[Đồng Nhân Hai Người Cha] Ở Bên Nhau
Chương 10 : Nhào vào lòng vi khuẩn
Lên xe trở về tiểu khu, Đường Tường Hi vừa ra khỏi thang máy đã bị Ôn Chấn Hoa chờ ở một bên gọi lại.
“Đường Tường Hi, cuối cùng anh cũng đến.” Ôn ba ba bịt mũi, bay tới như u linh, sau đó lập tức gục trên người hắn, vừa tiến đến liền hít một hơi thật sâu.
“Cục cưng, đây là cậu đang nhớ tôi sao?” Đường Tường Hi nhanh chóng giang rộng vòng tay ôm lấy đối phương, “Hoá ra cậu cũng yêu thương nhung nhớ tôi như vậy ah.”
“Thôi đi, anh không có khứu giác à?” Tuy giọng điệu này thật đáng ghét, song Ôn Chấn Hoa cũng không đẩy Đường Tường Hi ra, cậu cọ thêm vài cái rồi nấp sau lưng Đường Tường Hi, ngửi được hương thơm thanh khiết từ trên quần áo hắn, cuối cùng mới cảm thấy mình được sống lại.
Hít một hơi thật sâu, rốt cuộc Đường Tường Hi cũng ngửi thấy chút mùi kì quái, hắn buồn cười nghiêng đầu nhìn chàng trai đang dính lấy mình, “Mũi cậu là mũi cún hả? Có muốn tôi hô hấp nhân tạo cho cậu không!”
“Hấp cái đầu anh đấy, anh mau qua kia đi, xem cái phòng 19 -2 đó.” Ôn Chấn Hoa lườm hắn một cái, do dự đẩy Đường Tường Hi sang lối đi dẫn đến cửa nhà của một hộ khách.
Càng tới gần cánh cửa 19-2 thì mùi hôi trong không khí lại càng nồng, rốt cuộc Đường Tường Hi cũng không chịu nổi, “Oẹ, thối quá.”
“Đi, vào đi.” Ôn Chấn Hoa đẩy hắn, bịt mũi lui ra sau vài bước.
“Cửa này vốn mở rồi mà, sao cậu không vào đi.” Đường Tường Hi chỉ vào cửa phòng khép hờ, quay đầu lại, hắn cũng không muốn vào ah!!
“Này, tôi, tôi không vào được.” Chỉ cần nghĩ tới những mùi hôi thối khủng khiếp đó thôi, toàn thân cậu đã nổi hết da gà rồi, “Tôi mặc kệ anh vào xem giúp tôi đi, vào xem thế nào, nhanh lên.” Ôn ba ba ứa nước mắt nhìn Đường Tường Hi.
“Cậu... Được rồi.” Đường Tường Hi bị dáng vẻ yếu ớt của Ôn Chấn Hoa đánh gục ngay tại trận, hắn đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong một hồi, chợt nhớ tới gì đó, lập tức quay lại cười nói: “Muốn tôi vào cũng được, nhưng cậu phải mát xa giúp tôi một tuần.” Gặp được cơ hội hiếm có này mà không kiếm chút phúc lợi, thì thật … Thất vọng với bản thân quá.
“Anh!” Ôn Chấn Hoa thật hết chỗ nói với tên ‘nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’ này.
Đường Tường Hi không nói chẳng rằng liền quay đầu đi.
“Được được được, tôi xoa giúp anh, bóp giúp anh.” Ôn Chấn Hoa vội ngăn hắn lại, “Anh vào đi, nhanh lên.”
“Hứa rồi đó nhá.” Đường Tường Hi gật đầu vừa lòng, bổ nhào lên người Ôn Chấn Hoa hít một hơi thật sâu, sau đó mới bịt mũi đẩy cửa bước vào.
“Oẹ, đây quả thực là núi rác ah!” Trên mặt đất nào là túi đồ ăn vặt, hộp mì ăn liền, còn đống bánh mì và bánh bích quy không biết để từ bao giờ, Đường Tường Hi cau mày tiến vào bên trong.
Ôn Chấn Hoa ngó vào từ ngoài cửa, “Có thấy người nào không?”
“Chả thấy ai, chỉ toàn rác là rác.” Đường Tường Hi nhìn chung quanh hồi lâu.
Bỗng nhiên, một tiếng sột xoạt xuyên lên từ dưới ghế sofa, hai người nghe thấy liền quay lại nhìn, có một bàn tay run rẩy đang bám vào thành ghế.
Đưa mắt nhìn nhau, Ôn Chấn Hoa ngẩng đầu ngó sang bên đó, thúc giục nói, “Đến xem đi.”
Đường Tường Hi bất đắc dĩ đi đến, phát hiện một cô gái đang tựa sau lưng sofa, vươn tay lay thử, vẫn không phản ứng … Cứ để té trên mặt đất như vậy cũng không phải biện pháp, hắn suy nghĩ một lúc, vẫn là cẩn thận kéo hắn cô ta lên ghế, sau đó lập tức buông tay bịt ngay mũi lại, thật sự là thúi đến ngập nhà ah.
“Coi xem, còn sống không?” Ôn Chấn Hoa bịt mũi cẩn thận mới dám tiến đến vài bước, nhưng vẫn cách sofa một khoảng xa.
“Để tôi xem xem.” Ngẩng đầu nhìn Ôn Chấn Hoa, Đường Tường Hi đặt ngón tay lên trước lỗ mũi cô gái, vẫn thở, “Còn sống.”
“Ở cái nơi này mà còn sống được?!” Ôn Chấn Hoa quét mắt nhìn bốn phía một lượt, hàng lông mày vẫn luôn nhíu lại.
Đường Tường Hi bật cười, “Cậu cho là ai cũng nghiện sạch sẽ giống mình à!”
“Này, nếu không có tôi, nhà của chúng ta có thể ở được sao?” Ôn Chấn Hoa trừng mắt lườm hắn.
Đường Tường Hi bật cười rồi cúi đầu trước cậu, “Ừ rồi, may mà có cậu nhà của chúng ta mới có thể tồn tại được chưa.”
“Tôi đói quá a…” Một giọng nữ yếu ớt đột nhiên chen ngang.
Hai người đều bị giật mình, quay sang nhìn cô gái với khuôn mặt xám ngắt đang nằm trên sofa, cô chợt loạng choạng đứng dậy.
“Này cô, cô không sao chứ?” Ôn Chấn Hoa lui từng bước ra sau theo phản xạ, kế tiếp liền nhanh chóng buông cái tay đang bịt mũi ra, tuy hơi xấu hổ nhưng cậu vẫn đứng ở cửa.
“Đói…” Cô gái quét mắt nhìn cậu một cái, lại quay sang nhìn Đường Tường Hi đang đứng gần đó.
Đường Tường Hi cười gượng hai tiếng, xong chạy vội đến bên cạnh Ôn Chấn Hoa.
“Cô đây là…”
Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong, cô gái lại ngất xỉu.
“… Làm sao bây giờ?” Đường Tường Hi quay sang nhìn Ôn Chấn Hoa “Để cô ta tự sinh tự diệt sao?”
“Anh cho cô ta uống nước rồi mang ra ngoài đi, tôi không chịu nổi.” Ôn Chấn Hoa vừa nói vừa lùi ra sau, chẳng mấy chốc đã không thấy tăm hơi.
“Ôn Chấn Hoa cậu! Aiz…” Đường Tường Hi đứng tại chỗ trông theo bóng dáng Ôn Chấn Hoa, bất đắc dĩ thở dài, đành phải kéo cô ta về nhà mình vậy.
…...
“Cô muốn ăn nữa không?” Đường Tường Hi chống đầu nhìn cô gái tự xưng là Ngô Vịnh Khiết, cô vừa giải quyết xong tô mì thứ ba, cố gắng kiềm chế khoé miệng đang co giật, hắn lên tiếng hỏi.
Ngô Vịnh Khiết xoa bụng mình, mỉm cười nhìn Đường Tường Hi, “Thêm tô nữa.”
“… Cô tự múc đi.” Đường Tường Hi nghiêng đầu không hề nhìn cô, dạ dày cô ta là hố đen vũ trụ sao?
“A.” Ngô Vịnh Khiết đáp lời ngay, lại giống như đang mộng du mà tự múc cho mình thêm tô nữa.
“Ầm ầm ầm!”
Vang lên cùng tiếng đập cửa là tiếng Ôn Chấn Hoa hò hét “Đường Tường Hi, mau tới mở cửa cho tôi!”
“Ơi ơi, đến đây.”
Đường Tường Hi vội chạy ra mở cửa, chỉ thấy Ôn Chấn Hoa đeo khẩu trang mặc tạp dề, giơ hai tay đang đeo bao tay cao su rất dày đứng trước cửa.
“Wow, cậu vừa trốn ra từ cuộc đại chiến hóa học sao?” Đường Tường Hi vừa nói vừa nghiêng mình nhường đường, “Mời ngài vào.”
“Đừng giỡn nữa, mau giúp tôi trải báo ra, nhanh lên, trải từ chỗ này đến phòng tắm, khẩn trương khẩn trương.” Ôn Chấn Hoa như sắp nhảy dựng lên.
“Được được được.” Đáp liên thanh, Đường Tường Hi lập tức trải báo ra theo lời cậu.
Giẫm lên báo bước vào nhà, Ôn Chấn Hoa mất bình tĩnh, nói: “Cái cô nữ vi khuẩn kia, cô ta là nhà nghiên cứu vũ khí sinh học chắc? Đúng là quá khoa trương, phòng bếp bên đó thực sự là một ổ nuôi vi khuẩn cực lớn, anh có biết không hả!!”
Biết sao cậu còn đi quét tước phòng ốc giúp người ta, Đường Tường Hi thầm oán một câu, rồi chỉ ngón trỏ sang bên cạnh.
“Anh, anh lại còn lôi cô ta về nhà nữa chứ!” Ôn Chấn Hoa đẩy Đường Tường Hi ra, cậu bực bội đến trước cửa phòng tắm, nghiến răng nghiến lợi đè thấp giọng nói.
“Cô ta sắp chết đói a…” Tuy Đường Tường Hi nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, ai bắt cậu bỏ tôi lại.
“Anh lại còn để cho cô ta ngồi ghế dựa của tôi!!!”
“Ơ thì, dù sao cũng tốt hơn là cho cô ta ngồi ghế của con gái cậu mà…”
“Thế còn ghế của anh thì vứt đâu!”
“Tôi cũng phải ngồi chứ!!” Đường Tường Hi giải thích với vẻ mặt nom hết sức vô tội.
Ôn Chấn Hoa bắn ra ánh mắt lạnh lùng, thở dài, “Quên đi, tôi tắm trước đây.” Nói xong liền đẩy Đường Tường Hi ra, bước vào phòng tắm.
‘Rầm’ Đường Tường Hi nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, bỗng nhiên thấy cổ có phần lạnh lẽo.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tính khiết phích của Ôn ba ba đúng là nhược điểm lớn ah!
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
66 chương
18 chương
1 chương
125 chương
6 chương