Vệ Thiên Di giận dữ: "Riết rồi người nào cũng điên hết!" Ngay cả Thư Uyển Dung mà cũng thành đồng đội heo!" Nói thật, Vệ Thiên Di siêu cấp tức giận, sau khi nghe lời Chu quản gia nói thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Thế nhưng trước giờ rất sĩ diện, rất chú ý đến hình tượng bên ngoài, mà hiện giờ ngồi trong sân vườn đều là phu nhân có mặt mũi trong giới, thậm chí có không ít hàng xóm trong tiểu khu, cho dù Vệ Thiên Di tức giận cỡ nào cũng không có khả năng phát giận trước mặt bọn họ, vì thế chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn. Tiếng cười nói trong sân truyền ra làm tâm tình Vệ Thiên Di muốn tan vỡ, ông nghẹn đến mức tím mặt, thầm mắng một đám ngu xuẩn, nghe thấy mấy chữ hội dưỡng sinh thì đầu óc cũng biến mất. Với đức hạnh của Vệ Tây bây giờ, không đánh người là may lắm rồi, nó có thể dưỡng với chả sinh gì chứ? Chỉ có nhóm phu nhân ngốc nghếch như Thư Uyển Dung, suốt ngày ở trong nhà ánh mắt thiển cận mới tin tưởng chuyện hoang đường này. Sau đó phía sau lưng Vệ Thiên Di cót két một tiếng, cánh cổng còn chưa kịp khóa lại bị người đẩy ra. Vệ Thiên Di quay đầu nhìn lại, lập tức thay đổi thành biểu tình nghiêm nghị chào hỏi: "Lưu tổng, Uông tổng, Trịnh tổng, sao lại là mấy ông?" Mấy người đàn ông đứng bên ngoài đều là bằng hữu có lui tới về phương diện kinh doanh, gia tài không nhỏ, trong lĩnh vực kinh doanh của mình đều có danh tiếng. Mấy vị lão tổng tựa hồ cũng mới tan tầm, âu phục trên người còn chưa kịp thay, thấy Vệ Thiên Di thì cũng cao hứng, Lưu tổng đáp: "Ai nha, Vệ tổng cũng ở nhà sao?" Vệ Thiên Di nghe thấy lời này thì cảm thấy không đúng lắm: "Mấy ông không phải tới tìm tôi à?" Lưu tổng cười ha hả: "Không có không có, tan tầm rồi ai lại tới quấy rầy, tôi với vợ mới mua thẻ hội viên hội dưỡng sinh Thái Thương Tông nên đặc biệt tới bảo dưỡng một chút." Vệ Thiên Di: "..." ****** Tâm tình Vệ Thiên Di trực tiếp vỡ nát, đã mấy ngày không chịu nói chuyện với Vệ Tây, còn cáu giận dọn đồ vào căn hộ trong nội thành ở vài ngày. Kết quả mấy ngày này không biết là không quen giường hay sao mà mỗi đêm đều trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, thế nhưng vừa về nhà cứ đầu dính gối là ngủ, chất lượng so với mấy chục năm trước cộng lại còn tốt hơn. Cứ vậy, Vệ Thiên Di phát hiện mình quá nhụt chí, vì ngủ ngon mà không thể không miễn cưỡng về nhà, mất quá vẫn làm ra vài hành vi chống cự, tỷ như mỗi ngày đều cài đồng hồ báo thức, trời còn chưa sáng đã hầm hừ thu dọn đồ đạc chạy đi làm, cố gắng không chạm mặt với người nhà. Để đám hỗn trướng này tỉnh lại! Thế nhưng sự kháng cự của ông căn bản không thể thay đổi bất cứ điều gì, hội dưỡng sinh ngày càng phát triển lớn hơn, khách hàng đầy nhà. Thái Thương Tông dần dần cũng có chút danh tiếng trong giới, dù sao thì công ty này cũng có sản phẩm tiêu thụ thực tế, bất đồng với chuyện pháp sự huyền huyễn khó phân thật giả trước kia, tác dụng của vong ưu thảo mọi người có thể thấy bằng mắt thường. Cho dù là người không tin linh dị thần quái, đặt một cây ở đầu giường liền có thể ngủ ngon. Người làm ăn kinh doanh có ai không áp lực? Nhất là người trung niên, đừng thấy vẻ ngoài sáng chói rực rỡ, lúc một mình thì áp lực phát triển công ty, gia đình không thuận cùng sức khỏe trung niên liền ập tới, áp lực lớn đến mức ngủ không yên giấc cũng không có gì kỳ lạ. Vì thế lượng tiêu thụ vong ưu thảo rất nhanh đã gia tăng gấp bội, không ít người ngoại trừ mua cho mình dùng, còn tặng cho bạn bè thân thích. Thu chi của môn phái rốt cuộc cũng khá khẩm hơn, thế nhưng Đoàn Kết Nghĩa vẫn cảm thấy không hài lòng. Vì thế anh ôm sổ sạch chạy tới tìm sư phụ sàm ngôn: "Sư phụ, trên mạng nói nếu muốn xí nghiệp phát triển thì không thể thỏa mãn với thành tựu trước mắt, phải luôn cải cách sáng tạo đồng thời giữ vững ưu thế hiện tại, để khách hàng thân thiết luôn có cảm giác mới mẻ, đó chính là đạo lý phát triển a." Vệ Tây răng rắc gặm sô cô la, môn phái rốt cuộc có tiền mua linh thực cho cậu, cảm giác có tiền quả thật rất tốt. Nhị đồ đệ ở bên cạnh xử lý nghiệp vụ thế tục lành lạnh quay đầu liếc nhìn đại sư huynh có tiếng mà không có miếng, nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân truyền tới, chỉ hận không thể đá cái tên vẽ chuyện căn bản không hay biết gì về độ nguy hiểm của Vệ Tây này bay ra ngoài. Thế nhưng gian thần lộng quyền, thời thế đổi thay, chưởng môn ngu ngốc mải mê ăn vặt, tựa vào người nhị đồ đệ đồng ý gật đầu: "Anh nói có lý." Đoàn Kết Nghĩa liền phấn khởi: "Vậy sư phụ, ngài nói xem tông môn chúng ta ngoại trừ vong ưu thảo thì còn sản phẩm gì có thể khai thác không?" Đầu óc Vệ Tây vốn khá ngốc, bị hỏi như vậy liền há miệng suy nghĩ thật lâu, nghĩ tới mức sô cô la bị bóp trong tay cũng sắp tan ra mới vội vàng cắn mội cái, chậm rãi nói: "Bằng không chúng ta trồng thêm chút vô điều đi? Lão đầu nói thứ này sau khi phơi khô rồi ăn thì bất kể là vật sống nào cũng lập tức chết bất đắc kỳ tử. Trước đó vì sợ Mic ăn nhầm nên tôi không trồng." Đoàn Kết Nghĩa: "...??" "Làm ăn không phải có rất nhiều kẻ cạnh tranh sao? Bọn họ nhất định rất cần cái này, hơn nữa một gốc có thể trồng ra rất nhiều, vừa dễ lại có lời." Đoàn Kết Nghĩa: "..." Đoàn Kết Nghĩa túa mồ hôi đầy đầu liếc nhìn sư đệ nhà mình, chỉ thấy sư đệ tựa hồ không nhịn được nữa, xụ mặt cắt đứt kế hoạch của Vệ Tây, chỉ huy Đoàn Kết Nghĩa: "Anh bảo người hái lá tầm đường xuống rồi sao như lá trà, sau khi sao ngâm nước uống, thứ này sau khi sao sẽ có mùi thơm đặc biệt, có thể điều dưỡng thân thể." Lúc này Đoàn Kết Nghĩa giống như được đại xá, sau khi hỏi rõ dáng vẻ cây tầm đường thì vội vàng chạy đi, cảm thấy sư phụ mình có lúc thật đáng sợ. Đoàn Kết Nghĩa vừa mới rời đi, Sóc Tông liền buông công việc, nghiêm túc xoay người nhìn chằm chằm Vệ Tây. Nhị đồ đệ dương khí nặng, Vệ Tây rất thích dính lấy đồ nhi, lúc ăn sô cô la cũng dựa vào người đối phương lén hút vài ngụm. Hiện giờ đối phương quay người lại hại cậu cũng nghiêng theo, sau khi ngồi thẳng dậy thấy đồ đệ nhìn mình chằm chằm, suy nghĩ một chút liền khó hiểu giơ đồ ăn vặt trong tay: "Đồ nhi cũng muốn ăn à?" Sóc Tông: "..." Sóc Tông yên lặng một hồi, hé miệng cắn miếng sô cô la đưa tới bên mép, dời lửa giận qua chỗ khác: "Đoàn Kết Nghĩa cả ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết gây họa!" Vệ Tây mặc dù không rõ Đoàn Kết Nghĩa đã gây họa gì, thế nhưng trước nay vẫn luôn cưng chìu đồ nhi dương khí thịnh vượng, một lần nữa tìm tư thế thoải mái gối đầu lên đùi đối phương: "Ừm." Sóc Tông cúi đầu nhìn Vệ Tây, sắc mặt rốt cuộc khá hơn một chút, nhìn Đoàn Kết Nghĩa đã gọi nhóm Chu quản gia cùng hái lá tầm tường ngoài cửa sổ nói: "Tới lúc dạy một ít đạo pháp để anh ta có chuyện làm rồi." Đoàn Kết Nghĩa đang làm việc ngoài sân không biết mình sắp rơi vào bể khổ, khó hiểu run lập cập, run xong thì tiếp tục cần thận hái lá tầm đường bỏ vào giỏ trúc nhỏ. Nhóm khách nhân đang nói chuyện trời chuyện đất trong sân thấy động tác của Đoàn Kết Nghĩa cùng Chu quản gia thì hiếu kỳ hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?" Đoàn Kết Nghĩa rất có tinh thần xí nghiệp gia, không lúc nào không tận dụng cơ hội rao hàng, lập tức đáp: "Đây là sản phẩm mới sư phụ mới nghiên cứu, sau khi luyện chế xong có thể pha uống như lá trà, mùi vị rất thơm ngon, còn có lợi cho thên thể, có thẻ hội viên sẽ được giảm mười phần trăm, các vị có muốn mua một chút về dùng thử không?" Mọi người nhìn đống lá cây trong giỏ, cảm thấy không có gì thần kỳ, vì thế hứng thú cũng không nhiều, chỉ có Lưu phu nhân mở miệng: "Sản phẩm mới nhất định phải ủng hộ, cho tôi một phần đi." Ông chồng Lưu Văn của bà bị chứng mất ngủ nghiêm trọng, cũng nhờ vong ưu thảo của Thái Thương Tông mà được chữa khỏi, có lẽ vì ngủ đủ giấc, tâm tình ưu sầu mấy năm nay cũng thay đổi, bầu không khí gia đình rực rỡ hẳn lên. Lúc này bà thực sự rất cảm kích Thái Thương Tông, mua chút lá trà có sao đâu? Công việc nhận đơn đặt hàng của khách hiện giờ đã được Vệ Tây giao cho Thư Uyển Dung phụ trách vì lập được công lớn, đến giờ Thư Uyển Dung vẫn có cảm giác không chân thật, định giãy dụa một phen: "Bà có muốn suy nghĩ một chút không...không nói cái khác, chỉ riêng chuyện cây trà này lớn nhanh như vậy mà bà không thấy có gì đó không đúng sao?" Liếc nhìn đám cây con trồng thành hàng đã cao tới tận hông mình, ánh mắt Thư Uyển Dung có chút kinh sợ, lúc mới trồng chỉ cao có một xíu mà thôi. Thư Uyển Dung vừa nói vậy, nhóm chị em bên bàn trà liền rối rít khoát tay: "Bà bị ngu rồi sao, quên mất đứa con lớn nhà bà đã rải bùn trên núi Hi Mã Lạp Sơn vào đất à, ngay cả tóc của bà Trịnh còn mọc nổi, cây làm sao không lớn nhanh được chứ." Thư Uyển Dung: "..." Bất quá tuy nói vậy nhưng vì yếu tố giá cả nên khách hàng cũng không quá hứng thú với sản phẩm lá trà của Thái Thương Tông. Lá trà, trước không nói tới chuyện bọn họ vì đuổi theo thời thượng mà chuyển qua uống cà phê, chỉ nói về trà ngon thôi, nhà nào không có mấy bao long tỉnh bích loa giá một cân mấy lượng vô cùng đắt đỏ? Trà của Vệ Tây cho dù ngon nhưng có thể tốt hơn mấy thứ trân phẩm này sao? Tầm đường vẫn chưa lớn hẳn, Đoàn Kết Nghĩa cũng không hái nhiều, sau khi xác nhận chỉ có một vị khách hàng thì chỉ hái một giỏ nhỏ. Nói thật rao cũng rao cho hoành tráng vậy thôi chứ trong lòng Đoàn Kết Nghĩa cũng đang lầm bẩm, dáng dấp lá tầm đường có chút giống lá liễu, nhìn rất bình thường, màu sắc đặc biệt xanh biếc, đưa lên mũi cũng không ngửi thấy mùi gì, thứ này quả thực khó tin có thể trở thành sản phẩm hot của tông môn như vong ưu thảo. Vừa nãy lúc hái lá Chu quản gia có nghe Đoàn Kết Nghĩa nói chuyện, biết số lá này sau khi hái còn phải chế tác, nghĩ tới cái giá Đoàn Kết Nghĩa đưa ra, nghĩ rằng thứ này hẳn rất quý, thái độ cũng đặc biệt cẩn thận: "Đoàn tiên sinh, lá trà này còn cần phải sao, có cần tôi gọi người lập tức đi mua dụng cụ sao trà không?" Suy nghĩ Đoàn Kết Nghĩa bị cắt đứt, trong lòng có chút không nắm chắc, ánh mắt đảo một vòng phòng bếp, khoát tay nói: "Không cần không cần, tùy tiện lấy cái nồi sạch cho tôi là được rồi." Chu quản gia: "..." "Đúng rồi." Đoàn Kết Nghĩa ngẩng đầu, trịnh trọng thỉnh cầu: "Tôi không biết sao trà nên không dùng tay không được, làm phiền ngài lấy luôn cái sạn hộ tôi nha." Chu quản gia: "..." Tiếp theo đó chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa thuần thục bật bếp, đổ lá trà vào nồi, sau đó cầm sạn hệt như chiên trứng mà đảo tới đảo lui. Chu quản gia nhìn mà nhột người, lá trà bán đắt như vậy, quy trình chế biến có phải quá tùy tiện không a! Thế nhưng không ngờ Đoàn Kết Nghĩa đảo đảo một hồi, trong nồi bắt đầu chậm rãi truyền ra mùi thơm chưa bao giờ nghe thấy, Chu quản gia ngửi mà chấn động tinh thần. Đi đôi với thời gian sao, lá tầm đường càng sao càng khô, mùi hương cũng ngày càng nồng, càng lúc càng nồng hơn, dần dần bay ra khỏi bếp, lan vào sân. Âm thanh trò chuyện của nhóm phu nhân ngoài sân dần dần biến mất, nhiều người bắt đầu nhìn quanh, sau đó hỏi nhau: "Mùi từ đâu tới vậy?" Mùi thơm này thật sự làm người ta thư thái, giống như hòa mình vào thiên nhiên làm người ta vô thức thả lỏng tinh thần, đắm chìm vào nó. "Uyển Dung." Có người rốt cuộc tìm được ngọn nguồn, lắc lắc Thư Uyển Dung cũng đang khó hiểu: "Hình như là từ trong nhà bà truyền ra ấy." Thư Uyển Dung còn chưa kịp phản ứng, cửa nhà đã mở ra từ bên trong, mùi thơm theo cánh cửa mở ra lại càng nồng đậm hơn, mọi người nhịn không được nhỏm dậy. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa cười híp mắt xách một túi giấy nhỏ từ trong nhà đi ra, nó tựa hồ chính là ngọn nguồn của mùi hương kỳ diệu kia. "Xin lỗi đã để ngài chờ lâu, quy trình chế tạo lá trà tương đối phức tạp nên chậm trễ một chút." Đoàn Kết Nghĩa giao túi giấy cho Lưu phu nhân, đồng thời nói: "Vừa nãy có cân qua, khoảng sáu lạng, ngài mua hết sao? Hay chỉ mua một ít nếm thử?" Vừa cầm lấy chiếc núi mùi thơm liền xộc vào mũi, Lưu phu nhân ngẩn người, còn chưa kịp trả lời đã nghe vị chị em ở bên cạnh chen vào hỏi: "Tiểu, Tiểu Đoàn à, lá trà này còn dư không? Mùi dễ ngửi như vậy, sao cho dì một phần đi." Nào ngờ Đoàn Kết Nghĩa quay đầu nhịn bụi cây nhỏ bên kia rồi áy náy nói: "Xin lỗi phu nhân, vì là sản phẩm mới, với lại cây cũng chưa lớn, lần này chỉ là thử nghiệm mà thôi, không có dư, trước mắt chỉ có mỗi một túi trong tay Lưu phu nhân, muốn thêm nữa thì đợi thêm một đoạn thời gian." Hiện trường trầm mặc một hồi, sau đó vài ánh mắt chậm rãi rơi vào túi giấy trên tay Lưu phu nhân. Lưu phu nhân bình tĩnh ôm chặt túi giấy, xoay người đi thẳng về phía cổng: "Nhà tôi có chút chuyện, mọi người cứ nói chuyện đi, tôi về trước." Thư Uyển Dung: "..." Nhóm chị em ngồi chung bàn vội vàng đuổi theo, Thư Uyển Dung đờ đẫn một mình ngồi đó, qua một lúc sau thì đờ đẫn đứng dậy đi vào biệt thự, vừa vào nhà liền thấy Đoàn Kết Nghĩa đang ở trong bếp vung sẻn luyện đảo nồi. Tất cả mọi người đều bị bệnh thần kinh hết rồi sao? Trước đó đâu có vậy, giờ phút này Thư Uyển Dung thực hoài niệm cuộc sống yên tĩnh bình thường trước kia. **** Thế nhưng Thư Uyển Dung không biết, đại đệ tử mới chế biến ra túi trà đầu tiên của Thái Thương Tông cũng không vui vẻ chút nào. Thậm chí còn chưa kịp tính xem lần này kiếm lời được bao nhiêu Đoàn Kết Nghĩa đã bị sư phụ cùng sư đệ gọi đến phòng sách, báo một tin không rõ là tốt hay xấu. Sư phụ, rốt cuộc quyết định truyền thụ bản lĩnh cho anh. Mới đầu Đoàn Kết Nghĩa rất cao hứng. Nói thật từ khi được sư phụ thu nhận, trừ bỏ mỗi ngày làm nô làm dịch cùng chứng kiến sư phụ bắt quỷ ăn quỷ thì không hề đề cập gì tới chuyện học hành làm anh cũng có chút bất an. Trừ bỏ thủ đoạn trộm vặt cùng ăn xin ngoài phố, anh căn bản không biết kỹ năng sinh tồn khác, ở bên cạnh sư phụ vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhất là sau khi xuất hiện nhị sư đệ vừa đẹp người lại tài giỏi thì càng tỏ rõ đại sư huynh anh cực kỳ vô dụng. Vì thế lúc nghe tin này, Đoàn Kết Nghĩa cảm động tới rơi nước mắt: "Sư phụ, ngài muốn dạy gì vậy? Tôi nhất định sẽ học thật tốt, nhất định không để ngài thất vọng!" Thấy đồ đệ cần cù như vậy, Vệ Tây vui mừng xoa cái đầu lớn hơi quá của đồ đệ: "Vậy sư phụ sẽ dạy anh vẽ bùa." Nghĩ tới bản lĩnh của sư phụ, Đoàn Kết Nghĩa hứng thú bừng bừng hỏi: "Dạ sư phụ, trước tiên chúng ta học nguyên lý gì?" Lập tức nghe Vệ Tây nhàn nhạt nói: "Hửm? Nguyên lý gì? Không có nguyên lý gì cả, nên vẽ thế nào thì vẽ thế ấy thôi." Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy thì tâm tình kích động hơi nguội đi một chút, cảm giác có chút không đúng lắm, hóa ra học vẽ bùa dễ vậy à? Cứ cảm thấy đơn giản quá, không có chương trình gì cả. Rất nhanh Đoàn Kết Nghĩa liền xác nhận được cảm giác của mình là hoàn toàn chính xác, bởi vì sư phụ trước nay vẫn luôn ôn hòa thiện lương của anh bắt đầu đánh người. ****** Trên mặt bàn bừa bộn vài tấm giấy vàng, một hũ mực đỏ đặt ở góc. "Ngu! Sao anh lại ngu như vậy được hả?" Đầu bị đập một phát, Đoàn Kết Nghĩa mếu máo ôm đầu, chỉ thấy sư phụ tức giận mắng xong thì tiện tay cầm bút chấm mực đỏ, rút một tờ giấy vàng, vung bút vẽ liền một mạch, sau đó tức giận đập tờ giấy bùa vừa vẽ xong lên bàn: "Cứ vẽ như vậy là được! Chú chiêu phúc đơn giản như vậy mà cũng không học được, anh rốt cuộc có nghiêm túc học không vậy hả?" Đoàn Kết Nghĩa nhìn chằm chằm lá bùa rối rắm như thiên thư, ủy khuất vô cùng: "Sư phụ, con thật sự rất nghiêm túc, nhưng sư phụ phải nói cho con biết ký hiệu này có ý nghĩa gì a, cái điểm tròn này cùng cái vòng tròn này vì sao lại ở đây?" "Nó nên ở đây thì phải ở đây! Làm gì mà vì sao vì xiếc nhiều vậy chứ?" Vệ Tây thật sự muốn thanh lý môn hộ, đại đồ đệ sao lại ngu như vậy, ngay cả vấn đề nhỏ như vậy cũng phải hỏi vì sao? Vẽ bùa không phải dựa theo hiệu quả mong muốn mà vẽ sao? Cậu sinh ra đã biết thứ này rồi, tên ngốc này học lâu như vậy mà không thông được. Lúc đang nói chuyện Đoàn Kết Nghĩa lại một lần nữa vẽ sai, Vệ Tây phát cáu đập đầu anh vài phát, cái đồ không mở mang trí tuệ này! Nếu không phải là đồ đệ mình tu nhận, lớn lên thành vậy, cậu thật sự muốn một hớp nuốt vào bụng. Đoàn Kết Nghĩ ô oa gào khóc: "Khó quá a a a a! Thứ này làm sao học được chứ!" Vệ Tây hận rèn sắt không thành thép, gọi nhị đồ đệ an tĩnh vây xem ở bên cạnh: "Lục Khuyết, tới đây! Vẽ cho nó nhìn!" Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư đệ mình lẳng lặng bước tới, tiện tay cầm bút, lẳng lặng vẽ một tấm bùa hoàn mỹ. Lúc này Vệ Tây thật sự muốn tìm một cây gậy tới gõ cái đầu gỗ của đại đồ đệ: "Xem sư đệ anh đi! Xem sư đệ anh đi! Chỉ đơn giản vậy thôi mà!" Sóc Tông: "..." Sóc Tông nhíu mày, được khen cũng không vẻ, lần đầu tiên anh thấy có người dạy đồ đệ như vậy, lại nhịn không được ngăn cản Vệ Tây chuẩn bị nổi trận lôi đình: "...sư môn không có công pháp vỡ lòng gì à?" "Sao phải xem cái đó?" Vệ Tây nổi giận đùng đùng: "Chú thuật không phải trời sinh biết à? Đồ nhi làm thế nào học được?" "..." Sóc Tông khô khan nói: "Trời sinh." "Đấy, không phải à! Cái tên sư huynh này của anh rõ là ngu xuẩn!" Sóc Tông cảm thấy mệt mỏi, cũng lười giải thích nhân loại khác với mình: "...em* cũng biết anh ta ngu mà, ngu như vậy muốn học bùa chúa dĩ nhiên phải đọc sách trước." Đoàn Kết Nghĩa lớn tiếng òa khóc, thầm nói, hóa ra mình thật sự là đồ ngu. Vệ Tây cảm thấy lời nhị đồ đệ có lý, thế nhưng lại nhịn không được càng tức giận hơn, thật là, vốn nghĩ đại đồ đệ thông minh hiểu chuyện, kết quả đồ đệ đầu tiên thu nhận sau khi xuống núi lại ngu đến vậy! ***** Bất quá Vệ Tây cũng không biết từ đâu lấy ra sách vỡ lòng, cũng may nhị đồ đề tài giỏi, đi ra ngoài một chuyến liền mang về một chồng thư tịch cao cỡ một người. Vệ Tây thật sự không muốn dạy kẻ ngu, vì thế trách nhiệm dạy tri thức vỡ lòng tự nhiên chuyển lên người nhị đồ đệ, Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư đệ nhà mình tiện tay rút một quyển dày như cục gạch ném cho mình, lạnh lùng nói: "Trong vòng một tháng học thuộc quyển sách này, sau đó hẵn nói tới chuyện học bùa chú." Đoàn Kết Nghĩa sửng sốt nhìn quyển [Dịch Kinh] trong tay, sau khi mở ra lại càng sửng sốt hơn, sao một câu cũng không xem hiểu? "Một... một tháng, thuộc quyển sách này?" Đoàn Kết Nghĩa lao lực quá độ hỏi sư đệ: "Cậu nói nghiêm túc à?" Chỉ thấy sư đệ bình tĩnh nhìn anh: "Vậy anh muốn học bùa chú với Vệ Tây trước?" Đoàn Kết Nghĩa bị sư phụ đập tới ê ẩm cả đầu, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh suy xét hồi lâu mới ủy ủy khuất khuất quyết định bảo hộ tính mạng: "... không, tôi cảm thấy trước tiên học thuộc lòng thì tốt hơn." Quyển dịch kinh này thật sự muốn cái mạng nhỏ của Đoàn Kết Nghĩa, anh học tới choáng đầu trướng não, thỉnh thoảng mới có chút thời gian thở hổn hển, nhất thời tràn đầy yêu thích với tất cả mọi chuyện trừ bỏ học tập, kinh doanh lại càng tích cực hơn. Ngay lúc này, một vị khách ngoài dự đoán của mọi người đột nhiên xuất hiện ngoài cổng Vệ gia. ....*.... [Cáo] *xưng em là t quyết định đổi sớm cho ngọt ngào thôi, chứ bên trung chỉ có ta ngươi thôi nhé mn ....*....