Đồ heo , cô chết với tôi!

Chương 4 : Cuộc sống mới

Thế là cả tối tôi ở nhà con Lan chơi và trò chuyện , cũng chẳng thèm xin xỏ bố mẹ tôi nữa vì tôi đang rất bức xúc . Đến 4h30 thì thôi mò về nhà dọn dẹp đồ vì sợ những đồ cần thiết mẹ tôi sẽ không sắp cho tôi nữa thì khổ lắm . Đúng 8h sáng , sau khi ăn uống chuẩn bị mọi thứ . Tôi lên xe và ra đi , để lại một tổn thất cho lũ bạn nghịch ngợm . Nhưng lại điều may mắn cho mấy bà hàng xóm . Thật là , ước chi tôi có đủ cam đảm mà nhảy xuống xe , ôm cho chắc cái cột nhà để không phải đi đâu nữa . Tôi thề rằng nếu không phải ở lại thì tôi nguyện ăn chay 1 tháng và đi làm việc thiện . Nhưng mà niềm ao ước chỉ là ước ao , mọi chuyện không thể trở lại vị trí cũ của nó được . Càng nghĩ về cuộc đời này , tôi càng thấy bất công . Mà càng thấy bất công thì tôi lại càng ước mong và ước mong cho lắm rồi phải trở lại với cái thực tại vô cùng căm phẫn này . **** - Muốn chết quá . Đó là câu nói đầu tiên khi tôi có mặt tại Hà Nội “thân yêu ” – nơi mà tôi sẽ phải sống trong thời gian sau này . Đúng là sau 1 ngày 1 đêm đi xe thật là khổ nên người tôi bây giờ chẳng khác gì cọng bún , rất chi là mềm nhũn cộng thêm thật là mong manh dễ vỡ . - Con có sao không vậy Ú ? Dì Hoa nhìn tôi hỏi một cách lo lắng - Ơ ! dạ không có chi đâu dì . Tôi phẩy tay ý như không có chuyện gì xảy ra . - Ừ ! vào nghỉ ngơi cho khỏe đi con . Phòng đầu tiên ở tầng 2 là phòng của con đó . Dì cười hiền nhìn tôi . - Vâng ạ ! Dì đã tốt thì cũng đành phải cố gắng vui vẻ cho dì mừng chứ không nên dội gáo nước lạnh vào mặt dì làm dì buồn . Nhĩ thế nên tôi đành cố gắng cười tươi rồi xách đồ đạc lên tầng . *** Thấm thoắt mà thời gian trôi đi thật nhanh , thế là tôi đã sống ở Hà Nội gần được hai tuần . Cuộc sống vẫn thế , suốt ngày cứ như một con rô bốt , chỉ biết hoạt động theo những gì đã cài sẵn . Sáng 6h dậy , đi chợ rồi về nhà . 11h ăn cơm . 6h30 ăn cơm và 10h đi ngủ . Cứ thế , cuộc sống quả là buồn tẻ - Mẹ à ? mẹ đang làm gì vậy ? Đã 2 ngày rồi tôi mới gọi điện cho mẹ , thật là tôi nhớ mọi người ở quê quá đi . -Mẹ ! mẹ cho con về nhà đi . Con nhớ mọi người quá à . - Mẹ độc ác nó vừa vừa thôi . Tôi bực mình cúp máy cái rụp . Sao mà mẹ tôi lại ác thế cơ chứ ? - Trời ơi là trời . Tôi hét lên trong đau đớn . - Thôi thì lên mạng chơi vậy . Tôi tự nhủ bản thân , đúng là lên Hà Nội cũng có cái hay . Ở chỗ tôi thì chuyện lướt web rất chi là hạn chế . Còn ở đây thì khác , tiền thì có mọi người chu cấp rồi nên cứ thế mà sống thôi . Thật thì nghĩ ở tự lập có cái hay mà cũng có cái không hay . Thôi thì đành chấp nhận sự thật phũ phàng . - Sao mà bữa nay có lắm web tìm việc làm quá vậy nhỉ ??? Tôi tự hỏi bản thân mình . - A !!!!! Tôi vội nghĩ ra một ý nghĩ , tôi còn 2 tháng hè để ăn chơi bay nhảy cơ mà . Tại sao lại không kiếm một việc gì đó để làm cho qua ngày , vừa kiếm được tiền vừa đỡ phải buồn chán . ++++++ hô hô mình tự phục mình quá.