hỏi như vậy, sửng sốt một chút, xoa xoa tay, đồng thời trêи mặt lộ ra biểu tình khác lạ không tự nhiên.
Ta biết mình nói chuyện quá thẳng thắn, ngay cả tâm cũng nghi hoặc, làm sao vừa thấy người lạ liền hỏi họ vấn đề mẫn cảm như vậy, không chút lễ phép, không khỏi áy náy nói: “Đại thúc, ngại quá, ta đường đột.”
Nam nhân kia nhìn ta vài lần, sắc mặt cuối cùng dịu đi, trong mắt cũng nhu hòa rất nhiều, thấp giọng nói: “Cô nương ngươi lòng dạ tốt…… Cũng không khác A Linh của nhà ta lắm đâu.”
Hắn cau mày nghĩ một chút, nói tiếp: “Kỳ thật…… Kỳ thật cũng không có gì đường đột, ta mới thấy cô nương ở quán của A Thâm uống trà, đương nhiên là nghe được lời của Lâm Ba. Khuê nữ nhà ta sống lại, mọi nhà trong trấn sớm đã biết chuyện, tuy mọi ngươi sợ nhưng lo ngại ta, chưa dám bàn luận trước mặt ta. Nhìn cô nương không giống họ……… Không biết cũng không ngạc nhiên.”
Nam nhân còn chưa nói xong,từ phía ta truyền đến âm thanh trong trẻo bình tĩnh nhưng lạnh lùng của Lạc Thần: “Ngươi lấy máu chó mực này là muốn trừ đi tà khí trêи người nữ nhi sao?”
Ta vội vàng nhìn lại, chỉ thấy thấy Lạc Thần, Vũ Lâm Hanh, Phong Tuấn và Trường Sinh đều từ đằng sau đi lại đây.
Ánh mắt nam nhânchăm chú nhìn thẳng vào Lạc Thần, giống như gặp được cứu tinh, đột nhiên kϊƈɦ động đứng lên, nói với Lạc Thần: “Vị cô nương này…… Nguyên lai ngươi biết thứ đó sao? Cái ngươi vừa nói…… trừ bỏ tà khí gì đó giống hệt sư phụ trong miếu nói!Ngươi…… Ngươi có biện pháp gì có thể khuê nữ đáng thương của ta không?”
Nam nhân rất chờ mong nhìn Lạc Thần, Lạc Thần lắc đầu, bởi nàng cũng không biết rõ tình huống, không thể kết luận được. Mà Vũ Lâm Hanh tính tình nóng vội, cũng một bụng nghi vấn đè nén giống chúng ta, vội vàng hỏi nam nhân rốt cuộc là tại sao lại thế, nam nhân kia lộ ra thần sắc khổ sợ lẫn sợ hãi, lập tức kể đơn giản đầu đuôi sự việc.
Thì ra nam nhân kia họ Trần, gọi Trần Phục, hắn chỉ có một nữ nhi, tên là Trần Linh. Trần Linh thuở nhỏ thân thể yếu ớt, sáu ngày trước bất hạnh bệnh chết, dựa theo tập tục, thi thể phải để ở linh đường bảy ngày, ngay sau buổi tối thứ bảy, vợ chồng Trần Phục như bình thường túc trực bên linh cữu. Nhưng ngày đó không biết vì sao, vợ chồng đặc biệt mệt rã rời, vô tri vô giác ngủ sau nửa đêm, Trần Phục liền bị một trận gió đông lạnh lùa dậy, lúc này, hắn đột nhiên nghe được âm thanh thùng thùng quái lạ vang lên.
Lúc này bên ngoài tuyết lớn trắng xóa, gió lạnh vù vù thổi mạnh, trong cơn gió lạnh nửa đêm nghe được âm thanh thùng thùng của người. Trần Phục run người, định thần nhìn, liền thấy quan tài của Trần Linh không biết khi nào lộ ra khe hở, mặt hắn lập tức trắng bệch đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm quan tài này rõ ràng do hắn tự tay làm, như thế nào đột nhiên di động?
Bất quá Trần Phục chung quy cũng là phụ thân của Trần Linh, phụ tử tình thâm, hắn thầm nghĩ nếu không phải hồn phách thừa dịp đầu thất trở về gặp mặt cha mẹ, cũng không sợ hãi như vậy. Hắn đi đến cạnh đập nắp quan tàu, để gió lạnh không phá hư di thể Trần Linh nữ nhi của hắn.
Hắn mới sờ vào quan tài, không nghĩ nắp quan tài đột nhiên rớt xuống, tiếp theo, Trần Linh thân mình bật dậy, từ trong quan tài đứng lên.
Trần Phục hiếm khi gặp cảnh tượng như vậy, sợ tới mức chân mềm nhũn, nằm úp sấp ở trêи mặt đất, lúc này thê tử của Trần Phục cũng tỉnh lại, sợ tới mức chết khϊế͙p͙. Tuy vậy, Trần Linh từ trong quan tài ngồi xuống, rồi lại chậm rãi đi ra, giống như ngày thường từ từ đi vào phòng mình, lập tức đắp chăn lên người ngủ.
Trần Phục cùng thê tử chạy theo sau, nhìn cảnh này, bên ngoài hoảng sợ, nhưng có vài phần vui sướиɠ, từ lúc Trần Linh từ quan tài đi ra đến khi vào phòng ngủ, không chỗ nào không giống thường ngày, họ thậm chí có chút hoảng hốt, nghĩ đến nữ nhi không chết, rốt cuộc trở lại bên người họ.
Trần Phục phục đánh bạo đi đến bên Trần Linh đang ngủ say, tay sờ mặt nàng, chỉ cảm thấy lạnh lẻo tận xương, căn bản không giống độ ấm của người sống, nhưng dung mạo yên ổn ngủ, lại là nữ nhi độc nhất vô nhị thường ngày. Vợ chồng thủ một đêm, đợi cho trời sáng gà gáy, Trần Linh mới tỉnh dậy.
Nhưng tỉnh lại Trần Linh không nói lời nào, thậm chí ngay cả một thanh âm cũng không phát, cả người trầm lặng, duy nhất có thể làm là có thể đi lại chung quanh, hoặc đứng ở một chỗ, yên lặng phát ngốc thật lâu, không ăn cơm cũng không uống nước, không khác người chết chút nào.
Tuy hành động của Trần Linh kỳ quá như vậy, nhưng tốt xấu gì cũng có thể hoạt động như người sống, Trần Phục làm phụ thân, trong lòng vẫn vui mừng. Vui mừng rất nhiều, nhưng thập phần e ngại, mâu thuẫn dây dưa, Trần Phục rốt cuộc không nhịn được, liền đi đến ngôi chùa hương khói ngút ngàn tìm một sư phụ đức cao vọng trọng hỏi ý. Vị sư kia nghe hắn thuật lại, cho rằng nữ nhi của hắn bị “ma nhập”, lây dính tà khí, dặn hắn phải nhanh chóng tìm máu chó mực trừ tà, tiếp theo, đã xảy ra chuyện ở trà quán hôm nay.
Trần Phục nói xong, trêи cổ ta , kinh ngạc nói không nên lời nửa ngày, ta tự biết, kỳ thật tình huống của Trần Linh giống như xác chết sống dậy, hoặc là ma nhập, căn bản không phải là sống lại.
Vũ Lâm Hanh cũng giất mình, nỉ non nói: “Này…… Chuyện đó, ta thật ra lần đầu nghe, nhưng ta lúc trước đổ đấu chỉ thấy tống tử sống dậy, tống tử sống dậy này……”
Trần Phục kỳ quái “A” một tiếng, hỏi: “Cô nương, cái gì…… Tống tử?”
Ta thầm nghĩ không tốt, yêu nữ này thường coi đổ đấu như cơm bữa, đụng đến cái gì cũng so với tống tử, không hề ái ngại, nhưng việc đổ đấu với người bình thường là tội lớn, thậm chí sẽ dọa đến người khác, vội vàng nâng chân đá Vũ Lâm Hanh một cước,Vũ Lâm Hanh cúi đầu hô đau một tiếng,những lời muốn nói cứng rắn nuốt trở vào, ta trừng mắt liếc nàng một cái, nàng khóe miệng vặn vẹo cười với ta một cái.
Lạc Thần thản nhiên liếc ta và Vũ Lâm Hanh, không nhìn trận trò khôi hài này, chính là cẩn thận hỏi Trần Phục: “Nữ nhi của ngươi móng tay nàng có dấu hiệu dài ra không? Môi đen sẫm hay có màu tím không? Trêи người có mùi khác lạ? Có từng cố ý đả thương người? Ta mới vừa nghe ngươi nói sơ qua, nên càng muốn biết cụ thể hơn.”
Trần phục lắc đầu, thành thật trả lời Lạc Thần: “Không có…… A Linh nàng móng tay rất tốt giống như trước kia, môi thật ra trắng bệch, không có huyết sắc gì. A Linh có thể đi lại, có thể ngủ, nhưng hai mắt vô thần, nói chuyện nàng cũng không nói lại, hơn nữa nàng thực ngoan, làm sao đả thương người?”
Ta cân nhắc một hồi, chiếu theo miêu tả, đây chẳng phải là cái xác không hồn sao?
Cảm giác tựa như là…… Tựa như là thân thể không có hồn phách sống dậy.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
49 chương