Quầy bánh của Angel cháy rụi, và phòng chữa cháy ngay lập tức kết luận rằng đó là một vụ phá hoại. Pirro đứng bên Angel trong khi nhân viên chữa cháy lấy lời khai của cô, nhưng cô đã chẳng nhận thấy có điều gì bất thường trong ngày hôm đó, và cô cũng không ở gần quầy bánh khi xảy ra vụ cháy. Pirro thầm cảm ơn Chúa không vì không có ai bị thương. Các nhân viên chữa cháy yêu cầu tất cả mọi người rời khỏi hiện trường, và Rafe mời Nick, Angel, chú Pirro cùng với Vivian về nhà của mình cho đến khi tất cả mọi người bình tĩnh lại. Pirro để Vi đi trước với Angel, và hứa rằng ông sẽ đến đó một lúc sau. Ông không thể thôi nghĩ tới hai gã đàn ông đã tiếp cận ông về việc mua bán thuốc gây nghiện. Phải chăng là có sự trùng hợp khi những việc tồi tệ xảy đến cùng lúc với việc ông nói “không” với họ? Ông chẳng cần phải đi tìm mấy gã đàn ông để hỏi cho rõ. Gia đình ông vừa mới đi khỏi thì hai gã đã tìm thấy ông. “Thật tiếc là quầy bánh của con gái bố già bị cháy rụi.” Gã tóc vàng nói, tiến lại phía Pirro. “Cô ta rất tự hào là đã bán đắt hàng và mọi người đều thích bánh nhân táo của cô ta.” “Cũng may là cô ta không ở trong quầy khi vụ cháy xảy ra.” Gã kia đế thêm. “Tôi có nghe nhân viên chữa cháy nói là với số lượng chất gây cháy được sử dụng, quầy hàng bốc cháy trong chốc lát.” Gã búng ngón tay bên tai Pirro. “Nếu một vụ cháy như vậy xảy ra ở nhà của cô ta, cô ta sẽ chẳng có cơ hội thoát.” Gã tóc vàng, Pirro quyết không thể coi gã là một quý ông, nói. Pirro rùng mình trước ẩn ý đe dọa. “Các anh muốn ta làm gì nào?” Ông hỏi, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì sự an toàn của gia đình. “Nói chuyện với người cấp hàng của ông và mở đường cho bọn này gặp hắn ta.” “Thôi được.” Pirro nói, cảm thấy sắp ốm đến nơi vì đã khuất phục. Nhưng ông sẽ còn ốm hơn nếu ông không làm thế. “Nhưng tôi không liên lạc với người ta. Tôi chỉ gặp người ta một vài tuần một lần vào thời gian và địa điểm đã định. Tôi cần có thời gian.” Một lời nói dối để mua thêm chút thời gian cho ông suy nghĩ, ông tự nhủ, và hai bàn tay ông run rẩy khi ông đút chúng vào túi quần trước. “Thời gian này trong năm thật là đẹp, nên bọn này cũng chẳng vội trở lại thành phố làm gì. Nếu bố già nói thật và sắp đặt mọi việc cần thiết, con gái bố già sẽ được an toàn. Chúng ta nhất trí thế chứ nhỉ?” “Được. Nhưng hãy nhớ một điều. Nếu có điều gì xảy ra với con gái ta, hai anh sẽ là những kẻ đầu tiên cảnh sát nhắm tới bởi hai anh là những kẻ lạ sống dưới mái nhà của cô ấy.” Pirro nói với gã tóc vàng, kẻ mà Pirro cho là cầm đầu. “Không phải lo lắng về bọn này đâu. Bọn này có thể tự lo được. Nhưng tôi nghĩ là bố già hiểu bố cần phải làm gì bây giờ.” Gã đàn ông kia vỗ vào lưng Pirro. “Yên tâm đi, bố già. Mọi chuyện ổn cả. Bọn này sẽ quay lại nhà nghỉ của Angel. Không biết bố già thế nào, nhưng sau những hưng phấn của đêm nay, tôi mong sẽ có một đêm ngon giấc đấy.” Hai gã đàn ông chào tạm biệt Pirro và bỏ đi. Pirro thấy trong người không khỏe, nhưng ông vẫn phải qua nhà Rafe. Cháu vợ ông là cảnh sát và có thể đánh hơi thấy lời nói dối từ xa hàng dặm. Pirro chẳng muốn gì hơn là thú thật với cháu, nhưng ông cần thời gian để suy nghĩ đã. Giờ thì ông đã chấp thuận làm theo kế hoạch của hai gã đàn ông, gia đình ông sẽ được an toàn, ít nhất là trong lúc này. Ông đã mua được thêm chút thời gian cho mình để tìm cách cứu vãn cái tình thế tồi tệ mà ông tự đẩy mình vào. *** Gia đình của Rafe đang hoảng loạn, anh hiểu điều đó và phải làm chủ tình thế. Anh bảo bố mẹ và các chị em đi về nhà, bảo đảm với họ rằng họ chẳng thể làm gì hơn để giúp. Sau đó anh tụ họp những người có liên quan trực tiếp hơn tới quầy bánh của Angel ở nhà mình. Vì anh là người cảnh sát trong gia đình, họ trông vào anh để có câu trả lời, nhưng anh không hề có. Anh nhìn quanh căn nhà nhỏ bé của mình, nơi cả nhóm đã tụ họp và vỗ hai tay vào nhau để mọi người giữ yên lặng. Họ quay đầu cả về phía anh. “Trước hết, mọi người cần phải giữ bình tĩnh. Phòng chữa cháy và sở cảnh sát đã lấy lời khai của Angel vì chị ấy là chủ nhân quầy bánh. Họ sẽ tiếp tục điều tra, nhưng em cũng có một số câu hỏi của mình.” Rafe nhìn quanh phòng, và cái nhìn của anh gặp cái nhìn của Sara. “Hãy bắt đầu với những gì mà chúng ta biết được.” Cô gợi ý. Anh gật đầu. “Phòng chữa cháy nói rằng đó là một vụ phá hoại. Một chất gây cháy đã được sử dụng.” Trong khi anh nói, Sara ghi chép trong một tập vở mà cô tìm thấy trong bếp. “Xăng.” Nick nói thêm. “Đội trưởng chữa cháy nói rằng toàn bộ khu vực nồng nặc mùi xăng.” Sara gật đầu và lại ghi chép thêmiều đó làm sáng tỏ những gì ta biết về vụ cháy.” “Giờ thì chúng ta phải chuyển sang những mục tiêu bị nhắm đến.” Nick nói. Angel bước lên phía trước. “À, cái này thì quá hiển nhiên. Đó là quầy hàng của chị, cho nên chắc chị chính là cái đích mà chúng nhắm tới.” Nick bước lên phía trước và quàng một cánh tay che chở qua vai chị. Chị tựa vào anh cho dễ chịu hơn. Ít nhất thì cũng có một chút tốt lành trong cơn ác mộng này, Rafe nghĩ. Rafe liếc nhìn cô Vi và chú Pirro, người đã đến muộn. Bà cô anh có vẻ lo lắng và mất tinh thần, trong khi chú Pirro thì toát mồ hôi và đi đi lại lại bên bà. “Ai lại muốn phá quầy bánh của chị cơ chứ?” Angel hỏi. “Tất cả những gì chị làm chỉ là bán bánh nhân táo thôi mà.” Rafe cũng chưa biết đủ để có thể làm cho chị bình tĩnh hơn trong lúc này, nhưng anh có một vài câu hỏi tế nhị hơn có thể làm hẹp bớt diện tình nghi. “Chị cũng nhận đặt phòng nhà nghỉ ở đó. Liệu có ai đó muốn phá hoại việc kinh doanh của chị không?” Ngoài anh trai anh ra, Rafe nghĩ hài hước. Angel lắc đầu. “Tất cả mọi người đều nói muốn thấy chị thành công. Ít nhất đó là những gì mọi người nói trước mặt chị.” Chị phát ra một tiếng cười run rẩy. “Trừ anh ra.” Nick làm bọn họ bất ngờ vì đã nói ra sự thật. “Nick!” Angel nói, hoảng hốt. Nick giơ tay chống chế. “Này, anh chỉ nói ra sự thật hiển nhiên trước khi người khác nói thế mà thôi.” Nick gặp cái nhìn thông hiểu của Rafe. “Anh là người đã nói rằng anh không nhất trí với việc kinh doanh nhà nghỉ.” Nghe ra thì Nick có vẻ hổ thẹn. “Nhưng anh không đốt quầy bánh!” Angel bước tới, bảo vệ chồng mình. “Và anh ở bên em trong suốt thời gian khiêu vũ.” “Em đồng với chị Angel. Nick không nằm trong diện tình nghi.” Rafe nói. “Ai khác trong gia đình có thể có xích mích với ai không?” Angel tiến thêm một bước nữa. “Chẳng phải là chị muốn là nạn nhân, nhưng nếu đám cháy nhắm đến gia đình ta hay công việc kinh doanh, thì kẻ phá hoại phải nhắm vào quầy gia vị, chứ không phải là quầy bánh?” “Tùy thuộc vào việc kẻ đó muốn mọi sự hiển nhiên đến đâu. Đôi khi, kẻ âm mưu sẽ bắt đầu với một vụ việc nhỏ, để cảnh báo, trước khi đánh vào mục tiêu chính.” Sara giải thích. Pirro bắt đầu ho mạnh. “Bố, để con lấy cho bố một cốc nước.” Angel chạy vào bếp và quay trở lại với đồ uống cho cha mình. Rafe gật đầu. “Sara nói đúng đấy.” Anh nói khi Angel quay trở lại. Anh liếc nhìn quanh phòng. “Pirro, chú không sao chứ ạ?” Ông già gật đầu. “Chú không sao.” Ông ho thêm nhưng tiếng ho bớt mạnh hơn lúc trước. Dẫu sao, ông già có vẻ im lặng bất thường đêm nay, có lẽ bởi ông lo lắng cho sự an toàn của Angel. “Có vấn đề gì với việc giao hàng không ạ? Ai đó không hài lòng?” anh hỏi Pirro. Ông già xoa cái đầu hói. “Không, không, không có gì cả. Mọi sự ổn cả mà. Sao lại không ổn thỏa cơ chứ?” ông hỏi, vẻ buồn bực và không tập trung. “Có thể đó chỉ là một hành động ngẫu nhiên? Bọn thiếu niên muốn gây sự?” Angel hỏi. “Mọi thứ đều có thể.” Sara nói. Nhưng Rafe không tin vào chuyện trùng hợp ở đây, và bản năng của anh gào thét rằng đây chẳng phải là sự ngẫu nhiên. “Tôi phát ốm vì lo là có ai đó muốn làm tổn thương Angel của tôi. Chẳng phải chút nào.” Pirro nói. Cô Vivian gật đầu đồng tình. “Angel, con ơi, cô không muốn con ở một mình trong ngôi nhà đó với những người lạ. Con hãy ngủ lại chỗ chúng ta tối nay đi.” Bà cô tuyên bố như thể đó là một việc đã rồi. Angel liếc nhìn Nick và khẽ lắc đầu. “Không sao cả. Cháu sẽ ở lại nhà nghỉ đêm nay.” Nick nói. “Angel sẽ không đơn độc.” Pirro thở hắt ra, rõ ràng là nhẹ nhõm. “Con như là con trai ta vậy, Nick. Con thật tốt. Cảm ơn con.” “Ngày hôm nay quả là dài. Cô kiệt sức và buồn bực, và cô sẵn sàng để về nhà đây.” Cô Vi nói. Rafe gật đầu. “Chú Pirro, chú đưa cô về nhé. Chẳng có gì chú có thể làm được ở đây và Nick sẽ lo cho Angel.” “Ý kiến hay đấy, bố. Trông bố cũng mệt mỏi đấy. Bố về nhà nghỉ ngơi đi thôi.” Angel nói. “Con sẽ không sao đâu mà.” “Được thôi.” Cặp vợ chồng già bắt đầu chào tạm biệt. Như thường lệ, phải đến nửa tiếng sau họ mới rời khỏi đó. Rafe đã hy vọng là tính nghiêm trọng của vụ cháy sẽ khiến cô Vi lãng quên khả năng ông chồng cô lừa dối hay làm gì đó sau lưng cô. Nhưng khi Rafe tiễn họ ra cửa, cô Vivian ôm hôn anh lần cuối và thì thầm với anh lời nhắc là lần sau khi Pirro đi ra ngoài một mình, bà sẽ gọi cho Rafe để theo dõi ông. Anh quay trở lại phòng gia đình, nơi Sara đang rót cho mỗi người một cốc trà đá lạnh. Ba người chuyện trò, trông thoải mái bên nhau. Dường như cô có một kiểu nào đó với gia đình anh và hoàn toàn thu phục họ. Cô thoải mái ở nhà anh như thể nhà của cô vậy, mời nước anh trai anh và Angel như thể cô là bà chủ nhà. Và Rafe thích cái điều đang diễn ra trước mắt anh. Nhưng anh chẳng có thì giờ mà hưởng thụ khoảnh khắc ấy. “Giờ thì chú Pirro và cô Vi đã đi khỏi, em cần phải nói chuyện với hai người.” Rafe nói với anh trai mình và Angel. “Có chuyện gì vậy?” Nick hỏi. Rafe bắt gặp ánh mắt hiểu biết của Sara. “Trước khi em nói bất cứ điều gì, anh có biết bất cứ lời phàn nàn gì với công ty mình không? Hay ai đó xích mích với anh và dùng Angel để ghi điểm?” Anh trai anh lắc đầu. “Anh đã nói chuyện với cha trên đường tới đây và cha cũng không biết gì hết. Không ai có thể tưởng tượng được có kẻ nào lại muốn nhắm vào chúng ta.” Rafe cũng nghĩ như thế. “Một khả năng hiện thực là Angel không phải là mục tiêu mà chính là Sara.” Và vì cô ấy làm việc ở quầy bánh cùng với Angel. “Cái gì? Tại sao?” Angel hỏi. Sara hắng giọng. “Nói một cách đơn giản thì, em phải ra làm chứng chống lại một người ở New York, và kẻ đó muốn làm cho em quá sợ hãi để quay về nhà và ra làm chứng.” “Hoặc là hắn muốn cô ấy phải im lặng mãi mãi.” Rafe đi về phía ghế của cô và đặt một tay lên vai cô. “Cô ấy đến đây để trú ẩn.” “Ồ.” Đôi mắt của Angel mở to. “Anh vẫn không hiểu.” Nick nói. “Nếu cô ấy đến đây để ẩn náu, anh thiết tưởng cô ấy sẽ chẳng nói với ai là cô ấy đi đâu, vậy thì làm sao em lại nghĩ là đám cháy nhằm vào cô ấy được?” “Bởi vì Blog Chàng độc thân ở New York đã đưa tin là em chuồn khỏi thành phố để hẹn hò với Rafe ở quê hương của anh ấy.” Sara nói trong khi vô tình xoa xoa đầu gối mình. “Không thể tin được.” Nick lầu bầu. “Rafe có nói với anh về cái blog chết tiệt đó khi cậu ấy còn ở trong viện. Nhưng nếu không có ai ở New York biết là em đi đâu, thế thì ai đó ở đây đã báo tin về em.” “Chính xác, em cũng nghĩ vậy.” Ngoài ra, Rafe chẳng hiểu tí gì, Anh không thể lường được ai lại có thể đưa tin về nơi cô đang có mặ “Ai lại hớt lẻo về nơi ở của Sara nhỉ?” Nick hỏi thành tiếng cùng một câu hỏi đó. “Chị.” Angel giơ tay. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Angel. “Chị xin lỗi! Chị tưởng rằng em về đây để được ở bên Rafe thôi. Chị sẽ chẳng đời nào làm thế nếu chị biết em sẽ gặp nguy hiểm!” Bất ngờ, Sara nhìn vào mắt Angel. “Tại sao chứ? Em cứ nghĩ mình là bạn mà.” “Thì mình đúng là bạn! Và không có chuyện cá nhân gì ở đây đâu. Khi em vừa mới tới và hỏi đặt phòng, chị nhận ra em từ những bài đăng trên báo về vụ khủng hoảng con tin. Chị cũng nhận ra em trên Blog Chàng độc thân. Chị đặt quảng cáo trên các báo ở New York để phát triển việc làm ăn, nên chị đặt báo của họ.” “Điều đó vẫn chẳng giải thích được tại sao em lại tố giác cô ấy.” Nick nói giận dữ. Rõ ràng là bất cứ cảm giác tốt đẹp nào họ nhắm tới đang biến mất, Rafe nghĩ. “Sao chị lại làm vậy?” Rafe hỏi Angel một cách ngoại giao hơn ông anh mình. “Cũng cùng một lý do. Để đưa tên của nhà nghỉ lên báo và phát triển việc làm ăn.” Chị liếc nhìn Sara, rồi Nick, cái nhìn đầy ân hận. “Nhưng chị chẳng đời nào lại đặt việc làm ăn lên trước sự an toàn của Sara. Chị không biết chuyện mà thôi!” Sara thở một hơi dài. “Đó không phải là lỗi của chị đâu.” Sara nói, tha thứ cho Angel. “Thực ra mà nói thì đó là một nước làm ăn khá là khôn khéo, nếu chị hỏi ý kiến em.” “Em quá rộng lượng.” Angel đứng lên và chạy vào phòng tắm ở gần sảnh, sập cửa lại sau lưng. Nick vò tay trên tóc. “Chẳng khôn khéo gì sất. Chỉ là ích kỷ và ngốc ngếch, y như cái việc làm ăn này thôi.” Nick lầm bầm. “Còn anh thì quá là nóng tính và ngu ngốc.” Rafe nói, quyết không để cho Nick hủy hoại bước tiến mà anh ấy đã gây dựng được với vợ bằng cách tranh cãi với chị ấy. “Nếu Sara đã không giận Angel, thì anh càng chẳng nên. Đừng có đưa mình ra làm trò cười chỉ vì chị ấy nhắc đến nhà nghỉ. Anh cần phải chấp nhận nó, anh có nhớ không?” Trước khi Nick kịp trả lời, vợ anh quay trở lại, mắt đỏ, mặt chỗ đỏ chỗ trắng. “Chị xin lỗi nhé.” Angel nhắc lại. “Không sao đâu. Chị không thể nào biết rằng em muốn đi ở ẩn.” Sara an ủi chị lần nữa. “Xem nào.” Rafe nói. “Tất cả chúng ta đều bực mình vì vụ cháy, nhưng cái quan trọng nhất là không ai hề hấn gì. Từ nay trở đi, chúng ta cần thận trọng hơn, Bởi vì sự thực là, chúng ta không có cách nào để biết được ai thực sự là mục tiêu.” Anh nhìn Sara và cô gật đầu đồng tình. Cũng có thể là Morley đã cử người lần theo Sara và chất gây cháy đã phát lửa quá sớm hoặc quá muộn, và ơn Chúa, Sara không ở trong quầy hàng. Nhưng cũng có khả năng là ai đó bất hòa với Angel hay gia đình chị và đám cháy quầy hàng là một lời cảnh báo. Cho tới khi họ biết ai là mục tiêu và lý do tại sao, Rafe muốn tất cả mọi người trong gia đình mình cảnh giác và thận trọng tối đa. Trong lúc đưa Angel trở lại xe ô tô, Nick nghĩ về những chuyện đã xảy ra đêm nay. Một phút giây họ cùng khiêu vũ, tiến gần đến nhau hơn, và rồi chị rõ ràng là hoảng sợ. Chị nói chị cần không khí, và anh để chị đi, tôn trọng không gian riêng của chị. Tiếp sau đó là có người kêu cháy. Anh suýt nữa thì đau tim khi nhìn thấy khói bốc lên từ quầy bánh của chị, không biết nếu chị có ở trong đó một mình hay không. Nếu như anh còn chưa thức tỉnh bởi mối quan tâm của Biff và Todd với vợ mình, thì đám cháy là một cú báo thức nữa. Anh cần phải thu xếp mọi thứ trước khi nó trở thành quá muộn. “Em xin lỗi về chuyện blog. Em không bao giờ có ý định làm tổn thương Sara.” Angel nói. Nick gật đầu. “Anh biết mà.” “Đêm nay thật là tồi tệ và em chỉ mong được bò vào giường ngay. Chúc anh ngủ ngon.” Chị nói dịu dàng. “Anh ở lại đây mà, em nhớ không?” “Em nghĩ anh chỉ nói thế để bố em với cô Vi yên tâm. Em không thể tưởng tượng là anh lại muốn ngủ ở đây.” Chị nói về nhà nghỉ, trọng tâm mối bất đồng trong hôn nhân của họ. Anh tiến lại gần hơn. “Em nghĩ thế à?” Tim anh thình thịch trong lồng ngực. Chị gật đầu. “Này, em nhầm đấy nhé. Nếu như đám cháy xảy ra sớm hơn ngày hôm nay, em đã có thể bị thiệt mạng.” Và anh có thể đã mất đi cơ hội để giải quyết đúng đắn chuyện của họ. Chị dựa vào cửa và nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh lo sợ thôi mà. Em hiểu. Nhưng điều đó chẳng thay đổi được sự thực giữa chúng mình.” “Sự thật gì?” “Khiêu vũ cùng nhau và hòa hợp trong khoảng hai mươi phút mà không tranh cãi là một chuyện. Chuyện khác là cần thống nhất được về điều đã chia rẽ chúng mình sâu sắc.” Angel nói nhẹ nhàng. Anh nắm lấy cánh tay chị và kéo chị lại gần, hôn mạnh lên môi chị. Chị cứng người vì kinh ngạc, rồi chậm rãi và chắc chắn thư dãn trở lại bên anh, hôn đáp lại anh. Cởi mở với anh. Chấp nhận anh và những gì anh muốn trao cho chị nhưng thể nói thành lời. Anh dừng hôn trước, tựa trán anh vào trán của chị. “Hãy để anh về nhà với em đêm nay. Hãy để anh biết chắc chắn là em được an toàn.” Anh không nhận ra chính giọng nói khàn khàn của chính mình. Chị liếm môi, rồi chậm rãi gật đầu. “Thôi được, anh có thể về nhà với em.” Tim anh lại đập thình thịch trong ngực một lần nữa. “Nhưng không thể có chuyện gì giữa chúng mình đâu đấy.” Chị nói, đặt ra khoảng cách. Anh lẳng lặng đếm đến năm, không muốn tranh cãi để rồi thua cuộc. Và đó là lần đầu tiên anh làm vậy. “Anh hiểu.” Nhưng anh ngủ lại đêm nay là chưa đủ. Anh cần trở lại hẳn trong đời của chị. Chị vẫn tập trung vào việc anh khước từ cái nhà nghỉ như là nguồn gốc vấn đề của họ, nhưng anh tin rằng họ cần trò chuyện và đau khổ cùng nhau. Một điều mà chị không làm nếu không bị bắt buộc. “Thế nếu chúng mình gặp chuyên gia tư vấn hôn nhân thì sao?” anh hỏi, ngạc nhiên với chính mình. “Như thế mình có thể thỏa thuận về việc mình cần giải quyết vần đề gì trước khi mình cố gắng.” “Và trước khi em lại đặt cược trái tim mình lần nữa.” Chị chớp mắt và những giọt nước mắt rơi trên má chị. Anh lấy ngón tay mình lau má cho chị. “Tim em vẫn đang đánh cược mà.” Anh nói khàn khàn. “Tim anh cũng thế.” Khi anh đi theo Angel về nhà, lần đầu tiên, anh cảm thấy một tia hy vọng. Chị đã chấp thuận gặp chuyên gia tư vấn hôn nhân. Một chuyên gia được đào tạo bài bản có thể giúp chị học cách nói về chuyện sảy thai và hướng dẫn họ cách định hướng tương lai. Anh không thể biết ai trong họ có thể giải quyết được vấn đề. Nhưng anh đủ yêu chị để cố gắng. Rafe đóng cửa, khóa nó lại sau lưng ông anh và bà chị dâu của mình. Sau đó anh khởi động hệ thống chống trộm. “Việc đầu tiên anh cần làm ngày mai là gọi điện cho công ty cung cấp dịch vụ và đặt hàng một hệ thống báo động từ xa.” Rafe nói. “Không phải là hệ thống anh đang có rồi đấy ư?” Sara hỏi. “Không. Anh chỉ có một hệ thống báo động gắn ở cổng chính và cửa ra vào thôi. Sự thực là, anh cho lắp hệ thống báo động vì hiếm khi anh về đây. Tỷ lệ phạm tội ở đây vô cùng thấp, nên chẳng cần gì hơn.” Sara thầm cắn môi. Cảm giác tội lỗi gặm nhấm cô. Nếu như cô là mục tiêu của vụ cháy, thì cô đã khiến cho gia đình anh sợ hãi và âu lo, chưa kể đến chi phí do hư hại quầy hàng. “Em không muốn anh phải tiêu pha thêm tiền bạc vào hệ thống báo động chỉ vì em. Nếu trước đây anh không cần đến nó thì bây giờ anh cũng chẳng cần đâu.” “Đừng cãi anh. Đó là việc cần làm. Em đến đây để cảm thấy được an toàn, và anh có ý định bảo đảm cho em cảm thấy như vậy.” Anh tắt đèn trong bếp và đi về phía nơi cô ngồi trong ghế sô pha, ngồi xuống bên cô. “Có chuyện gì thế em?” “Em chỉ không muốn gây rắc rối cho cả gia đình anh. Có thể là em nên quay trở lại thành phố.” Anh nhướn mày. “Nếu em làm thế, anh sẽ đi cùng với em. Rồi thì mình sẽ lắp đặt một hệ thống báo động tối tân nhất ở căn hộ của em và ở cửa chính, chỉ tổ làm chủ nhà của em khó chịu mà thôi. Thế nào? Em định sao đây?” “Thôi được, anh có thể nâng cấp hệ thống bảo vệ ở đây vậy.” Nhưng cô sẽ hoàn lại tiền cho anh, bất kể anh có định tranh luận thế nào. Một nụ cười hài lòng hiện trên mặt anh. Anh thật gợi cảm khi anh lo lắng, gợi cảm khi anh hạnh phúc, gợi cảm khi anh có nụ cười hài lòng trên khuôn mặt điển trai. Trời đất, cô mê muội quá rồi, Sara nghĩ. “Xuống đất chưa Sara?” Rafe vẫy vẫy tay trước mặt cô. “Xin lỗi, em mất tập trung.” Cô nói, lắc đầu. “Anh đã nói gì?” “Anh hỏi em có nghĩ là Biff và Todd có thể nằm trong diện tình nghi hay không?” Cô không ngạc nhiên là anh lại hỏi vậy. Anh đã không thíchừ đầu. Bên cạnh đó, họ bắt đầu làm cô thấy không thoải mái với cái cách cứ quẩn quanh bên cạnh suốt. “Họ cũng lạ thật, nhưng em loại họ khỏi diện tình nghi vì khi họ đăng ký, họ nói đã đặt phòng trước từ lâu rồi. Chúng mình có thể hỏi Angel, nhưng em cảm giác là họ nói thật.” “Đúng vậy. Lạ không có nghĩa họ là tội phạm. Nhưng anh vẫn sẽ để ý đến họ.” Sara gật đầu. “Em nghĩ đó là ý kiến hay đấy.” “Cảm ơn em đã bỏ quá cho Angel. Anh nghĩ là Nick học hỏi được từ em đấy.” Rafe nói. “Chị ấy không định làm hại gì em mà.” “Giờ thì em đã hiểu tại sao anh nói ở đây khó sống, mọi người đều tham dự vào việc của người khác chưa? Đối với Angel, nói với blogger Chàng độc thân về em cũng giống như nói chuyện với hàng xóm vậy.” Cô thu hai chân xuống dưới người, lấy tư thế thoải mái hơn. “Thực lòng mà nói, em lại thấy thế cũng hay. Anh có nhận thấy rằng ở thành phố hiếm khi mình thấy hàng xóm? Hiếm khi mình gặp gỡ bạn bè trừ phi mình phải nỗ lực ghê gớm! Ở nơi đây, mọi người quan tâm đến nhau.” “Em không lấy làm phiền là Angel làm em bị lộ chỉ vì những lý do kinh doanh ích kỷ của chị ấy thôi sao?” anh hỏi. “Em sẽ quan tâm nếu như chị ấy làm chuyện đó để làm em tổn thương, nhưng chị ấy không biết là em đến đây để ẩn náu.” Cô bắt gặp cái nhìn của Rafe. “Em đoán là em thích cái ý nghĩ mình có một nơi chốn nào mà mình cảm thấy là một phần của mọi thứ, anh hiểu không?” “Tương tự như việc anh nhận ra rằng anh bắt đầu thích em cặp kè với gia đình anh đấy.” Anh thú nhận, giọng khản đi. Cô nghĩ lại câu chuyện của họ lúc trước về người bạn gái cũ của anh và về việc anh không muốn chia sẻ cô ta với mọi người và bộc lộ cho cô ta về những lộn xộn đi liền với gia đình. Anh đã vẽ nên một sự khác biệt không lời giữa cô ta với Sara. Cô cảm giác mình bị kéo xuống sâu hơn nữa trong cái cộng đồng nhỏ bé này và gia đình yêu thương này, và cô không biết phải làm gì với họ. “Em mệt rồi.” Cuối cùng cô nói. “Hôm nay là một ngày dài mà. Chúng mình nên đi ngủ thôi.” “Em vào ngay đây.” Cô nói, cần thêm thời gian một mình để suy nghĩ. Và để tự nhắc mình rằng cô không có quan hệ tình cảm lâu dài và cam kết. Rằng dù cho cô rất thích gia đình của anh, cô cũng chỉ là khách ghé qua và sẽ sớm quay về với cuộc đời lẻ loi của mình. Cái ý nghĩ ấy không mang đến cho cô nhiều cảm giác dễ chịu như nó cần phải có.