- Con tính thế nào ? Nuôi không con bé đó cả đời ? Rồi bỏ mặc tất cả , cả hạnh phúc của con ? Hoàng phu nhân mắt hằn lên những tia máu giận dữ, thật sự bà không hiểu nổi con trai bà mất tăm 3 nằm rồi vác thêm của nợ đáng chết về nuôi. Trước thái độ rất ư phẫn nỗ kia , Dạ Vũ vẫn bình thản , tay lia trên máy tính làm việc , đáp lại thì đáp , nghe thì nghe bộ dạng như vậy : -Phải , tôi sẽ nuôi cô bé cả đời , bỏ mặc tất cả , vì tất cả đều không ý nghĩa với tôi. Còn hạnh phúc ? Hạnh phúc của tôi là cô bé sống tốt. Bức xúc với thái độ như khinh thường sự có mặt của mình , Hoàng phu nhân đập bàn , giọng như hét lên : -Cái đồ bất trị, nhìn mặt mẹ đi mà nói, mẹ đẻ ra mà còn hắt hủi, nghĩ gì mà đi nuôi 1 con người ? Bật cười nhạt như nước lã , Dạ Vũ theo yêu cầu mà nhìn vào mặt bà , đáy mắt ánh lên sự khinh bỉ : -Tôi trả món nợ bà gây ra đấy. Nếu không phải vì thứ tình yêu mù quáng thì bà đã không giết mẹ Mã Vy. Bà nghĩ gì mà khi giết người đó , bà còn nổi lòng tham với chồng bà giết bố , ông bà Mã Vy? Thoáng sững người trước lời lẽ gắt gao của Dạ Vũ, Hoàng phu nhân mặt đỏ tía tai : -Nếu ta không giết bọn nó thì con có ngồi đây , trong cái biệt thự này không ?Tập đoàn nhà Mã Vy –Đông Du lớn mạnh bên Chấn gia , nếu ta không giết cho tập đoàn ấy phá sản thì ta ngồi húp cháo. Giết được họ nhà ta chẳng phải sẽ lên thay lớn mạnh cùng Chấn gia và phát triển như bây giờ sao ? Con không thấy sướng à ? Không thấy hạnh phúc với những đồng tiền kếch sù ta đang có à ? Đồ ngu dốt , ta đẻ con ra để nối thừa sự nghiệp của tập đoàn ta , bây giờ có khi con còn dám đạp đổ tập đoàn cũng nên. Nghe cả bài thuyết trình dài mà chốt lại chỉ xoay quanh “tiền” Dạ Vũ ngán ngẩm : -Bà thật khiến tôi kinh tởm , chỉ vì chút tiền bà dễ dàng giết bỏ em gái mình người mà sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì chị mình. Bà không đáng làm người , đến tôi còn cảm thấy kinh tởm chính tập đoàn đứng lên từ vũng máu này , cả chính tôi , tôi cũng thấy phát tởm.Bây giờ bà hãy rời khỏi đây , nhìn thấy bà tôi chỉ ngửi thấy mùi máu tanh. Thẳng thừng Hoàng phu nhân về, Dạ Vũ ngả lưng vào ghế.Hoàng phu nhân bị mấy tên áo đen tiễn đi , không nén tức giận hét toáng lên -Tốt thôi, bắt đầu từ giờ , đừng trách mẹ ác. Mệt mỏi, hôm nay anh lại được lần nữa chứng kiến bộ mặt thật gian tà của mẹ mình, thật phát kinh.Bỗng thấy cảm thấy vô cùng khó chịu , Dạ Vũ muốn tìm Mã Vy , thật sự tuy ít tiếp xúc với Mã Vy nhưng cái khuôn mặt trong sáng , giọng nói ương ngạnh từ lần đầu nói chuyện với cô làm anh không thể không nghĩ về nó hàng đêm , cả lần đi chơi với cô , nụ cười hôn nhiên không vướng bận chút phiền muội cứ toả sáng dưới ánh mặt trời. Đứng trước cửa phòng Mã Vy, Dạ Vũ nhẹ nhàng đẩy,cửa vào, có lẽ Mã Vy đang ngủ , cũng quá 10h rồi. Bước vào , nhìn thấy cảnh trước mặt mà Dạ Vũ thắt lòng, Mã Vy đang say giấc trong lòng Nguyệt Phong. Định lòng lặng lẽ rời đi , chợt Nguyệt Phong nói , mắt vẫn như đang ngủ : -Mã Vy biết hết sự thật về mẹ cậu đã làm gì với gia đình cô ấy. Nhưng bất ngờ là cô ấy chỉ muốn giết mẹ cậu thôi đấy. Bước chân đang đi , dừng lại, có ngạc nhiên nhưng Dạ Vũ lạnh giọng hỏi : -Thế chuyện cậu kể hẳn không nhắc đến quan hệ tập đoàn Đông Du và CHấn gia? Miệng Nguyệt Phong cong lên quyến rũ : -Đoán không sai , nhưng tôi không muốn dựa vào quá khứ để xin tình thương của Mã Vy , tôi muốn tự tay dành lấy trái tim cô ấy. Dạ Vũ thở dài , nặng nề bước khỏi phòng. Nhớ lại năm xưa , khi đang theo dõi Mã Vy còn bé tý ngơ ngác , khóc oà trên đường, anh đã mủi lòng đến bên cô , lúc ấy anh chừng 10 tuổi , đến bên cô tặng cô kẹo mút mà nói : -Anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi. Mã Vy có nín khóc nhưng vẫn không quên hỏi : -Không tin. Em không quen anh.Em sẽ chả bao giờ gặp được anh nữa cả. Lúc đấy anh chỉ biết cười đưa Mã Vy vào cô nhi. Có lẽ từ lúc ấy anh hình thành ý nghĩ phải bảo vệ cô suốt đời nhưng đáng nói cái bảo vệ của anh không bao gồm tình yêu dành cho cô, nên bây giờ khi chót yêu rồi anh cũng phải chôn sâu nó đi. Dạ Vũ cứ như cái máy, chỉ thể nghe theo quá khứ , không thể thuận theo hiện tại, lời hứa ấy là mục đích sống của anh, trái tim cô thì lại hoàn toàn không nằm trong danh sách thứ anh cần có và đoạt lấy. Ngay lúc Dạ Vũ rời khỏi , nụ cười quyến rũ chêu ngươi Dạ Vũ lập tức biến mất. Anh đang khổ sở, Mã Vy đã mất chút ít về lòng tin ở anh, anh biết điều ấy khi nhìn vào mắt Mã Vy khi kể cho cô quá khứ. Anh biết tỏng tất cả , Mã Vy nghĩ anh đang đùa giỡn cô , nhử cô từng chút từng chút rồi nhất cô và đau khổ của quá khứ và cuối cùng là kẹt trong bóng tối hận thù. Thở dài mệt mỏi , Nguyệt Phong lặng lẽ ngắm nhìn Mã Vy , được cứ để cô nghĩ vậy , anh muốn cô yêu anh thật sự mà chút bỏ hoài nghi, còn không anh sẽ tự buông tay cô.