225. “Vâng, thưa Tổng giám đốc”. Cấp dưới không thể không cúi đầu, Ngải Ái chỉ có thể vâng dạ. Mộc Duệ Thần nhìn bộ dạng không dám lên tiếng của cô, mỉm cười: “Trợ lý Ngải”. “Tổng giám đốc, tôi đây ạ”. Cô ngẩng đầy lên nhìn dáng vẻ gợi cảm của Mộc Duệ Thần dưới ánh điện, nhìn mê mẩn. “Không có gì quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tôi buồn ngủ”. Mộc Duệ Thần đứng thẳng người, lẳng lặng nói. “Cửa văn phòng tôi vừa nhập dấu vân tay của cô, cô có thể ra vào tự do”. Dứt lời, đóng sầm cửa lại. Ngải Ái ngẩn người, trong đầu vẫn còn vang vang lời nói của anh, cô có thể tự do ra vào… Cô có thể tự do ra vào… Cô có thể tự do ra vào… Là sao ta? Sếp nói với nhân viên nữ như… đang gạ tình? Bốp. Ngải Ái thấy điện trong phòng ngủ phụt tắt, sau đó nghe có tiếng nước chảy xối xả bên trong, có lẽ Tổng giám đốc đang tắm, sau đó có tiếng mặc áo ngủ, rồi tiếng anh nằm xuống chiếc giường mềm mại… Mắt cô ríp cả lại, giờ là mười hai giờ đêm, cô vừa muốn ngủ, vừa muốn ăn cơm. Nhưng khi nghiêng đầu nhìn chồng tài liệu chất cao như núi, đành quay lại bàn cắm đầu làm việc. 10 phút… 11 phút… 11 phút lẻ 1 giây… Bịch! Ngải Ái gục mặc xuống bàn, đi tìm Chu công. Trong không gian yên ắng chợt có tiếng mở cửa, người đàn ông mặc áo ngủ bước từ trong phòng ngủ đi tới cạnh cô gái, nhìn cô bằng ánh mắt say mê. Cô gầy hơn. Nếu ôm cô ấy, có lẽ sẽ nhẹ hơn trước kia. Anh bế cô lên, nhón chân đi vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Từ từ đặt cô xuống giường, kéo chăn lên, mọi động tác đều cố gắng để không đánh thức cô dậy, để cô nằm trong chăn ấm áp. Anh nằm xuống giường, ghé mặt vào gương mặt cô gái đang nằm ngủ say, không kìm lòng được hôn một cái vào má cô. Hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh, anh vươn tay ôm cô vào người, hít mùi thơm từ cơ thể cô. Hai năm… Cũng đã ôm không ít phụ nữ… Cũng muốn tìm kiếm mùi thơm của cô trên người các cô gái đó… Nhưng vô vọng. Bé con, đúng là em rồi. Bé con của anh, Ngải Ái là duy nhất. Trong đầu anh… Những kỷ niệm ập về như sóng biển điên cuồng… Khiến anh ôm ghì lấy cô, hôn vào tai cô nụ hôn nhẹ nhàng. “Bé con…”. Anh thì thầm. “Đồ ngốc đã quên anh rồi phải không?” Cô “ưm” một tiếng trả lời. Hai tay cô duỗi ra như để tìm kiếm một con chuột túi, sau đó rúc vào trong lòng anh, ôm hông anh, vùi mặt vào ngực anh. “Ừ…” Cằm đặt lên trán cô, Mộc Duệ Thần cười nhẹ. “Anh nhớ em!” ****************** Sau khi thức dậy, Ngải Ái mở mắt ra mơ màng nhìn mọi thứ trước mắt, trong đầu không hiểu tối qua đã có chuyện gì bất bình thường xảy ra không. Cô nhỏm người ngồi dậy, nhìn khắp phòng, nghiêng đầu lẩm bẩm: “Sao mình lại ở trên giường?” Vội cúi đầu xuống thấy quần áo trên người chỉnh tề, tốt rồi, bên cạnh không có ai, quần áo không lộn xộn nhăn nhúm, xem ra tối qua cô vẫn còn lý trí, đối với sự gạ tình của Tổng giám đốc cũng không như dê bổ nhào vào sói… Nhưng… sao cô lại ngủ trên giường? Không lẽ Tổng giám đốc bế cô vào… “Dậy rồi? Giọng nói lạnh băng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, Ngải Ái quay đầu nhìn màn hình 30 in trên vách tường lúc này đang có gương mặt của Mộc Dịch Triệt xuất hiện, vừa mở miệng hỏi cô. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình to đùng, gật đầu theo phản xạ: “Tổng giám đốc?” “Ngủ ngon nhỉ”. Mộc Duệ Thần cười nhẹ. “Công việc tới đâu rồi?” “Công việc… công việc”. Ngải Ái nhìn đồng hồ rồi ré lên, vội che miệng. “Tổng giám đốc, hơn mười giờ rồi… Có thể cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành”. “Dĩ nhiên”. Tâm trạng của Mộc Duệ Thần khá vui vẻ. “Cứ từ từ mà làm, không cần vội, đây là công việc đầu tiên của một trợ lý”. “Vâng! Cảm ơn Tổng giám đốc”. Quay người bò xuống giường, Ngải Ái thở phào, hóa ra Tổng giám đốc Mộc cũng có điểm tốt. Cô mang giày vào đang đinh đi thì nghe anh bình tĩnh dặn dò. “Khi nào công việc chưa hoàn thành thì cô không được phép ra khỏi phòng, bé con”. “Cái gì! Tại sao lại không được ra? Tôi muốn đi…” Phụt! Màn hình tắt phụt, tối đen, Ngải Ái giơ tay lên bỏ lỡ câu nói. “Ăn sáng!” Bụng cô réo lên một tiếng thật dài, cô đáng thương sờ bụng, bước nặng nề tới bàn làm việc, không cách nào có thể làm tiếp cả núi công việc ngày hôm qua, cả người rã rời kiệt sức. Sau khi vào trong phòng tắm rửa mặt, Ngải Ái rót cốc nước uống tạm cho đỡ đói mới có chút sức lực ngồi trước máy tính, nhẩn nha làm việc. Uống cốc nước đỡ đói rồi, ngón tay gõ bàn phím như bay, mí mắt không ngừng rủ xuống, bụng sôi ùng ục… Trạng thái khổ sở đó cứ thế kéo dài nguyên một ngày, cuối cùng, màn đêm cũng buông xuống. Ngải Ái cũng đã làm xong lượng công việc Mộc Duệ Thần giao, đọc hiểu các nghiệp vụ của công ty và các từ ngữ chuyên ngành trong kinh tế, học được các phương thức cạnh tranh trên thị trường… Sau đó, chắc có lẽ còn vô số nhiệm vụ khó khăn đang chờ cô. Cô thử đi tới vặn chốt cửa nhưng cánh cửa cứng như thép không hề động đậy, cô cũng đã nghĩ tới việc nhảy qua cửa sổ bỏ trốn nhưng khi thấy cả tòa nhà cao tầng đếm hết thảy năm mươi mấy tầng thì chỉ than thở tại sao cô không thể biến thành chim… Muốn cầu cứu thì điện thoại lại mất sóng… Cô… Bị Tổng giám đốc Mộc nhốt ở trong văn phòng này, không cách nào có thể thoát ra được. 226. Đêm xuống, mọi hy vọng của cô đều tiêu tan. Ngải Ái đói tới mức xây xẩm mặt mày nằm dài trên bàn, cho tới lúc có một mùi thơm ở đâu bay tới thì từ từ ngẩng đầu lên, cô híp mắt nhìn vị Tổng giám đốc đẹp trai đứng trước cửa cầm trên tay một chiếc bánh ngọt. “Tổng… giám đốc”. Cô đứng bật dậy, vươn tay ra, kích động hay mắt sũng nước. “Tổng giám đốc cuối cùng cũng đến rồi”. Mộc Duệ Thần đóng cửa lại, bước tới gần bàn. Anh nhìn Ngải Ái phờ phạc, vươn tay ra vỗ về gò má tái nhợt của cô: “Trợ lý Ngải, cô biết cách chữ a tâm bệnh đúng không?” Ngải Ái ngẩng đầu lên, mê man: “Tôi…” “Tối hôm qua được cô chữa bệnh, tôi đã ý thức được sự cố chấp của bản thân, những năm qua tôi luôn bị ám ảnh bởi cô ấy…” Mộc Duệ Thần bình thản nói. “Hôm qua được cô chữa trị, tôi đã thấy khá hơn nhiều”. Cô nhìn Mộc Duệ Thần buồn bã, trong lòng dâng lên cảm giác thương cảm. Không ai hoàn hảo cả, thời buổi này mà vẫn còn người si tình như thế thật hiếm. “Tổng giám đốc, tôi có làm gì đâu chứ, để không bị ám ảnh bởi cô ấy, hoàn toàn tùy thuộc vào ngài cả mà”. “Cho nên, đêm nay cô hãy tiếp tục chữa trị cho tôi”. Mộc Duệ Thần ra lệnh, chân thành nhìn Ngải Ái, “Cô và cô ấy giống như nên được cô chữa trị sẽ tốt hơn”. Môi Ngải Ái run rẩy: “Tôi có biết gì đâu…” Không thể nào, anh biến thái và đáng sợ như thế ai mà dám. “Rất nhiều các bác sĩ tâm lý nổi tiếng thế giới dùng để chữa trị cho tôi đều không có tác dụng, còn cô, chỉ qua một đêm đã có hiệu quả”. Mộc Duệ Thần liếc nhìn cô. “Cô không làm miễn phí mà tôi sẽ trả cho cô một khoản tiền lớn phí chữa bệnh”, Cô hơi nghiêng đầu, lo lắng nghĩ tới mối lời này…. Một số tiền lớn phí chữa bệnh, có thể kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình chứ không dựa vào Bắc Hàn vì Bắc Hàn toàn nhốt cô trong nhà không kiếm ra tiền trong khi cô rất muốn được tự lập, không muốn suốt đời phải ỷ lại vào Bắc Hàn… “Để tôi nghĩ…” “Đồng ý rồi thì cái bánh này sẽ là của cô”. Anh đẩy cái bánh ngọt lên trước mặt cô. “Bánh kem pho mai hương chanh, thế nào?” “Nếu anh đã nói như vậy…”. Tất cả đều là mây bay, có thực mới vực được đạo, Ngải Ái gật đầu cái rụp. “Giúp Tổng giám đốc điều trị căn bệnh tâm lý tôi sẽ có tiền, chắc chắn tôi sẽ làm cho anh khỏi bệnh hoàn toàn”. [Vào tròng rồi em] Nói xong, cô vòng tay qua chiếc bánh nhìn chiếc bánh kem như nhìn bảo bối. Mộc Duệ Thần dựa lưng vào ghế, nhìn vẻ thích thú của Ngải Ái, khóe miệng cong lên mỉm cười, nhẹ nhàng, ấm áp. “Tổng giám đốc, khi nào thì tôi được phép rời khỏi đây?”. Mở bánh kem ra, Ngải Ái hỏi. “Tôi có thể đem công việc về nhà làm không… Đây là phòng của Tổng giám đốc, tôi ở đây sẽ làm phiền đến ngài…” “Không sao cả”. Mộc Duệ Thần đứng dậy đi tới trước mặt cô cúi người, ghé sát vào người cô tham lam hít thở mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người cô, hôn vào má cô một cái. “Đây là phòng ở, vì để cầm tù cô mà xây nên, vì thế cô đừng nghĩ nhiều…” Vừa xúc một muỗng bánh kem ăn vào miệng, Ngải Ái mở to mắt ngây thơ nhìn vẻ mặt tà ác của Mộc Duệ Thần, chiếc nĩa rơi xuống đất loảng xoảng. Xong rồi! Tổng giám đốc Mộc biến thái đã hiện nguyên hình. ************************************** “Tổng tổng tổng tổng tổng tổng… Ngài có sao không?” Ngải Ái run rẩy không dám cúi xuống nhặt chiếc nĩa rơi trên mặt đất, giơ tay ra trước mặt Mộc Duệ Thần: “Anh có nghe tôi nói gì không? Anh vẫn bình thường chứ, có biết tôi là ai không?” Mộc Duệ Thần nhìn hành động của cô cười vang. “Tôi làm cô sợ à?” Không muốn để bệnh nhân của mình thấy ác cảm, muốn làm sao để anh có thể mở lòng mình ra… Như những gi đã viết trong sách… Ngải Ái vội mỉm cười, lắc đầu: “Không đâu! Tôi không sợ Tổng giám đốc một chút nào cả, bây giờ tôi là bác sĩ tâm lý của anh, chúng ta phải hợp tác với nhau nên tôi nhất định sẽ không sợ anh”. “Thật chứ?”. Mộc Duệ Thần ngước mắt, ánh mắt có vẻ không tin tưởng. “Nhưng tay trợ lý Ngải đang run kìa”. “Tôi…”. Ngải Ái buông cái bánh kem ra, cầm bàn tay trái đang run rẩy, cười giả lả. “À, tôi mắc chứng run tay, rất hay phát bệnh, không sao chứ Tổng giám đốc”. “Thật chứ?” “Thật một ngàn một vạn lần, tổng giám đốc đẹp trai dễ mến sao tôi phải sợ, tôi chỉ hận không thể đem ngài về nuôi, việc gì tôi phải sợ và ghét ngài”. “Gì?”. Mộc Duệ Thần nghiêng đầu nhìn Ngải Ái, đôi mắt hơi nheo lại nhìn lưng cô run rẩy. “Cô mắc chứng run tay thật chứ?” Mặt Ngải Ái biến sắc, lòng hét lên không ổn rồi, có lẽ mình đã nói quá lên, vì thế sẽ làm cho Tổng giám đốc nghi ngờ. Những người có bệnh tâm lý đều có trái tim rất yếu đuối, không thể chịu được sự lừa dối linh tinh…. Nếu không rất có thể sẽ bị Tổng giám đốc cưỡng hiếp rồi giết… “Thật! Đây là bệnh di truyền của dòng họ, bệnh không nặng lắm đâu, và bệnh này cũng khá đặc biệt, nên hiếm khi gặp, nhưng tôi tuyệt đối không lừa Tổng giám đốc đâu ạ…” “Thật đáng thương”. Ánh mắt Mộc Duệ Thần nheo lại, thở dài. “Tôi từng nghe tới bệnh này”. Ngải Ái mở to mắt: “Thật hả?”. ói lụi là trúng ư, hôm nay nhất định phải đi mua vé số, rất có thể sẽ trúng giải. “Ngẫu nhiên thôi, tôi biết một số cách để chữa chứng bệnh này”. Ánh mắt Mộc Duệ Thần lộ vẻ đăm chiêu, tiếc là Ngải Ái đang hoảng loạn nên không nhìn thấy. “Để tôi giúp cô”. Giọng nói như ra lệnh. “Khoảng nửa tiếng là khỏi”. Nói xong, cánh tay vươn ra hướng tới ngực Ngải Ái mà bóp. 227. “Á! anh làm gì đấy!” Ngải Ái hét lên, đưa tay che trước ngực cảnh giác nhìn tên đàn ông háo sắc: “Tổng giám đốc… Anh anh….” “Bệnh run tay phải được chữa trong nửa tiếng mới có hiệu quả, tôi từng đọc điều này trong một quyển sách y học”. [Dốc cái miệng]. Mộc Duệ Thần nghiêm túc nói. “Rụn rẩy và đau nhức đều rất khổ sở. Trợ lý Ngải, phương pháp điều trị cơ bản nằm ở đây”. Anh chỉ vào ngực cô. “Đầu ngón tay là nơi tập trung các dây thần kinh và chỉ có thể điều trị tại đây, cô không biết sao?” Ngải ‘Ái há miệng nghe Mộc Duệ Thần thao thao bất tuyệt, khó khăn nói: “Nửa… tiếng ư?” Bắt cô để mặc cho cậu ta bóp nửa tiếng… Đây là là phương pháp điều trị sao? Mắt nhìn thấy Mộc Duệ Thần ngồi xuống bên cạnh rồi bế cô đặt trên đùi, một tay giữ eo, một tay nhanh chóng cởi nút áo cô. “Chờ…”. Một chữ không ngăn được, cô cảm giác được trước ngực mình mát mát, chiếc áo sơ mi bị tuột xuống eo. Cô đang mặt áo ngực ngồi đối diện với Tổng giám đốc. “Tổng giám đốc, anh định làm gì?” Ngải Ái thất xá thần kinh hét lên, hai tay đưa lên che ngực. “Trợ lý Ngải, đừng nghĩ nhiều, tôi đang giúp cô chữa bệnh run tay di truyền của dòng họ nhà cô”. Anh chớp mắt, bình tĩnh nói như đã lên công thức, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ngực cô, ra lệnh. “Thả tay xuống”. “Không được”. Ngải Ái lúng túng rất muốn che ngực lại, khổ sở hét toáng lên. “Tôi không muốn làm phiền tới bàn tay cao quý của Tổng giám đốc, để tôi tự làm…” “Tự mình làm không được”. Tổng giám đốc Mộc ra lệnh, lần này hơi thiếu kiên nhẫn. “Thả tay xuống”. “Tại sao?”. Ngải Ái khẩn khoản. “Tại sao lại muốn tôi thả tay xuống?”. “Vấn đề đơn giản mà cũng hỏi”. Mộc Duệ Thần liếc cô. “Cô che lại tôi không nhìn được”. “Nhìn được gì?” “Ngực cô”. “Tôi…”. Ngải Ái mở to mắt. “Tổng giám đốc… như thế không hay đâu, tối hôm qua tôi đã đọc xong nội quy của công ty, trong đó viết rất rõ nhân viên phải mặc trang phục nghiêm túc trong giờ làm việc”. “Giờ đã hết giờ làm, cô đâu có vi phạm nội quy”. Sắc mặc Mộc Duệ Thần tĩnh lặng như nước. “Vả lại, bây giờ là giờ ăn cơm của cô”. Nước mắt chảy dài! Thời gian ăn cơm thì được phép mặc quần áo lộn xộn ư? “Tổng giám đốc”. Ngải Ái tiếp tục khẩn khoản. “Thật sự tôi không cần…” “Đừng khách sáo”. Giọng nói Mộc Duệ Thần hiền hòa như vậy nhưng tay lại hành động bá đạo hết sức, anh nắm tay cô quặp ra đằng sao lưng rồi cố đinh, bắt cô phải ưỡn ngực ra trước mặt anh. “Tổng giám đốc”. Ngải Ái nhỏ nhẹ cầu xin, thấy tình huống phát sịnh như thế này không hay chút nào. Đây mà là chuyện nên làm giữa sếp và nhân viên nữ sao?” “Đừng nghĩ nhiều, tôi không muốn cô khổ sở thôi”. Mộc Duệ Thần nhìn cô, giọng nói thờ ơ của một người đàn ông cao ngạo. Sau đó, tổng giám đốc Mộc đưa tay nhẹ nhàng đặt lên ngực cô. Bóp. Bóp. Bóp. (Tái hiện hành động chuyên môn của Mộc Mộc) Ngải Ái xấu hổ tới mức đỏ bừng hết mặt, cô la lên: “Tổng giám đốc, anh đang làm gì vậy?” “Đừng hiểu lầm là tôi đang quấy rối tình dục cô”. Mộc Duệ Thần lạnh lùng liếc cô một cái. “Thật ra những bộ ngực dưới size E tôi không hề có hứng thú”. E? Ngải Ái sực nhớ ra cô gái xinh đẹp có dáng người đầy đặn trong thang máy, bộ ngực đó tuyệt đối là size E. “Tổng giám đốc nói là dây thần kinh tập trng ở đầu ngón tay và có liên hệ với ngực thật chứ?”. Ngải Ái cúi đầu thấy Mộc Duệ Thần đang tập trung vào chuyên mộ, đỏ mặt lúng túng hỏi. “Tuy tôi biết rằng anh không có hứng thú với tôi nhưng dù sao tôi cũng là con gái, anh làm thế này với tôi…” “Sao?”. Mộc Duệ Thần ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua khuôn mặt ửng hồng của Ngải Ái, cố nén cười. “Tôi sẽ cố gắng để cơ thể cô không khơi dậy bất kỳ cảm giác nào…” OH NONgải Ái có cảm giác mặt mũi mình đều bị mất sạch! “Ý tôi không phải như thế, tôi cũng sẽ không bị ngài khơi dậy bất kỳ cảm giác nào!” “Không còn gì tốt hơn!”. Mộc Duệ Thần nheo mắt, tay vòng ra sau lưng. “Nói được làm được, trợ lý Ngải”. Đang nói chuyện, Ngải Ái thấy lưng được buông lỏng, áo ngực bị Tổng giám đốc cởi bung, ném ra xa… Cô há miệng định hét lớn thì nghe Mộc Duệ Thần bình tĩnh nói: “Trợ lý Ngải, giờ là lúc tôi chữa trị cho cô, đề nghị cô trật tự”. “Nhưng…” Trời ơi! Chuyện gì thế này? Cô cảm nhận hơi thở của Mộc Duệ Thần đang phả trên da thịt, bàn tay đặt trên ngực cô bắt đầu mát xa, đôi mắt đẹp nhìn cô không chớp mắt, động tác hết sức dịu dàng… Bàn tay anh như có lửa, từng đợt từng đợt khiến cô run rẩy. Tại sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc? Ôi, chết mất! Đầu ngón tay của Mộc Duệ Thần như ẩn chứ ma lực chết người… Anh ghé vào tai cô thì thầm: “Bé con, bé con”. Những tiếng gọi đó như xuyên thấu vào từng tế bào trong cơ thể, ngấm vào máu, sôi sục! Cũng như có thứ gì đó muốn thoát ra ngoài, muốn kêu gọi thứ gì đó thức tỉnh…. Những mảng ký ức vụn vặt vụt qua… Quần áo màu đen – Cậu bé có đôi mắt như mắt chim ưng – Cô chỉ nhìn thấy đôi mắt ấy, không thấy rõ mặt – Cậu ta nắm tay cô băng qua đám đông – Đưa cô đến một tiệm bánh kem quen thuộc – Chiếc ghế mây – Hương vị Bơ – Cậu ta cưỡng hôn cô. Những kỷ niệm xa vời nhưng hiện lên quá đẹp đẽ.