Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc
Chương 3 : Giá Sát Thủ
Nam Cung Dục híp mắt, nhìn cơ thể gầy nhỏ trên mặt đất, phụ nữ như vậy anh chưa từng gặp, bản thân thì cực kỳ gầy yếu, sớm đầy vết thương, nhưng mà vẫn làm người khác không thể coi thường, nhất là cặp mắt đặc biệt sáng rực kia, càng kích thích ham muốn anh chơi đùa trò chơi này!
Quả nhiên là không giống với cô gái bình thường.
Nam Cung Dục rất ít khi nhìn tỉ mỉ một người, nhất là phụ nữ, nhưng mà hôm nay, anh lại đem lực chú ý đặt lên trên người cô gái nhỏ này nhiều lắm, ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện.
Anh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt Hạ Nhược Du, nhìn thấy đáy mắt Hạ Nhược Du che dấu sự trong sáng chân thật, khóe miệng anh tạo thành độ cong tuyệt đẹp: "Nhóc con cực kỳ thông minh!".
Hạ Nhược Du sững sờ, ông ta đang cười? Không mang bất kỳ nụ cười mỉa mai hay oán hận nào, mà còn cười đẹp đến vậy, ấm áp như thế. Tâm Hạ Nhược Du, nháy mắt bị mê hoặc.
Không đúng, nhất định mình bị ảo giác! Hạ Nhược Du không tin lắc lắc đầu, ông ta làm sao co thể nhìn cô cười, mà mình làm sao có thể cảm thấy ông ta ở giây phút đó là có ý tốt!
Ông ta là kẻ thù của mình!
Khi Hạ Nhược Du phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện người nọ sớm đi xa, bóng lưng cao lớn lạnh lùng, kiêu ngạo!
Ở lại chỉ còn Hạ Nhược Du với toàn thân đều là vết thương, với Hạ Nhược Hi đang nức nở nghẹn ngào.
Sau trận đấu cùng đã thú là ngày thứ mười, từ ngày ấy Nam Cung Dục chẳng hiểu tại sao biến mất, đến nay Hạ Nhược Du cũng chưa từng gặp lại.
Bởi vì cô hôn mê trọn vẹn tám ngày.
Ác mộng nối tiếp ác mộng, tuần hoàn nối tiếp tuần hoàn. Hạ Nhược Du giống như thấy được kiếp trước và kiếp này, hỗn độn, hư vô.
Ở trong mộng, cô nhìn thấy một nữ tử, quần áo lụa trắng, ngã vào trong lòng nam tử, trước ngực ánh ra đóa hoa mai lớn, đau khổ, tuyệt mỹ. Nam tử kia tuyệt vọng thét lên, Hạ Nhược Du đang ngủ say thấy đau đớn, cô cảm thấy tâm của mình, đang nhỏ máu.
Muốn tỉnh nhưng không cách nào tỉnh lại, Hạ Nhược Du cảm thấy một cỗ sức mạnh lớn, lôi kéo cô hướng về đường giao bên kia, cơn gió lạnh giống như khí lạnh Hàn Băng trăm năm. Cô không muốn qua, bởi vì trong lòng có việc lo lắng. Cô không muốn đi đến tận cùng của thế giới!
Hạ Nhược Du cảm nhận thấy có người nhìn chăm chú vào mình, có người đang xem vết thương cô, có người đang thử nhiệt độ cơ thể cô, nhưng từ đầu đến cuối người nọ chưa bao giờ nói một câu, nhưng mà, trên người đó có hơi thở ngọt ngào quen thuộc.
"Không phải nói muốn giết tôi sao? Như thế nào vẫn còn không tỉnh?" Đó là tiếng thở dài mờ nhạt, có chút bất lực.
Ai vậy? Người đó đang nói gì vậy? Cảm thấy một câu nói quan trọng, một người quan trọng!
Hạ Nhược Du cố giãy thoát lực hấp dẫn mạnh mẽ này, từ từ mở mắt ra, vừa vặn nhìn cánh cửa đi ra, chỉ thấy bóng người mờ nhạt!
Khi Hạ Nhược Du tỉnh lại ngày thứ hai, mới nhìn thấy em gái Hạ Nhược Hi.
"Tiểu Hi! Em không sao chứ!" Hạ Nhược Du vui mừng mà khóc, hóa ra em ấy không có việc gì, bởi vì lúc này em ấy đang mặc váy nhỏ xinh hoạt bát chạy vào phòng!
Hạ Nhược Hi không có cao hứng như vậy, chỉ là nhàn nhạt nói "A......!", sau đó mở đồ chơi trong tay mình. Hạ Nhược Du cũng không có để ý phản ứng Hạ Nhược Hi, trong lòng cô, chỉ cần em gái còn sống, là niềm an ủi lớn nhất với ba mẹ! Cho nên, cho dù cô chết, cô cũng sẽ bảo vệ em gái chu đáo.
Hạ Nhược Du cười hì hì nhìn em gái đang chơi đùa, trong lòng tràn ngập xúc động!
Lúc này, một người đi vào, mặt không có biểu tình nhìn Hạ Nhược Du nói: "Ông chủ tìm, theo tôi!".
Tìm mình? Đúng vậy, đây không phải là Hạ gia, đây là một trong Tam đại hắc bang Ưng bang trên thế giới! Hạ Nhược Du trong lòng cười khổ.
Ngày này trước sau cũng tới, cuối cùng đã đến.
"Ông chủ có hay không tìm tôi? Tôi cũng phải đi!" Hạ Nhược Hi không biết vì cái gì kích động như vậy, cũng không cần món đồ chơi, phấn khởi chạy đến trước mặt người kia: "Có hay không gọi tôi cùng đi?".
Người nọ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Nhược Hi, không nói tiếng nào!
Hạ Nhược Hi chu miệng, lạnh lùng nhìn tình trạng hết hồn chị mình, "Hừ" một tiếng xoay người chạy ra khỏi phòng!
Chuyện gì xảy ra? Em ấy như thế nào đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?
Mang theo rất nhiều nghi vấn, Hạ Nhược Du đi theo người nọ xuyên qua rất nhiều nước giả đang chảy, rất nhiều lầu các, và rốt cuộc dừng lại tòa nhà toàn bộ màu đen phía trước cực không hòa hợp.
Lúc gặp Nam Cung Dục, anh đang ôm người phụ nữ tuổi còn trẻ, toàn thân trần trụi. Không chút che đậy ở trên ghê sofa lớn gặm tới gặm đi, tình cảnh rất mập mờ.
Thuộc hạ này thông báo một tiếng sắc mặt không chút thay đổi rồi đi xuống, chỉ để lại Hạ Nhược Du.
Hạ Nhược Du nhìn một màn trước mắt này, chỉ cảm thấy ghê tởm, cô không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm dưới mặt đất. Đợi hồi lâu, đến khi cô nghe thấy tiếng thở gấp, chờ đến Nam Cung Dục trầm thấp gầm lên một tiếng, trận nam nữ hoan ái mới hạ màn che xuống.
Lúc này, chân Hạ Nhược Du đã tê rồi.
Nam Cung Dục làm giống như phát hiện Hạ Nhược Du, trêu đùa nhìn cô: "Cô bé đứng đấy làm gì?" Vừa nói vừa đẩy người phụ nữ ở trước ngực mình.
"A ------" Cô gái kia không ngờ bị đẩy xuống mặt đất, đau đớn nhưng vẫn duyên dáng gọi: "Dục, anh làm gì a, ngã đau em rồi!".
"Cút!" Nam Cung Dục đột nhiên thay đổi tâm tình, chán ghét nói một câu.
"Dục, anh làm sao vậy, mới vừa rồi không phải tốt sao?" Vừa nói vừa uốn éo bên người Nam Cung Dục, Cơ thể không che đậy, tay mảnh khảnh vuốt nhẹ ngực Nam Cung Dục! Âm thanh yểu điệu không xương.
Nam Cung Dục lại hung hăng đẩy ra, lạnh lùng nói: "Cút, đừng để tôi nói lần thứ ba!".
Người phụ nữ kia biết Nam Cung Dục rất lợi hại, nói được thì làm được, thủ đoạn lại càng tàn nhẫn, trước giờ không biết thương xót. Nhưng mà với phụ nữ ra tay rất hào phóng! Cho nên, nếu bây giờ ngoan ngoãn đi, nói không chừng về sau có thể vịn cành cây cao này, nhưng nếu làm trái với ý của hắn, sợ là cái mạng nhỏ này cũng không bảo vệ được! Vì thế cô ta vội vàng nhặt quần áo mình trên đất, bất chấp mặc vào rồi vội vã đi ra ngoài.
Nam Cung Dục tùy ý khoác áo ngủ lên, hướng về Hạ Nhược Du đi tới, thú vị nhìn Hạ Nhược Du không chút biểu tình, nhàn nhạt nói: "Lần trước không phải nói muốn học thủ pháp giết người sao? Được, tôi đáp ứng!" Giọng nói này nghe giống như bố thí, một chút cũng không để ý.
Hạ Nhược Du nghe thấy, lông mày rốt cục giật giật, vẫn không nhìn anh đang trần trụi. Cô nhìn chằm chằm mặt đất, trầm mặc!
Cô biết, người đàn ông nay không có để mình học không công! Không ai sẽ đào tạo kẻ địch cho chính mình! Mà còn là kẻ địch lớn mạnh!
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
165 chương
5 chương
4 chương
31 chương
30 chương
11 chương