Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc
Chương 13 : Bị Cướp Nụ Hôn Đầu Tiên
Một hình ảnh rất đẹp!
Nhưng mà cô ấy tại sao lại cười vui vẻ như vậy, mà với mình không cười dù chỉ một lần?
Nam Cung Dục nổi giận bước đến trước mặt cô gái, nắm điện thoại trong tay, trực tiếp bẻ thành hai nửa, khi đó bên trong còn có truyền ra âm thanh: "Anh ngày hôm qua mới vừa vẽ một bức.....".
Là âm thanh đàn ông!
Nam Cung Dục phẫn nộ, gắt gao túm chặt cánh tay Hạ Nhược Du, lạnh lùng hỏi: "Hắn ta là ai?".
Cuối cùng Hạ Nhược Du cũng tức giận, trừng mắt nhìn mắt Nam Cung Dục đang bốc cháy, cũng lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của tôi, không cần anh lo!".
"Cô là nô lệ của tôi, cô nói tôi có muốn quản hay không, hắn ta là ai?" Nam Cung Dục từng bước ép sát, Hạ Nhược Du từng bước lui về phía sau.
"Nam Cung Dục, tôi nhất định phải giết anh" Giọng nói đầy căm hận cũng không có để cho Nam Cung Dục thụt lùi, ngược lại khơi dậy ham muốn của anh.
Càng che giấu thì càng để ý, một người đàn ông có thể khiến cô cười vui vẻ như vậy, còn ở trước mặt mình vĩnh viễn đều là lạnh lùng!
"Nói, hắn ta là ai?" Nam Cung Dục đem Hạ Nhược Du lùi đến tường, phía sau lưng bị thương dán lên bức tường lạnh lẽo, cảm thấy thoải mái lại đau đớn!
Hạ Nhược Du không để ý đau lên tiếng, khẽ nhếch miệng.
Rốt cuộc không thể chịu đựng được, Nam Cung Dục hung hăng hôn xuống, thì ra môi cô lại thơm ngọt ngào như vậy. Nam Cung Dục như cuồng phong rong ruổi miệng xinh xắn của cô, anh muốn trừng phạt cô, vì thế không lưu tình chút nào giày vò môi ướt át này.
Hạ Nhược Du sợ ngây người, anh ta vậy mà hôn cô! Người cô hận nhất vậy mà hôn cô, này không gọi hôn, gọi là gặm cắn. Cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cô chỉ muốn dành cho người cô yêu nhất, lại để cho anh làm hỏng. Hạ Nhược du liều mạng muốn đẩy Nam Cung Dục ra, nhưng mà người đàn ông này chỉ mặc đồ ngủ mỏng, hai tay nhỏ của cô đánh vào trên ngực anh ta, giống như đánh vào tấm sắt cứng rắn, mà còn phi thường nóng bỏng, khiến toàn thân cô cũng bắt đầu khô nóng.
Không được, không thể như vậy, Hạ Nhược Du không chút do dự hung hăng cắn xuống.
Nam Cung Dục cảm thấy một trận đau đớn, lập tức nếm mùi máu tươi nhàn nhạt, bờ môi của anh bị cắn phá.
Quả nhiên là con thú nhỏ, nhưng mà vừa mới nếm một tia ngọt ngào, sao có thể thả tay đây?
"Thử cắn một lần nữa xem, có lẽ mang chút mùi máu tươi càng khiến tôi bây giờ muốn cô, đương nhiên, nếu cô không muốn, có thể em gái cô tới!" Nam Cung Dục một bên hôn trên môi đỏ mọng của cô, một bên nhẹ giọng nói, bên trong có uy hiếp nồng đậm.
Tay Hạ Nhược Du vẫn đang che ở hai người, nhưng mà Nam Cung Dục cảm nhận cực kỳ rõ ràng, cả người cô đã mềm đi, cô thỏa hiệp rồi.
Nam Cung Dục đè cô ở trên tường, khiến cô không thể động đậy, đầu lưỡi không chút lưu tình đánh thẳng một mạch, giờ không có gặp cản trở, anh mãnh liệt hút miệng người phụ nữ, giống như muốn đem cô chảy thành nước, từ từ, bá đạo trừng phạt thay đổi thành trìu mến, anh dùng đầu lưỡi liếm qua môi thơm của cô, hàm răng, sau đó là khoang miệng ngọt ngào, anh cảm nhận được cơ thể Hạ Nhược Du bắt đầu vô lực, đôi tay nhỏ cũng bắt đầu rủ xuống, muốn bắt lấy lại ra sức nhịn xuống.
Nam Cung Dục chưa từng có khát khao một phụ nữ, từ khi cô về nước, đối với phụ nữ khác không còn hứng thú nổi, cùng phụ nữ khác làm tình, nhưng trước mắt đều hiện lên thân hình đẹp đẽ của cô, môi hồng, cùng với mặt lạnh lùng của cô, giống bảy năm trước, khiến anh sắp nổi điên rồi!
Cuối cùng tìm được đầu lưỡi xinh xắn của Hạ Nhược Du, Nam Cung Dục lập tức dây dưa, anh giống như tìm được một khát vọng được phóng thích, muốn càng ngày càng nhiều, thân thể càng khống chế không nổi!
Tuy trong lòng Hạ Nhược Du hận anh ta, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên bị người ta hôn, không biết làm sao, chỉ có tiếp nhận cường bạo, cô muốn chạy trốn, cô đẩy ra, nhưng cơ thể đầy hỏa nhiệt của Nam Cung Dục khiến cô không dám đụng vào, Hạ Nhược Du cảm thấy mình mình tràn ngập hơi thở của Nam Cung Dục, hương vị người đàn ông, làm lòng cô quấn vào nhau.
Đè cô càng mạnh, thân thể Nam Cung Dục chỗ nào đó đã xảy ra biến hóa.
"A -----" Lưng bị thương bị đè đau đớn, Hạ Nhược Du đang trầm luân bị thân thể đau đớn làm tỉnh lại, cô đang làm cái gì, vừa nhục vừa đau, ra sức đầy người đàn ông ở trên thân mình, tông cửa xông ra.
Nam Cung Dục ngã ở trên giường, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị, Hạ Nhược Du, cô trước sau đều là của tôi, cô chỉ có thể là của tôi!
Hạ Nhược Du chạy thẳng về phòng mình, nằm sấp vào trong chăn khóc, vì nụ hôn đầu tiên của mình, vì ước vọng bị nghiền nát, vì thần trí mình vừa mới bị lạc.
Đánh răng một lần lại một lần, lợi đều đã bắt đầu chảy máu, Hạ Nhược Du cảm thấy không đau, hai mắt ngấn lệ nhìn bản thân trong gương, cực kỳ bẩn, mạnh mẽ mở phòng tắm ra, đã quên mình có vết thương trong người.
"A -----" Một loại đau đớn trước nay chưa từng có ập đến, cô cảm giác mình như đang chết!
Nam Cung Dục, tôi nhất định phải giết chết anh, nhất định!
Thời tiết ngột ngạt mấy ngày nay, hôm nay bắt đầu trong lại, tâm Hạ Nhược Du cũng bắt đầu bình tĩnh, cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, đi học, tuy là đã lớn để học (Editor: Cô chỉ mới có 17 tuổi mà cho là lớn, tôi đây 21 đây chẵng lẽ đã già rồi sao ==)
Từ lâu đã qua tuổi học, nhưng trong lòng Hạ Nhược Du khát vọng muốn có kiến thức. Mỗi lần nhìn học sinh ở trường học Trương Dương, cô hâm mộ muốn chết. Nếu ba mẹ còn sống, có phải hay không mình cũng như vậy, vô ưu vô lự, có cuộc sống bình thường.
Đứng ở trước gương, nhìn đồng phục của mình, khuôn mặt không trang điểm, mặc áo sơ mi quần bò, thêm giày vải màu sáng, đây chính là trang phục học sinh, trong lòng Hạ Nhược Du vụng trộm cười, vừa thấy như vậy, bản thân mình cũng rất giống học sinh rồi.
Vừa mới ngồi trên xe đi học, lại bị Nam Cung Dục mở cửa ra nắm túm xuống xe.
"Anh làm gì?" Hạ Nhược Du xoa xoa cánh tay hồng lên, hùng hổ rống to.
Nam Cung Dục khinh miệt nhìn Hạ Nhược Du, nhìn lướt qua quần áo của cô, châm biếm nói: "Thế nào? Thật sự xem mình là học sinh sao?".
Trong lòng Hạ Nhược Du có dự cảm xấu, chẳng lẽ......
"Không cần đi học, từ hôm nay trở đi, cô là bảo vệ của tôi, đến công ty" Đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng.
Trong lòng Hạ Nhược Du oán hận, rốt cuộc bùng nổ, cô cảm thấy cực kỳ oan ức: "Nam Cung Dục, anh tên khốn kiếp này, anh rõ ràng hứa để tôi về nước đi học, sao có thể nói một đằng làm một nẻo?".
Nam Cung Dục nhìn người phụ nữ tức giận, mặt cô đều đỏ lên, càng lúc càng mê người.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
81 chương
57 chương
55 chương
176 chương
69 chương
38 chương