Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc
Chương 14 : Thăng Chức Vệ Sĩ
"Tôi là ông chủ của cô, tôi nói thế nào, thì là cái nấy!" Nam Cung Dục phân minh lôi kéo cánh tay Hạ Nhược Du hướng xe mình đi tới.
"Anh là tên khốn kiếp, anh là hung thủ giết người, buông ra, tôi không cần ở cùng với anh, tôi....." Hạ Nhược Du đã mất đi lý trí, cũng mất đi sự bình tĩnh vốn có của sát thủ.
Tại sao? Một chút ước muốn nhỏ nhoi của mình cũng bị tiêu tan, cô cảm thấy thế giới toàn là một mảnh đen tối.
"Cô đã quên cô còn có em gái sao?" Nam Cung Dục nổi giận ở tai người phụ nữ, nhẹ nhàng mà uy hiếp.
Hạ Nhược Du kinh ngạc một phen, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua vẻ mặt âm u Hạ Nhược Hi ở cổng, nháy mắt ngậm miệng lại.
Đúng vậy, còn có em gái, mình không nghe theo em ấy sẽ bị thương tổn. Không được.....
Đúng là mình không muốn nhìn thấy Nam Cung Dục, mỗi một giây ở cùng anh ta, mình cảm thấy như bị cực hình vậy. Mỗi lần nhìn đến khuôn mặt xảo quyệt, sẽ nghĩ đến ba mẹ đã chết, nghĩ đến thù lớn chưa trả, cô không kiềm chế được lòng thù hận, cô lúc nào cũng muốn giết chết người đàn ông này.
Đúng là khó khăn, anh ta đề phòng không chút sơ hở như vậy, mình căn bản không có cách nào hành động được, ngay cả tối qua mình bị hôn, Hạ Nhược Du thậm chí cảm giác được, đôi mắt anh ta đang mở, tâm trí anh ta vẫn rõ ràng, Nam Cung Dục như vậy, mình giết anh ta như thế nào! Hạ Nhược Du đột nhiên cảm thấy bản thân mình cực kỳ bất lực, cũng cực kỳ thất bại!
Nam Cung Dục kéo ra xe, hung hăng ném Hạ Nhược Du lên xe, nghênh ngang mà đi.
Hạ Nhược Hi trước cửa, nắm đấm nắm chặt móng tay muốn đâm làn da, căm hận, trong mắt toàn là lửa. Ngọn lửa căm hận.
Hạ Nhược Du, cô chỉ là con chó bên cạnh anh ấy, cô dựa vào cái gì mà ngồi xe anh ấy, cho dù là bạn giường của Nam Cung Dục, cũng là ngồi xe một mình. Cô biết người đàn ông kia đối với mùi rất nhạy cảm, chỉ cần là mùi mình không thích, cương quyết sẽ không để bọn họ vào lãnh thổ của mình, nhất là xe, nhưng tại sao? Tại sao Hạ Nhược Du thành ngoại lệ?
Cô tức giận, quả nhiên, Hạ Nhược Du cô trở về thì cùng tôi giành đàn ông.
Lúc này, cô đã quên Hạ Nhược Du là chị mình, đã quên ai đã liều mạng đánh dã thú cứu mình, đã quên ai hy sinh mình đổi lấy cuộc sống an nhàn vài năm nay của cô, cô đã bị ghen tỵ che hai mắt, tâm bị tình yêu làm lạc đường.
Công ty của Nam Cung Dục cũng giống như anh, tất cả cao ốc tỏ ra cực kỳ độc tài, ở trung tâm của thành phố, như một con sự tử gầm thét, quan sát toàn bộ thành phố!
Tất cả viên chức giống như đang đón tiếp Quân vương, quần áo màu đen đứng thành hai hàng ngay ngắn, nín thở, cúi đầu khom người.
Giày da lờ mờ phát sáng như mọi ngày không có tiếng động đi qua ánh mắt mọi người, nhưng khiến ọi người giật mình, phía sau vậy mà có một giày vải xinh xắn, rõ ràng đây là giày con gái.
Đi qua sảnh rộng lớn, bước vào thang máy dành cho tổng giám đốc, khuôn mặt Hạ Nhược Du từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, không hề sợ hãi. Lại không biết tất cả mọi người đang bàn tán.
"Boss thế nhưng mang phụ nữ tới đi làm? Vậy mà phá lệ cũ rồi!" Một phụ đẹp trang điểm đậm hét lên.
"Cô ta sẽ không phải là người mới của Boss chứ, nhìn cũng không ra sao!" Dĩ nhiên, đây là một người phụ nữ đang ghen tỵ.
"Không đâu, cô ấy nhỉn nhỏ xinh như vậy, với lai tổng giám đốc sẽ không mang bạn giường của mình tới công ty, những phụ nữ này cũng chỉ là nhìn xe đứng trước cửa công ty, cũng không đi vào đâu!" Đó là giọng đàn ông có một chút đầu óc, sự thật chính là như vậy.
"Cô ấy sẽ là ai chứ?" Mọi người nhìn Nam Cung Dục dần dần biến mất, trong lòng đều có dấu chấm hỏi rất lớn!
"Hoắc" Nam Cung Dục đẩy cửa gỗ màu đen, phòng làm việc rất rộng lớn! Ước chừng hơn 100m2.
Đá cẩm thạch màu đen tinh khiết, bàn gỗ trơn màu đen, ghế da màu đen số lượng có hạn, tất cả phòng làm việc làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, áp lực!
Nam Cung Dục vững vàng ngồi ghế dựa, nhìn vẻ mặt có như không của Hạ Nhược Du nói: "Bắt đầu từ bây giờ, hãy làm vệ sinh, trước đem phòng làm việc tôi lau qua một lần, từng chỗ cũng không được bỏ qua!".
Trong lòng Hạ Nhược Du kêu khổ, nhưng không có trả lời lập tức đi đến nhà vệ sinh, cầm lấy đồ lau.
Vẫn không nói gì, cầm lấy khăn lau bên cạnh, quỳ trên mặt đất nghiêm túc lau.
Chỉ là công việc vệ sinh thôi, thì sao? Một ngày nào đó, Nam Cung Dục, tôi sẽ trả lại cho anh gấp đôi!
Cơ thể nhỏ xinh nằm sấp trên nền đá cẩm thạch đen, có vẻ mềm yếu, Nam Cung Dục một bên xem tài liệu, một bên nhìn trên thân người phụ nữ, khóe miệng lộ ra mỉm cười.
Nếu là nô lệ, đặt ở bên người mới có thể yên tâm. Lại không nghĩ rằng, chính mình đối với nô lệ này dụng quá nhiều tâm tư. Phá lệ rất nhiều, để cô ngồi xe chuyên dùng của mình, để có vào công ty mình. Kỳ thực, Cung Dục cũng không có cảm thấy khác thường gì, chỉ là bình thường, anh chán ghét những người phụ nữ này vào chỗ riêng của anh.
Hôm nay, chẳng qua là không hề ý thức.
Hạ Nhược Du chỉ cảm thấy phòng làm việc này quá lớn, lau lâu như vậy, mồ hôi đầm đìa, vẫn chỉ là một góc nhỏ nhoi. Đàn ông đáng giận, một mình dùng phòng làm việc lớn như vậy quả là phí phạm của trời, hơi quá đáng!
Thời gian Nam Cung Dục làm việc từ từ trôi qua, sáng sớm, một phần tài liêu cũng không xem qua, thư ký không ngừng đi vào báo cáo công việc, làm cho anh dùng giọng nhanh gọn nói. Anh đã rất không tập trung!
Cuối cùng tất cả phòng làm việc đều đã lau sạch sẽ, ngay cả phòng tắm lớn như vậy cũng được lau không một chút xíu bụi. Hạ Nhược Du mệt chết đi, bởi vì mấy ngày trước bị thương chưa khỏi hẳn, nên cô cực kỳ suy yếu.
Đứng trước mặt Nam Cung Dục bình tĩnh nói: "Làm xong rồi, tôi đi ra ngoài!" Xoay người muốn đi, cô nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút.
"Đứng lại!" Giọng nói lạnh lùng phá tan mong muốn của cô: "Giày của tôi bẩn!" Nói xong vươn ra giảy ra lờ mờ sáng lên, phía trên một chút bụi cũng không có.
Hạ Nhược Du rất muốn đem khăn lau ném vào mặt người đàn ông ghê tởm này, nhưng mà cô nhịn, không nói một lời ngổi xổm xuống, từ từ lau, trong lòng oán hận đến tận cùng.
Ánh mắt Nam Cung Dục nhìn người phụ nữ đang quỳ ở trước mặt mình, áo sơ mi rộng trên cơ thể gầy yếu, có chỗ bị ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ thấy vết thương trên lưng.
Không thể nói rõ trong lòng là mùi vị gì, nhưng lời nói châm biếm đã ra khỏi miệng: "Cô vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của cô, cô là nô lệ của tôi, còn có, cô cái gì cũng không biết, cho nên nhân viên vệ sinh là công việc thích hợp nhất!".
Lời này như đâm xuyên qua tâm Hạ Nhược Du, khiến lòng tự trọng cô triệt để bị dẫm nát. Nhưng mà, cô không còn hơi sức để ý những thứ này, trước mắt cô bắt đầu mơ hồ, tai cô bắt đầu nghe không được âm thanh.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
81 chương
57 chương
55 chương
176 chương
69 chương
38 chương