Chương 13. Mỗi mối lương duyên đều cần đến sự tình cờ (3) Gần đến Tết, Tô Nhất Minh có rất nhiều kế hoạch đã được lên lịch sẵn, đặc biệt là những buổi họp mặt tri ân khách hàng, vì dung nhan đã bị hủy hoại, anh đành hủy một số kế hoạch hoặc cho phó của mình đi thay. Anh không dám nói là mình bị thương, sợ bạn bè đến thăm biết được sự thật sẽ cười cho vào mũi. Bởi thế anh công bố với mọi người là mình đang đi nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ. Tất nhiên thiệt hại mà Tô Nhất Minh phải gánh chịu không chỉ có như thế. Điều làm anh đau lòng nhất chính là kế hoạch làm ăn ở thành phố G hai ngày nữa không còn cách nào khác phải hủy bỏ. Vốn dĩ anh muốn xuống thành phố G ở phía nam để tham dự một buổi đấu thầu quan trọng. Anh rất tâm đắc với hạng mục đấu thầu lần này, nên đã bỏ ra mấy tháng trời để chuẩn bị. Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, lúc mấu chốt nhất thì anh lại gặp xui xẻo. Công sức cực khổ chuẩn bị mấy tháng trời coi như thành công cốc. Anh buồn đến mất ăn mất ngủ. Gần đây anh có ba hạng mục tham gia đấu thầu, một ở thành phố G, hai ở ngay thành phố này. Anh không biết lúc hai hạng mục kia bắt đầu thì mắt mình đã khỏi rồi hay chưa. Và cái tin làm Tô Nhất Minh tức giận nhất đó chính là đối thủ cạnh tranh với anh, Mã Tứ Thuận, nghe tin Tô Nhất Minh không đi thành phố G nữa liền gọi điện cho anh. “Giám đốc Tô, nghe nói anh không đấu thầu hạng mục ở thành phố G nữa à?” Giọng anh ta đầy vẻ đắc ý, không giấu được sự khoái trá. “Ồ, cái đó chẳng có lời lãi gì lớn, chỉ là một miếng ức gà thôi mà, nên tôi bỏ rồi. Hơn nữa, tôi hiện đang cùng với một khách hàng Thụy Sĩ trượt tuyết, không thể lộ diện được. Sao thế lão Mã, anh muốn đi đấu thầu à?” Tô Nhất Minh ngọt nhạt nói, trong lòng đố kỵ đến sắp phát điên. Anh như nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của Chủ tịch Mao [1] bay vào tay đối thủ của mình mà không làm gì được. Nghĩ đến đây anh thầm nguyền rủa Trình Vũ Phi. Nhưng Tô Nhất Minh cảm thấy trong giang hồ không thể chịu thua kẻ khác, dù có thua, anh cũng giả vờ đang chiếm thế thượng phong, không thể thua đối thủ về khí thế được. [1] Ý chỉ tờ tiền mệnh giá 100 tệ Sự khoái trá của Mã Tứ Thuận đã giảm đi một nửa, giọng điệu khoác lác cũng chùng xuống, hắn ta mất hứng nhanh chóng cúp máy. Anh ta không giống Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh là doanh nhân từng đi du học, đầy bụng tiếng Anh chuẩn, trong tay nắm được một số bạn hàng nước ngoài lớn có tiềm năng. Còn anh ta xuất thân quê mùa, đừng nói đến tiếng Anh, đến cả tiếng phổ thông cũng đặc khẩu âm địa phương, anh ta chẳng qua giành được phần nhiều hơn từ cái bánh gato thị trường nội địa. Anh ta dựa vào kinh nghiệm hơn mười mấy năm so với Tô Nhất Minh, vào các mối quan hệ tích lũy trong nhiều năm, mới có thể miễn cưỡng đè đầu cưỡi cổ doanh nghiệp mới nổi của Tô Nhất Minh. Tô Nhất Minh rầu rĩ cúp điện thoại, bức bối vô hạn. Mã Tứ Thuận có biệt danh là Mã Dế Nhũi, anh ta là người thế nào chứ? Nghe cái biệt danh là biết ngay. Anh ta là một người thô thiển cái gì cũng không biết, chỉ nghĩ một cách đơn giản rằng có nhiều quan hệ thì có thể thắng được cách quản lý, tin rằng phong thủy thắng được khoa học kỹ thuật. Tóm lại, theo sách mà Tô Nhất Minh từng đọc, những quan niệm mà anh từng học, Mã Tứ Thuận là dân làm ăn đi đến đâu cũng bị xã hội đào thải, nhưng người ta không những không bị đào thải mà còn ăn nên làm ra nữa chứ. Tất nhiên anh ta không phải là không có ưu điểm. Anh ta là một người đàn ông vô cùng can đảm. Tô Nhất Minh có nghe một câu chuyện, có một lần Mã Dế Nhũi lên kế hoạch đến thành phố B bàn chuyện làm ăn, nhưng ngay trước khi lên đường không cẩn thận bị gãy xương chân. Anh ta không giống những người khác hủy bỏ cuộc gặp với khách hàng mà cho cấp dưới dìu mình lên máy bay. Hành động anh hùng đó để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khách hàng. Cái hợp đồng lẽ ra không có chút hy vọng nào cuối cùng cũng được ký. Tô Nhất Minh nghe câu chuyện đó xong trong lòng có chút kính trọng Mã Dế Nhũi, mặc dù chẳng ưa gì anh ta. Thật ra, chẳng có đối thủ nào mà Tô Nhất Minh thích, nếu để anh lựa chọn, anh thà làm độc cô cầu bại, sống cuộc sống hạnh phúc không có đối thủ. Còn lúc này đây, Mã Dế Nhũi đang khoái trá tận hưởng cảm giác làm độc cô cầu bại. Anh ta đang đến sân bay với tâm trạng phơi phới. Tóm lại, sự nghiệp của anh ta đang thuận buồm xuôi gió, đúng như cái tên Mã Tứ Thuận, mọi việc đều rất thuận lợi. Anh ta học hành chẳng bao nhiêu mà có thể tạo nên cơ ngơi ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì. Vị thế của Trung Quốc ngày càng được nâng cao trên thế giới, thị trường Trung Quốc ngày càng mở rộng, anh ta cảm thấy dế nhũi như mình tràn trề sinh lực thích ứng với sự lớn mạnh của xã hội Trung Quốc chắc chắn sẽ đè bẹp con rùa biển đã từng du học bên trời tây kia. Nghĩ thế, anh ta cất tiếng hát thầm: “Tiến lên nào, thẳng tiến về phía trước...”, rồi hùng dũng tiến lên phía trước. Anh ta cảm thấy mình dường như quay lại thời trai trẻ sung sức, giống như một người lính trên đường ra trận nghe hồi còi tiến công, với tinh thần quyết thắng cao độ xông ra tiền tuyến phương nam. Ở đó, đang có một hợp đồng lớn cũng chẳng có hy vọng gì nhiều đang chờ đợi anh ta, ở đó, có vô số những tờ bạc lớn đang bay lơ lửng trong không trung chờ anh ta. Tiến lên! Tiến lên! Anh ta phải dũng cảm tiến lên phía trước giành giật những tờ giấy bạc đó vào túi mình. Tất nhiên anh ta không hề biết, nghe được hồi còi tiến công không chỉ có một mình anh ta - Mã Tứ Thuận. Một đợt khí lạnh chưa từng thấy đang gióng trống khua chiêng làm nóng mình ở phương Bắc, rất nhanh thôi sẽ đuổi theo Mã Tứ Thuận xuống tận phía Nam, khiến cho vùng Hoa Nam bị một trận tuyết rơi chưa từng có từ 100 năm trở lại đây. Tô Nhất Minh vừa gác điện thoại của Mã Dế Nhũi xong thì nhận được điện thoại an ủi của Lục Dã Bình. Anh chàng này không biết nghe được tin tức ở đâu, cười sằng sặc trong điện thoại, “Ha ha ha, Nhất Minh... nghe nói cậu anh hùng cứu mỹ nhân nên bị thương rồi hả? Ha ha ha, bị thương chỗ nào thế? Có nặng lắm không? Cậu lại nổi máu dê lên rồi à? Tuổi nào rồi mà còn đi giành giật con gái với người ta?” Tô Nhất Minh sầm mặt. Sau lần bị đánh vì hoa khôi thời đại học, Tô Nhất Minh rất lâu rồi không còn đánh nhau vì phụ nữ nữa. Anh cảm thấy không đáng. Khi còn thiếu niên, anh đã từng có một thời nghĩ rằng anh có một mạng tôi cũng có một mạng, ai sợ ai chứ? Nhưng sau đó khi lên đại học, anh không còn nghĩ như vậy nữa. Anh cảm thấy mạng của mình đáng giá hơn mạng của người khác. Hơn nữa, mạng của anh càng ngày càng quý giá hơn, mất mạng vì phụ nữ chẳng đáng chút nào. Bởi thế, bạn gái của anh ngoài cô hoa khôi đó ra thì không ai là hoa đã có chủ cả. Bởi vì Tô Nhất Minh thấy rằng, bỏ ra bao công sức ngắt một đóa hoa đã có chủ, bất chấp nguy cơ có thể bị chủ nhân của nó đánh cho tơi tả, mà không biết ngất về rồi có phù hợp với mình không thật là một việc vô cùng ngu ngốc. Tô Nhất Minh đã qua rồi cái tuổi đi giành giật phụ nữ với người khác rồi. Bởi thế anh gằn giọng: “Bịa đặt, một sự bịa đặt trắng trợn! Tôi bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn. Dã Bình! Cậu nói đúng lắm, tôi nên dành thời gian đốt nén hương lễ Phật. Dạo này đen quá! Tiền mất tật mang... thật muốn tìm một nơi nào đó khóc cho thỏa nỗi lòng.” Lục Dã Bình nghe xong sự thật hơi thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục trêu ghẹo Tô Nhất Minh, “Được rồi... muốn khóc thì cứ khóc đi, đàn ông khóc đâu phải là cái tội... Tôi sẽ cho cậu mượn ngực tôi để cậu có thể dụi đầu vào mà khóc nức nở...” Tô Nhất Minh nghĩ đến bộ ngực gầy giơ xương của Lục Dã Bình toàn thân đã nổi gai ốc: “Ngực của cậu á? Vừa cứng vừa khô đét! Không biết sao vợ cậu có thể chịu được. Tôi muốn tìm một bộ ngực êm ái, sau đó biến mình thành một bông tuyết, đậu trên làn áo mỏng, rồi tan chảy trên mảnh đất màu mỡ mịn màng đó.” Lục Dã Bình cười sặc sụa, chửi Tô Nhất Minh là đồ lưu manh, cuối cùng cũng đi vào chuyện chính, “Nhất Minh, tôi vừa quen được một em, đẹp tuyệt trần, muốn giới thiệu cho cậu đấy, coi như là bồi thường cho lần bao gái trước bị tôi phá hỏng. Cô này được lắm, tôi đã xem mắt giúp cậu rồi, chí ít dùng áo ngực cỡ D đấy.” Tô Nhất Minh máu nóng dồn lên, lời nói có chút gấp gáp, “Thật không! Lúc nào thì gặp đây?” * * * Lục Dã Bình nghe ra sự nôn nóng của Tô Nhất Minh, lấy làm đắc ý, “Tùy cậu thôi... Hay hôm nay nhé! Cậu có rảnh không?” Tô Nhất Minh đang tính mở miệng nói được, nhưng lại nhìn thấy gương mặt thảm hại của mình qua tấm gương ở tủ quần áo đối diện, một bên mắt vẫn còn sưng vù, không khác gì mắt cú mèo, hưng phấn lập tức giảm đi một nửa, “Hừm... để vài ngày nữa đã, đang bị thương không tiện gặp mặt.” Giọng Lục Dã Bình lập tức trở nên nham hiểm, “Không tiện? Nhất Minh! Cậu bị thương ở đâu thế? Ấy, chú chim bé nhỏ của cậu vẫn bình thường chứ? Tô Nhất Minh biến thành Tô Nhất Khẩu [1] rồi sao?” [1] Đây là cách chơi chữ, trong tiếng Trung, chữ Minh chiết tự bỏ chữ Điểu (chim) sẽ thành chữ Khẩu Tô Nhất Minh không chút khách khí đập tan giấc mộng đẹp của Lục Dã Bình: “Nói linh tinh. Chú chim nhỏ vẫn rất tốt, chỉ bị sưng một mắt thôi. Tô Nhất Minh vẫn là Tô Nhất Minh, vẻ ngoài có chút xấu xí, sợ người đẹp giật mình. Ừm, tốt nhất là đưa cô ta cùng đi Tam Á.” * * * Lục Dã Bình cười, “Nhất Minh, cậu ngày càng ghê gớm đấy, chưa gặp mặt mà đã muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta rồi à? Tôi thấy bây giờ đi Cáp Nhĩ Tân rất tuyệt. Trời lạnh có thể ôm nhau sưởi ấm mà...” Tô Nhất Minh không đáp. Anh hơi sốt ruột. Anh cần tìm cơ hội để phóng túng một chút, quên đi những chuyện không vui, giải vận đen gần đây, chuyển vận đen thành vận may... Miền Bắc lạnh lẽo tuy là có thể ôm nàng sưởi ấm nhưng bộ ngực cỡ D lại bị mấy lớp quần áo dày cộm che mất, thật là lãng phí. Phương Nam vậy mà hay, anh nghĩ đến trời xanh cao trong vắt ở đó, nghĩ đến làn gió hây hây, những đợt sóng rì rào, anh muốn đưa cô ta đến đó, anh muốn ngạt thở trong bộ ngực căng đầy săn chắc cỡ D của người đẹp, hoặc là chết luôn cũng chẳng sao, chỉ cần chết một cách thỏa mãn là được. Tư tưởng Tô Nhất Minh có chút cổ hủ, anh không bao giờ bao gái làng chơi. Anh chê những cô gái đó không sạch sẽ. Anh cũng không thích loại tình một đêm, anh muốn sống một cuộc sống bình thường, anh muốn có một nửa cố định, muốn có cảm giác yêu đương. Anh từng vô cùng đắc ý khoác lác với Lục Dã Bình về chỗ khác người của mình, không ngờ gã đó lại cười nhạt, “Thôi đi, cậu tưởng cậu như thế là cao thượng hơn người khác ư? Người ta chẳng qua chỉ là bỏ tiền mua vui, thuận mua vừa bán, còn cậu thì lừa cả tình cảm của người khác nữa.” Tô Nhất Minh không phục. Anh thấy mình không giống như Lục Dã Bình nói. Anh muốn tìm người con gái tuy không nhất thiết phải kết hôn nhưng nếu thích hợp thì cũng có thể nghĩ đến hôn nhân. Chẳng qua là ... anh xui xẻo cho đến nay vẫn chưa tìm được người thích hợp, cho nên anh không cho rằng mình là một kẻ lừa dối tình cảm. Vừa nói chuyện xong với Lục Dã Bình thì Trình Vũ Phi lại gọi đến. Chương 14 : Mỗi mối lương duyên đều cần đến sự tình cờ (4) Trình Vũ Phi không hề biết đến những toan tính trong lòng Tô Nhất Minh, đã thay đổi cách nhìn về anh. Tô Nhất Minh chịu oan ức như vậy mà không một lời trách móc, còn độ lượng tỏ ý muốn giúp chàng trai trẻ đó tìm việc làm, đúng là một người đàn ông cao thượng, nếu là mình chắc chắn mình làm không được như vậy. Hơn nữa cô cảm thấy Tô Nhất Minh bị đánh mình cũng có một phần lỗi nên muốn đến nhà thăm Tô Nhất Minh. Nhưng Điền Thiêm lại đem về một tin tức đáng kinh ngạc, giám đốc Tô đã đi Thụy Sĩ trượt tuyết rồi. Trình Vũ Phi nghĩ mãi cũng không hiểu. Là một bác sĩ, cô biết rất rõ, một bên mắt đau sẽ gây ảnh hưởng đến thị giác, phán đoán ở tầm nhìn xa không được chính xác. Thí dụ như nhắm một mắt xỏ kim, sợi chỉ sẽ rất khó lòng xuyên qua được lỗ kim bé xíu đó. Tất nhiên Độc Nhãn Long phải trải qua một thời gian dài tu luyện mới có thể phóng phi tiêu trúng đích, nhưng hôm qua Tô Nhất Minh vừa mới bị thương một bên mắt, không thể nào đạt đến cảnh giới đó nhanh như vậy. Bởi thế trong đầu Trình Vũ Phi lúc nào cũng hình dung ra cảnh tượng Tô Nhất Minh từ trên dốc tuyết lao xuống trượt chân đập đầu vào gốc cây, giống như con thỏ xui xẻo trong truyện ngụ ngôn. * * * Đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng cô quyết định gọi cho Tô Nhất Minh. Trong điện thoại Trình Vũ Phi xùi bọt mép thể hiện vốn kiến thức y học sâu rộng và trí nhớ siêu phàm của mình, rào trước đón sau, lòng vòng một hồi cuối cùng rút ra kết luận là Tô Nhất Minh không thích hợp đi trượt tuyết vào thời gian này. Rồi còn dùng cách nói vô cùng bóng bẩy ràng dù vì bản thân Tô Nhất Minh hay là vì thể diện quốc gia, anh cũng không nên xuất ngoại. Tô Nhất Minh bật cười thành tiếng, “Hê hê... bác sĩ Trình, bị đánh thành người không ra người, ngợm không ra ngợm thế này không phải lỗi của tôi, nhưng để bộ mặt khủng khiếp này ra đường dọa người lại là lỗi của tôi rồi, tôi là người có trách nhiệm mà. Trong thời gian này, đừng nói là xuất ngoại, chứ bước ra khỏi cửa nhà tôi cũng không dám, cơm cũng chẳng có mà ăn, sắp chết đói rồi đây.” Nói xong Tô Nhất Minh cúp máy đánh cộp, rồi lùng sục khắp nhà kiếm được gói mì ăn liền, trệu trạo nhai sống. Mọi việc “tốt” lúc này đều là nhờ hồng phúc của cô bác sĩ đó, anh quả sắp chết đói thật rồi. Tô Nhất Minh có một căn hộ ở khu chung cư cao cấp ngay trung tâm thành phố, gần công ty, rất thuận tiện. Phần lớn thời gian anh sống ở đó. Anh thuê một người giúp việc quét dọn nhà cửa, lo cơm nước cho mình. Mấy năm qua bà chủ tạm thời của căn nhà này đã đổi mấy bận, nhưng Tô Nhất Minh vẫn dùng người giúp việc đó. Đó là một người phụ nữ miền núi vô cùng hoạt bát, nhanh nhẹn. Tô Nhất Minh thấy chị ta là một người chịu thương chịu khó, chăm chỉ hơn cả nhân viên trong công ty của anh, nấu ăn ngon, quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là mùi chân của chị ta hôi khủng khiếp, hôi đến mức Tô Nhất Minh ở phòng bên cạnh còn ngửi thấy. Lúc đó Tô Nhất Minh chịu không nổi, định cho chị ta nghỉ việc. Không phải anh kén chọn mà do mũi anh rất nhạy cảm với những mùi lạ. Anh thật sự không thể chịu nổi hai bàn chân bốc mùi ấy lại nấu cơm cho anh ăn, thử hỏi nuốt có trôi không? Sau đó anh biết được hoàn cảnh khó khăn của người phụ nữ đó. Chị ta cùng với chồng đã đi làm thuê mười mấy năm rồi, nuôi hai đứa con gái học đại học. Tô Nhất Minh do dự. Anh quan sát thật kỹ, cuối cùng phát hiện nguyên nhân gây nên mùi khó chịu ở chân chị ta. Giày của chị ta là loại giày vải mua ở chợ trời, 20 tệ một đôi, của rẻ nên chẳng có lỗ thoát khí, lại thêm chị ta là người lao động chân tay, mồ hôi ở chân ra nhiều, không thoát ra được nên gây nên cái mùi không thể ngửi được đó. Thế là Tô Nhất Minh tặng cho chị ta mấy đôi giày liền, còn nói rõ mình nhạy cảm với mùi. Chị ta có hơi ngại nhưng rất cảm kích trước việc này, thế là sau này mỗi lần đến nhà Tô Nhất Minh chị ta đều tắm rửa, kỳ cọ sạch sẽ, đi đôi giày thấm hút mồ hôi mà Tô Nhất Minh tặng, quả nhiên không còn gây phiền toái cho Tô Nhất Minh nữa. * * * Tô Nhất Minh rất hài lòng về người giúp việc của mình. Chị ta rất thật thà nhưng cũng rất thông minh. Chị không biết chữ nhưng có thể sắp xếp các loại giấy tờ trên bàn của Tô Nhất Minh đâu ra đó. Thấy Tô Nhất Minh ngạc nhiên, chị mới giải thích cho anh hiểu cách sắp xếp của chị: Những giấy tờ có đóng dấu đỏ tròn tròn và có vẽ hình ở cuối [1] đều là những giấy tờ quan trọng nên được phân loại riêng. Loại giấy tờ có chữ loằng ngoằng kế bên [2] là bản nháp, nên để qua một bên. Lúc đó Tô Nhất Minh cười ha ha, cảm thấy trí tuệ của người lao động chân tay quả nhiên vô tận. Một người giúp việc vừa không biết chữ, vừa thông minh như thế đối với Tô Nhất Minh là quá tốt. Anh vừa không phải lo lắng bí mật kinh doanh bị lộ ra ngoài, vừa không phải lo giấy tờ để lung tung lúc cần tìm không thấy. Thật là vừa an toàn vừa hữu ích. [1] Ký tên [2] Chú giải Người giúp việc hoàn hảo như vậy phục vụ Tô Nhất Minh từ năm này qua năm khác không hề nghỉ ngơi, nhưng mấy hôm nay chị ta lại xin nghỉ. Ông chồng cũng làm thuê như chị ấy bị xơ gan phải phẫu thuật, chị ấy phải vào viện chăm sóc chồng. Tô Nhất Minh không những cho chị ấy nghỉ mà còn giúp chị ấy ít tiền. Anh luôn cảm thấy mình là một ông chủ có tính người. Tô Nhất Minh nghĩ cuối năm phải tiếp khách nhiều, cơ hội ăn cơm ở nhà cũng không nhiều, anh sắp đến thành phố G để tham dự buổi đấu thầu, nhưng bây giờ không những không đi được mà dung nhan còn bị hủy hoại, không thể ra khỏi cửa, cũng không thể để người khác nhìn thấy. Anh thật sự không muốn bộ dạng khủng khiếp của mình lúc này phá hoại hình tượng lịch lãm của một doanh nhân. Tô Nhất Minh nhốt mình ở nhà cả ngày. Những đồ ăn còn sót lại trong nhà biến mất với một tốc độ kinh ngạc, mà mắt anh thì vẫn sưng vù. Tô Nhất Minh gọi điện thoại cho thư ký tìm cho anh một người giúp việc theo giờ. Nhưng tình hình không mấy lạc quan, người giúp việc vẫn chưa tìm được mà anh sắp chết đói đến nơi rồi. * * * Một lát sau chuông cửa nhà Tô Nhất Minh vang lên. Tô Nhất Minh nhìn qua màn hình ngạc nhiên thấy Trình Vũ Phi đang đứng đợi. Anh định không ra mở cửa nhưng khi thấy Trình Vũ Phi đợi chán rồi đi loanh quanh trước cửa, trên tay cầm một túi gì đó, Tô Nhất Minh do dự một lát, sờ cái bụng lép kẹp, tràn ngập hy vọng về một bữa ăn ngon nên ra mở cửa cho Trình Vũ Phi vào. Trình Vũ Phi may mắn nhìn thấy Tô Nhất Minh trong một bộ dạng khác hoàn toàn với hình tượng trước đây mà cô từng được biết. Đầu tóc bù xù, một bên mắt sưng húp, mặt mũi phờ phạc, mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, chỉ có ánh mắt hau háu như chó sói đói đang nhìn cô. Tô Nhất Minh vốn dĩ rất chú ý đến hình tượng của mình, đó là thói quen hình thành từ nhiều năm nay và cũng là yêu cầu của công việc kinh doanh. Hồi đó khi anh đến một trường học danh tiếng để đăng ký thi vào, chỉ vì tất và màu sắc quần áo không phù hợp mà chút nữa bị đuổi ra khỏi trường thi, từ đó về sau anh rất cẩn thận trong cách phục trang của mình. Nhưng anh cảm thấy trước mặt bác sĩ Trình thì không cần thiết phải như vậy, bởi vì trải qua rất nhiều việc, anh chẳng còn chút hình tượng nào trong mắt cô nữa rồi. Tô Nhất Minh hấp tấp lao đến, giằng lấy túi đồ trên tay Trình Vũ Phi, rồi thò tay vào lấy ra xem, “Bác sĩ Trình, cô thật khách sáo quá đi, đến thì đến, cần gì mua nhiều thứ như thế này. Cái này... á... thuốc canxi? Để ... để làm gì vậy?” “Bổ xương!” Trình Vũ Phi không hiểu, thuốc canxi còn có thể dùng để làm gì cơ chứ? Cô suy nghĩ rất lâu không biết mua gì đến thăm Tô Nhất Minh. Sở thích của anh thì cô hoàn toàn mù tịt, cô đã thấy anh hút thuốc nhưng đi thăm bệnh ai lại tặng thuốc lá, tóm lại là phải mua thứ gì đó bổ dưỡng. Thứ bổ dưỡng thì bán đầy ngoài đường, nhưng là một bác sĩ cô không tin những thứ có thành phần không rõ ràng, thậm chí nghi ngờ cao độ những thứ đó ăn vào sẽ bị tác dụng phu. Cân nhắc hồi lâu, cô quyết định mua hai lọ canxi, cảm thấy thứ này chí ít có một thành phần rõ ràng, tác dụng cũng đáng tin cậy. Tô Nhất Minh lục lọi kỹ càng túi nilon, sau khi đã chắc mẩm mình không để thứ gì lọt ra ngoài, thất vọng suýt chút ngất đi, “Chỉ có thể bổ xương à? Không thể bổ thận tráng dương sao?” Anh hỏi có chút châm chọc, rồi đau khổ ngồi trên bàn, tiếp tục gặm mì gói sống. “...” Trình Vũ Phi trong lòng vô cùng thận trọng so sánh những tương đồng, khác biệt cũng như một quan hệ phức tạp giữa thuốc bổ thận Tây y và Đông y, cuối cùng vẫn chưa thể đưa ra một kết luận đáng tin cậy, “Ấy, cái này mà, không có số liệu chứng thực liên quan...” Thật chán quá đi... Tô Nhất Minh liếc cô bằng đôi mắt trắng dã, quyết tâm để dành những lời chọc ghẹo này vài hôm nữa sẽ trêu bộ ngực cỡ D. Thế là anh cúi đầu chuyên tâm gặm mì gói, không thèm để ý đến cô bác sĩ Trình mà trong lòng anh đã chẳng còn chút hứng thú nào nữa. “Giám đốc Tô, sao anh lại ăn thứ này?” Trình Vũ Phi tìm cách gợi chuyện. Tô Nhất Minh ậm ừ, “Trong nhà hết đồ ăn rồi.” “Vậy sao không gọi người ta mang đến hoặc ra ngoài ăn?” Tô Nhất Minh lại ậm ừ, trong lòng nghĩ nói thật thừa thãi, chẳng phải vừa nãy nói trong điện thoại rồi sao, bộ mặt khủng khiếp thế này không thể để cho người khác thấy, làm sao có thể gọi thức ăn đến hoặc đi ra ngoài được kia chứ? Nghĩ đến đây tự dưng anh nảy ra một ý, một lần nữa lại lóe lên tia hy vọng: “Dưới nhà tôi có một tiệm bán thức ăn. Bác sĩ Trình, cô có thể xuống mua giúp tôi ít thức ăn được không?” Khi Trình Vũ Phi mua thức ăn về, Tô Nhất Minh đã bỏ nửa phần mì gói sống còn lại, đang dùng túi đá chườm bên mắt bị sưng, lòng tràn ngập hy vọng sắp sửa được thưởng thức món ngon. Trình Vũ Phi chẳng thèm nhìn anh lấy một cái nói: “Đối với chỗ sưng đó thì 24 giờ đầu tiên chườm lạnh, 24 giờ sau chườm nóng, bây giờ còn chườm túi đá thì cũng chẳng có tác dụng gì. Bác sĩ không dặn anh sao?” Tô Nhất Minh liếc mắt nhìn túi đồ trên tay Trình Vũ Phi, tuyệt vọng vứt cả cái túi đá đang cầm trên tay, “Bác sĩ Trình, cô... cô... chuẩn bị đồ ăn cho chim non à?” “Giám đốc Tô, anh bình thường chắc không mua thức ăn đúng không? Anh giới thiệu cho tôi phải cửa hàng cướp rồi... Tôi chỉ mua bó rau nhỏ với vài quả trứng gà mà mất những 100 tệ.” Trình Vũ Phi tức giận. Tô Nhất Minh suýt ngất xỉu lần nữa, “Chỉ mua rau và trứng gà thôi hả? Ở đó bán toàn rau sạch, lại ở khu cao cấp, giá cả vậy là hợp lý rồi.” Nói thế nào Trình Vũ Phi cũng không tin đó không phải là cửa hàng cắt cổ, “Ở chợ cũng bán rau sạch đó thôi, lá xanh mơn mởn... mà giá chưa bằng một phần mười ở đây.” Hai loại rau sạch đó không giống nhau! Nhưng Tô Nhất Minh cũng chẳng buồn giải thích nữa, bác sĩ Trung Quốc có sở trường cãi chày cãi cối, anh thật chẳng biết đối đáp thế nào cho vừa. Phẩm chất đầu tiên cần có ở một bác sĩ đó là tuyệt đối không đôi co với bệnh nhân, bởi thế Trình Vũ Phi ngậm tăm, lặng lẽ đi xuống bếp. Bếp nhà Tô Nhất Minh rất đẹp, bộ tủ chén màu xanh bạc, bề mặt sáng bóng, tạo cảm giác sạch sẽ, mát mẻ. “Giám đốc Tô... cái nào là vòi nước nóng?” Tô Nhất Minh nhắm hai mắt lại. Ấy!... Thật ra chỉ nhắm một bên, còn bên kia là mở không ra, trong lòng u ám nói: “Tôi không thường xuống bếp, cô thử xem sao...”, sau đó dỏng tai nghe tấu hài. Quả nhiên không lâu sau đã nghe tiếng Trình Vũ Phi hét lên: “Ui da!”. Tô Nhất Minh vô cùng khoái trá. Ha ha! Thì ra bác sĩ Trình bị bỏng nước sôi kêu “Ui da..."