189. “Làm cô chủ hả?”. Mộc Lị Vi bật cười. “Cô chủ sẽ phải gò bó trong nhiều qui củ trong khi chị lại thích tự do… nên chị mới tìm một người chị tin tưởng để kết hôn với cậu chủ, thay chị bảo vệ cậu chủ. Angel, chị tin tưởng em sẽ không từ chối đúng không?” Kiều An Kỳ lờ mờ hiểu những lời Mộc Lị Vi nói nhưng vẫn vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, em đồng ý. Cảm ơn chị đã tin tưởng em”. “Ngoan lắm!”. Mộc Lị Vi mỉm cười. “Nhưng câu chị bày cho em, em nói lại hết với Ngải Ái rồi chứ?” “Dạ… vâng ạ…”. Lần gật đầu này hơi ngập ngừng, Kiều An Kỳ cảm thấy áy náy. “Trông chị Tiểu Ái rất đau khổ, khóc rất nhiều…” “Vậy là… cô ta tin rồi!” Mộc Lị Vi mỉm cười đắc ý, đôi mắt cô ta lóe sáng quỷ quyệt, phấn chấn trong lòng vì kế hoạch của ả đã tiến triển theo hướng thuận lợi. Để tống khứ con nhỏ ở bên cạnh cậu chủ đi không khó nhưng cũng không dễ chút nào, cũng phải vắt óc mà nghĩ cách. Tất cả vì cô muốn được ở bên cạnh cậu chủ. “Angel, chị biết cô ta sẽ tin em nói mà, may mà có em”. Mộc Lị Vi ôm Kiều An Kỳ. “Tối nay em muốn ăn gì, chị đãi”. Kiều An Kỳ nghĩ ngợi: “Em chỉ biết Mc Donalds”. Nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết như thiên thần, Mộc Lị Vi không cười nữa. Kiều An Kỳ có vẻ ngoài quá thánh thiện nên ai cũng tin tưởng nó, nhìn nó trong sáng như ngọc đấy, trên thực tế, nó rất có tố chất của một con chó cái. Mộc Lị Vi căm tức trong lòng nhưng miệng vẫn nở nụ cười hiền hòa. “Đừng ăn thứ đó, chị dẫn em đi ăn cơm Tây ngon hơn. Chị không thích không khí ở đó…” Hơi thất vọng, Kiều An Kỳ ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười: “Angel thích lắm ạ”. **** Ngải Ái lang thang trên đường phố, băng qua ngã tư, đứng chờ đèn đỏ với đám đông rồi bước đi một cách máy móc, lê từng bước chân về phía trước… Cuộc sống của cô luôn thế, mải mê kiếm tìm không có mục tiêu nhất định và chưa bao giờ nắm lấy được một tia hy vọng. Tự nhủ đừng nghĩ đến Mộc Duệ Thần, đến giọng nói của anh nhưng cho dù thế nào đi nữa lại nhớ nụ cười của anh. Nhớ lại cái lúc anh nằm trong vũng máu, nhìn cô bằng đôi mắt như mắt của chim ưng, là đôi mắt bá đạo nhất mà cô nhìn thấy trong đời nhưng cũng là đôi mắt đáng thương nhất. Bầu trời đột ngột tối sầm. Tiếng sấm dội vang. Cơn mưa to bất chợt đổ xuống. Người đi đường vội vàng tìm chỗ trú mưa, riêng Ngải Ái đứng dưới mưa, nhắm mắt lại, miệng nở nụ cười. Cuối cùng, cũng khóc được rồi. Bởi vì sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy cô khóc, cô có thể thỏa sức mà khóc, cho vơi đi nỗi đau… Nước mưa táp vào mặt. Nóng hổi. Cô nghe tiếng nhạc chuông phát ra trong túi. Là chú Giản gọi. “Ngải tiểu thư, tối nay cậu chủ rất có thể sẽ không về nhà trọ. Ở đây có việc rất gấp, nên…” Ngải Ái ngước mắt lên, không nói gì cả. Tắt điện thoại, đội mưa lặng lẽ đi về phía trước. Angel nói anh chắc chắn sẽ quay lại. Vậy là anh sẽ đến khách sạn để gặp Kiều An Kỳ. Cô yêu anh bằng cái cách hèn mọn nhất, anh lại yêu Kiều An Kỳ. Cô đối với anh, chẳng là gì cả. Mộc Duệ Thần chỉ đang lợi dụng cô mà thôi. Mưa như trút nước, dội xuống đầu cô khiến cô lảo đảo. Cả người loạng choạng, cô thấy cảnh vật trước mắt dần chìm vào trong màn đêm, rất nhanh sau đó, hai chân mềm nhũn, mắt đối diện mặt đấy, ngã xuống. Trong cơn mơ màng, cô có cảm giác mình ngã vào trong lòng của một người nào đó rồi ngất lịm. *** “Tỉnh lại… Tỉnh lại”. Có tiếng gọi khẽ vang lên bên tai, ai đó đang vỗ má cô, còn giữ đầu cô. Cơn đau khiến Ngải Ái bừng tỉnh, mở hai mắt ra. Đập vào mắt là một gương mặt đẹp trai quen thuộc, đôi mắt hẹp dài, gương mặt hơi tái xanh, trên người anh ta lúc nào cũng yuppie [*], có nụ cười gợi cảm khó quên và nhất là ánh mắt hờ hững luôn hiện hữu trong đôi mắt của anh ta. “Là anh ư…” Cô mở miệng nói một cách khó khăn, nhận ra giọng mình đã khàn đục. “Em sao thế?”. Đôi mắt bình thường chẳng bao giờ thấy đứng đắn nhưng giờ lại đang nhìn cô đầy lo lắng và thương cảm. Tay anh vỗ về gương mặt nhợt nhạt của cô. “Bé con, mới có mấy ngày không gặp mà nhìn em xem kìa…” Ngải Ái bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi. Đúng vậy, nhìn chúng tôi xem. Cô đã bất chấp tất cả để được ở bên Mộc Duệ Thần, giờ thì sao chứ…. “Tôi không biết”. Nước mắt nhỏ xuống lòng bàn tay anh. “Tôi không biết giờ tôi là ai nữa, tôi cũng không biết tôi còn lại cái gì. Hay anh nói cho tôi biết đi… Mộc Dịch Triệt”. Ánh mắt Mộc Dịch Triệt sâu thẳm, trái tim anh nhói đau. Anh ôm Ngải Ái vào lòng ngồi trên chiếc ghế ngắn trong buồng điện thoại. “Anh biết em sẽ bị Mộc Duệ Thần bắt lại… nhưng không ngờ… em lại thế này…”. Để đầu và vai cô dựa vào cánh tay mình để cô thoải mái hơn. “Nếu không gặp anh, cứ nằm ngất xỉu trên đường, không bị bệnh mới lạ đó”. Ngải Ái phục hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt có nét giống Mộc Duệ Thần, lắc đầu nhắm nghiền mắt lại: “Quay về lần này, anh định âm mưu lợi dụng gì tôi nữa đây?” Mộc Dịch Triệt khổ sở nói: “Anh chỉ muốn đến thăm em không được sao?” “Làm gì có chuyện đó”. Ngải Ái mở mắt ra. “Người của Mộc gia tuy có khác nhau nhưng bản chất đều giống nhau, thích đe dọa người khác, lợi dụng người khác… đều cùng một ruột cả”. Mộc Dịch Triệt mỉm cười: “Tiếc là anh không phải người của Mộc gia nữa…” Ngải Ái không hiểu ý anh nhưng cũng không nói gì nữa cả, nhìn anh bằng đôi mắt trầm tĩnh, lẳng lặng chờ anh giải thích. 190. “Sau lần cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, anh đã chính thức bị bố anh đuổi đi, từ giờ trở đi anh có làm bất kỳ chuyện gì cũng không liên qua tới Mộc gia”. Mộc Dịch Triệt giải thích. “Vì thế nên giờ anh không còn là thành viên của Mộc gia. Bé con, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt oán hận đó nữa”. Anh cong môi cười, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô: “Người đẹp, rất hận hạnh được làm quen với em. Anh là Mộc Dịch Triệt, còn em?” Ngải Ái nhìn anh, thấy ánh mắt anh khá chân thành nên cũng giơ tay ra nói: “Ngải Ái!” Anh nhân cơ hội nắm tay cô: “Nắm được rồi nhé, khà khà”. Mặt Ngải Ái tối sầm: “Mộc Dịch Triệt, tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh”. “Anh lại rất muốn chơi đùa với em”. Mộc Dịch Triệt không có vẻ nghiêm túc nữa mà lộ vẻ đểu giả thường thấy. “Em được Mộc Duệ Thần dạy cho những kỹ năng giường chiếu thế nào rồi, anh muốn kiểm tra, được chứ?” Ngải Ái giơ tay lên định giáng cho anh một bạc tai. Nhưng chưa kịp tát thì tay đã bị anh nắm được. “Mộc Dịch Triệt! Sao anh vẫn biến thái như thế vậy”. “Không hiểu sao khi nghe em mắng anh biến thái, anh lại thấy thật ngọt ngào”. Ngải Ái phát cáu, xô Mộc Dịch Triệt ra đứng dậy, mở cửa định ra khỏi buồng điện thoại thì lại bị Mộc Dịch Triệt nắm tay kéo lại đằng sau. “Bé con, anh rất nhớ em”. Mộc Dịch Triệt gác đầu qua vai cô làm nũng. Ngải Ái bất giác thấy nổi hết cả da gà. Cô không giãy giụa, đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt: “Mộc Dịch Triệt, đừng thế, giờ tôi… không có tâm trạng để cãi nhau với anh”. “Cậu ta làm tổn thương em hả?”. Mộc Dịch Triệt cười nhẹ. “Không phải đây là lúc em cần có người để an ủi vết thương lòng của em sao?” “Tôi không có vết thương lòng nào cả”. Nắm chặt tay, Ngải Ái quay lại. “Tôi và Mộc Duệ Thần… kết thúc rồi”. Mộc Dịch Triệt nhìn cô không chớp mắt, nhìn rất lâu. “Ừm… vậy không khiến anh phải mất công rồi. Bé con, anh tới đây là muốn nói cho em biết, đừng sinh con vì cậu ta! Cậu ta có mục đích cả đấy, nếu không… em sẽ phải hối hận”. Lại phải nghe những lời ấy. Ngải Ái chống tay lên cửa kính để tránh việc cơ thể uể oải của mình ngã xuống đất. Những lời như thế… Sao từ miệng nhiều người… được nói ra nhiều lần như thế… Cứ như cầm con dao bén nhọn đâm phập vào ngực cô, rồi rút ra đâm tiếp… ngay vết thương ấy… Trái tim vốn đã đầm đìa máu giờ không cách nào có thể chịu đựng thêm được nữa… “Mộc Dịch Triệt, tôi nói rồi, chuyện của tôi và Mộc Duệ Thần đã kết thúc. Anh có cần phải nhắc lại tên của anh ta trước mặt tôi?” Cô gắt gỏng nhắc nhở, quay người đứng đối diện với Mộc Dịch Triệt: “Tôi sao có thể ngu như thế, biết rõ anh ta không còn yêu mình, còn muốn tự nguyện sinh con cho anh ta. Tôi đâu có ngu, cũng chẳng cần anh phải nhắc nhở tôi. Tôi biết, tôi biết tất cả rồi…” “Em biết hết rồi à?” Mộc Dịch Triệt xích qua một bên, dựa người vào cửa kính, hờ hững. “Tất nhiên rồi…” “Nhưng mà, em đang mang thai”. Mộc Dịch Triệt lạnh lùng cắt ngang lời cô, khiến Ngải Ái giật mình ngẩn cả người. “Mộc Dịch Triệt, anh vừa nói gì?” “Anh nói… Em đang mang thai”. Anh nói, đưa tay cầm cổ tay cô. “Anh có biết một chút về y thuật, mặc dù không được sành sỏi cho lắm nhưng với hỉ mạch, rất dễ bắt được mạch ấy. Lúc em ngất xỉu, anh đã bắt mạch cho em và biết em đang mang thải, Ngải Ái”. Đoàng! Tiếng sét đánh. Tia sét sáng chói cả một bầu trời u ám, mây đen dày đặt, mưa càng lúc càng rơi nặng hạt, dội trên mái buồng điện thoại, to tới mức Ngải Ái không thể nghe được những tiếng ồn ào của người và xe bên ngoài, chỉ có thể nghe được mấy chữ, và những chữ đó đang lởn vởn quanh tai cô. Em đang mang thai! Em đang mang thai, Ngải Ái! “Mộc Dịch Triệt, anh đừng làm tôi sợ”. Mặt cô tái nhợt. “Anh muốn dọa tôi sợ…” “Không tin ư? Được thôi, tạnh mưa anh sẽ đưa em đi kiểm tra”. Anh đứng thẳng người, mắt nhìn xuống eo cô. “Em không nhận ra em béo lên sao? Hồi còn ở New York, anh ôm em khi đó không có nở nang như thế này”. Loáng cái, mắt Ngải Ái sũng nước. Cô biết. Mộc Dịch Triệt không nói dối. Bủn rủn cả người, Ngải Ái ngã nhào vào trong lòng Mộc Dịch Triệt: “Vào lúc này, tôi lại mang trong mình con của Mộc Duệ Thần… Mộc Dịch Triệt, anh nói đi, có phải ông trời đang trêu đùa tôi không?” Mộc Dịch Triệt ôm cô, đầu ngón tay lướt qua gò má của cô, cong miệng như cười mà cũng có thể là đang kìm chế điều gì đó. Anh nói: “Ai bảo hồi trước em không chịu đi theo anh, giờ hối hận chưa?” *** Mưa vẫn không ngớt, những giọt mưa rơi xuống mái nhà tí tách. Mộc Dịch Triệt đưa Ngải Ái đang hoảng loạn về nhà trọ. Anh đến tiệm thuốc gần đó mua que thử thai về đưa cho cô: “Chờ khi trời tạnh mưa, anh sẽ đưa em đi bệnh viện nhưng nếu em muốn cấp tốc biết kết quả thì cứ dùng tạm cách này đi”. Ngải Ái cầm cái que, đi vào trong phòng tắm để thử. Sau khi thử qua một giây, cô nhìn thấy trên chiếc que ấy, hiện rõ hai vạch, chưa có màu sắc gì rõ lắm, cũng bởi vì em bé chỉ mới có trong bụng cô không lâu. Tay mềm rũ, cô vứt que vào trong sọt rác, ngẩng đầu nhìn dung nhan tiều tụy của mình trong gương, uể oải ngã xuống nền. Mộc Dịch Triệt đứng đợi trước cửa phòng tắm, đợi một lúc lâu vẫn không thấy Ngải Ái ra, gõ cửa không nghe thấybất kỳ tiếng động nào, vội phá cửa xông vào. Lúc mở cửa ra, anh nhìn thấy Ngải Ái ngồi dựa vào bồn tắm xa hoa không hề hợp với căn phòng, ngây dại nhìn xa xăm. Nghe thấy tiếng bước chân của Mộc Dịch Triệt, ánh mắt cô mới hoàn hồn trở lại. “Kết quả thế nào?” Mộc Dịch Triệt ngồi trên cạnh bồn tắm, nhìn cả người cô trắng toát, lộ vẻ mong manh. “Tin anh rồi chứ?” 191. Ngải Ái từ từ mở mí mắt, đôi môi run rẩy xác nhận lời của Mộc Dịch Triệt. “Đừng ngồi đâynữa, em vừa mắc mưa mà”. Mộc Dịch Triệt nhướng mày, vươn tay ôm Ngải Ái. Cô giống như một con rối, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt ngây dại không có tiêu điểm. “Mộc Dịch Triệt… Tôi phải làm sao bây giờ…” Cô đặt tay lên bụng. “Đây là… con của Mộc Duệ Thần”. “Em còn muốn sinh nó ra sao?”. Mộc Dịch Triệt bế cô tới ghế nệm, cẩn thận đặt cô xuống. “Đừng có dại, không cần dùng đứa con để trói buộc môt gã đàn ông”. Ngải Ái dựa người vào ghế nệm, ôm gối, giương mắt nhìn Mộc Dịch Triệt: “Anh ta muốn tôi thay Kiều An Kỳ sinh con cho anh ta, nhưng nếu tôi sinh con ra… Anh ta sẽ làm gì…” “Anh cũng không rõ nữa?”. Mộc Dịch Triệt lẳng lặng nói. “Nếu em có con với cậu ta, có lẽ khi em sinh đứa bé ra, cậu ta sẽ cướp đứa bé đi, đưa cho Mộc gia”. Mắt Ngải Ái chợt lóe lên, cô mỉm cười chua chát: “Tôi… biết rồi”. Mộc Dịch Triệt nhìn gương mặt trắng nõn, mịn màng của cô với hàng lông mi dày cong như cánh bướm, chỉ khẽ run rẩy rồi bình tĩnh nhìn anh. Ánh mắt đẹp lộ vẻ sợ hãi, mong manh và dễ tổn thương. Cứ như thế, cô nhìn anh, đôi mắt như cái móc sắt, gọn nhẹ dễ dàng len lỏi vào trong lòng anh, khiến trái tim anh rướm máu. Anh ngồi xuống ghế, tay đặt lên trán cô. Nóng rực. “Em sốt rồi”. Anh vội vàng nâng cô dậy, tay sờ cổ cô, cũng rất nóng. “Đi ngay với anh tới bệnh viện”. “Không…”. Cô trả lời yếu ớt, lắc đầu. “Trong hòm thuốc của tôi có thuốc hạ sốt, nhờ anh lấy giùm tôi, tôi uống thuốc sẽ khỏi thôi”. “Giờ em đang mang thai không được hở ra ra là uống thuốc”. Mộc Dịch Triệt nghiêm nghị nói với cô. Ngải Ái chợt quay sang nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Tôi phải… Có chắc là người ta sẽ mang con tôi đi không?” Mộc Dịch Triệt ngẩn người. Ngải Ái gượng người đứng dậy, bước chân nặng nề, ôm đầu nặng trĩu đi tới hòm thuốc lấy thuốc hạ sốt cho vào miệng, uống nước sau đó mới quay lại. “Em không sao rồi”. Cô nói dối anh. “Mặc dù tôighét anh nhưng hôm nay tôi rất muốn cảm ơn anh”. Cô hiểu con người Mộc Dịch Triệt, không dễ gì tốt bụng cứu cô, với tính cách của anh ta nếu không đổi lại thứ gì đó thì anh ta sẽ chẳng bao giờ từ bỏ ý đồ. Cho nên, cô lạnh lùng nói với anh: “Xin anh hãy coi tôi như người ốm và phụ nữ có thai, đừng nói với tôi những yêu cầu quá đáng”. “Ở nhờ một đêm thì quá đáng sao?”. Anh ngước mắt nhìn cô, chân thành nói. “Anh sẽ ngủ trên ghế nệm, còn em vào trong phòng nằm nghỉ đi”. Ngải Ái sửng sốt: “Mộc Dịch Triệt?” Người ngồi trước mặt cô đây có thật là Mộc Dịch Triệt không? Anh thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, kiên quyết ôm eo Ngải Ái, bế vào phòng ngủ. “Anh không ngờ em lại nghĩ như thế”. Anh cười khẽ. “Anh rất vui khi được trêu chọc em… Cũng do em quá hấp dẫn anh”. “Mộc Dịch Triệt…”. Cô thở dài. “Tôi không phải là người có thể chơi với anh. Tôi không có cái khả năng đó đâu”. “Hả? Có thật thế không?”. Mộc Dịch Triệt nheo mắt cười. “Trước đây, đời anh chỉ biết có rượu sâm banh, gái và vũ khí. Giờ thì thêm em vào”. Ngải Ái mệt mỏi nhắm mắt lại: “… Đừng nói nữa”. “Anh sẽ không bắt buộc em”. Mộc Dịch Triệt lại cười. “Nhưng anh báo trước với em, em nên đề phòng bị anh…. Nếu không sau này khi anh chinh phục được em rồi, anh sẽ không bỏ rơi em. Giờ tranh thủ lúc này được anh chiều chuộng đi”. “Tôi mệt quá…” Cô lại lên tiếng để đuổi khách. Lúc này Mộc Dịch Triệt mới đứng dậy đi ra ngoài. Cô ôm đầu, uể oải nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi. Nếu có thể mệt tới mức không quan tâm tới bất kỳ điều gì và chỉ ngủ thôi như lúc này là tốt nhất. ** “Cậu chủ, đêm nay trời mưa rất to có lẽ ngày mai mới hoàn thành xong. Bây giờ là nửa đêm, cậu chủ vẫn muốn quay về sao?” Mộc Giản vào trong xe khuyên nhủ. “Cậu chủ… như thế này quá nguy hiểm. Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có bão”. “Chú Giản”. Mộc Duệ Thần cắt ngang lời Mộc Giản, mở cửa xe. “Tôi muốn về gặp cô ấy”. Câu nói đó khiến Mộc Giản im lặng, sau đó thở dài: “Do tôi không thông báo với tiểu thư cậu chủ vô cùng bận rộn chuyện ở công ty…” “Cứ thế đi, chú Giản. Ngày mai mọi chuyện ở công ty giao cho chú xử lý”. Dứt lời, anh ngồi ngay vào trong xe, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói có vẻ hấp tấp, ra lệnh cho lái xe. “Đi!”. “Vâng, thưa cậu chủ”. Tài xế tăng tốc lái như bay. Gương mặt của Mộc Duệ Thần luôn bình tĩnh vậy mà lúc này lại có vẻ khá nôn nóng. Hôm nay Lam gia bàn chuyện hợp tác, tổ chức hội nghị nguyên ngày, lúc kết thúc thì đã là buổi tối, thấy có vô số cuộc gọi nhỡ của bé con, gọi lại thì cô đã tắt máy. Chú Giản còn nói cô không trả lời điện thoại mà cúp ngang, điều này khiến anh không khỏi thấy lo lắng… Bé con, đã có chuyện gì xảy ra? Mưa to gió lốc, sấm sét dội vang, một đêm không yên tĩnh. Chiếc xe thể thao màu đen vừa tiến vào thành phố B, Mộc Duệ Thần liền nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn. “Cậu chủ, Lị Vi hỏi cha thì biết ngài tối nay sẽ quay về”. “Có việc gì nói mau”. Bây giờ anh không có tâm trạng để nói chuyện tầm phào với cô gái này. “Cậu chủ nên gặp tôi”. Mộc Lị Vi cười khanh khách. “Tôi có thứ rất quan trọng muốn đưa cho cậu xem, thứ đó có liên quan tới Ngải tiểu thư”. 192. “Cô đang dùng quỷ kế gì vậy?”. Mộc Duệ Thần híp mắt lại. “Hay cô tranh thủ lúc tôi không có ở đây giở trò gì với cô ấy?” “Cậu chủ hiểu nhầm rồi, tôi mà dám làm gì Ngải tiểu thư à? Tình cờ biết được điều này thôi, và nó chắc chắn sẽ khiến cậu chủ bị bất ngờ”. Mộc Lị Vi nói. “Thế này nhé, nếu cậu chủ muốn người khác dùng chung người phụ nữ của mình thì cứ việc không đến. Tôi sẽ hủy thứ này đi, giữ kín bí mật cho Ngải tiểu thư, và chuyện cậu chủ bị đội nón xanh tôi sẽ không nhắc đến nữa…” Mộc Duệ Thần nắm chặt điện thoại, mặt tối sầm lại. “Mộc Lị Vi”. Giọng anh lạnh như băng. “Cô phải dám chắc rằng cô không nói đùa, nếu không… sau này đừng nghĩ tới việc có thể lảng vảng trước mặt tôi nữa”. “Tất nhiên rồi, trong lòng Lị Vi chỉ muốn tốt cho cậu chủ thôi mà”. Mộc Lị Vi cười rinh rích, giọng nói lẳng lơ. “Lị Vi sẽ ở trong khách sạn đợi cậu chủ”. Nói xong, Mộc Duệ Thần tắt điện thoại, nói với người lái xe: “Về khách sạn”. Anh muốn về nhà trọ gặp bé con… Nhưng Mộc Lị Vi lại nói tới việc anh bị đội nón xanh. Việc này khiến anh thấy bất mãn. Trong đầu dây nghe giọng cô ta khá tự tin nên anh… có cảm giác bất an. Chết tiệt! Nếu anh ở bên cạnh bé con, cô ấy đã không chạy trốn, và điều khiến anh lo sợ nhất, giống như cảm giác của anh lúc này, nóng lòng như lửa đốt. Mộc Duệ Thần, một tay mày chăm sóc cô ấy mà! [ 沐睿辰,你真是栽在艾爱这个女人手里了!: Đây là nguyên văn, chẳng biết edit sao hết. Rất mong nhận được sự giúp đỡ của các bạn]. Ngoài trời sấm sét vẫn dội xuống, Ngải Ái đang say giấc giật mình tỉnh dậy. Miệng khô khốc, lưỡi đắng nghét, cô nhận ra mình chẳng còn chút sức lực nào. Cô vẫn sốt cao, có vẻ như còn nặng thêm. Ngải Ái thì thào: “Nước… nước…” Tiếng mưa quá to át cả tiếng cô nói. Cô hết hy vọng nhắm mắt lại, nằm thở ra một cách khó khăn. Cảm giác này thật tồi tệ. Cô ghét thời tiết, ghét bệnh tật, ghét ngày hôm nay và ghét luôn bản thân mình… Cổ họng đau rát, cố gượng người ngồi dậy thì thấy cửa phòng mở ra, Mộc Dịch Triệt cầm cốc nước đi vào. Cô nhìn Mộc Dịch Triệt, tròn xoe mắt. Tiếng gào yếu ớt của cô mà anh ta cũng nghe được sao? Mộc Dịch Triệt ngáp dài, nhấn nút bật đèn ngủ, ngồi xuống cạnh giường, đưa cốc nước lên: “Nước đây”. Ngải Ái cầm cốc nước, uống ừng ực, cổ họng khô rát không còn khô nữa, mới mở miệng nói: “Cảm ơn anh”. Không có tiếng trả lời, chỉ thấy có một bàn tay áp lên trán cô. Ngẩng đầu nhìn Mộc Dịch Triệt cau mày, mặt lo lắng: “Mấy tiếng trôi qua, tại sao vẫn không hạ sốt, khả năng hồi phục của em quá kém”. Ngải Ái gạt tay anh thở dài: “Tôi khỏe, anh đừng lo cho tôi…” “Lo ư? Anh vốn vô lo, em sốt cao cũng giống con heo thôi. Anh nằm một mình ngoài kia, không có gái để tán, buồn muốn chết”. Mộc Dịch Triệt bực bội liếc cô. “Đêm nay chắc trời vẫn sẽ mưa to, anh không thể đưa em đến bệnh viện. Haizzzz! Không có mùi của đàn bà bên cạnh anh không quen lắm, anh thấy mình thật cô đơn nên không thể ngủ được”. Ngải Ái vừa thở vừa nói: “Mộc Dịch Triệt!” Mộc Dịch Triệt cười như lưu manh: “Anh đây! Đừng có gọi anh tình cảm như thế. Hay để anh giúp bé hạ sốt, hai chúng mình “làm việc” chút được chứ?” “Anh vào đây là vì thế hả?”. Ngải Ái quấn chăn quanh người. “Tôi đang định cảm ơn vì anh đã đem nước vào cho tôi nhưng giờ tôi nhận ra anh đúng là một con ngựa đực không hơn”. “Anh sẽ cẩn thận để không làm ảnh hưởng tới em bé trong bụng em. Anh hứa đấy”. Anh giơ tay lên ra vẻ thề thốt. Ngải Ái vươn tay xô vai Mộc Dịch Triệt. “Đi ra ngoài kia! Đừng có ở đây làm ô nhiễm không khí trong phòng tôi”. “Đừng mà! Anh không ngủ được, anh muốn em ru anh ngủ”. Shit! Ngải Ái đã bị sốt cao lại còn bị tên này làm cho tức phừng lửa. Cô đang định mở miệng mắng Mộc Dịch Triệt một trận thì Mộc Dịch Triệt ôm cô và đống chăn quấn quanh cô. “Đúng là được ôm gái thích thật, chúc ngủ ngon”. Ngải Ái ra sức giãy giụa, vùng vằng nhưng vẫn không hiệu quả. Cánh tay của anh ta khá rắn chắc và mạnh mẽ. Sau đó cô quay sang nhìn thấy Mộc Dịch Triệt nhắm nghiền mắt, có vẻ như ngủ rồi. Ngải Ái đề phòng không dám ngủ, một lúc lâu sau thấy anh ta không có bất kỳ động tĩnh gì mới dám nhắm mắt lại. Anh ta cũng chẳng làm gì khác mà chỉ ôm cô ngủ. Ngải Ái dựa đầu vào cánh tay anh thấy ấm áp. Mặc dù cách lớp chăn nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ người anh. ** “Đây là cái gì?” Mộc Duệ Thần ngồi trên ghế trong phòng khách nhìn phong bì trong tay, giương mắt hỏi Mộc Lị Vi: “Cô gọi tôi tới đây gấp chỉ để đưa cho tôi cái này sao?” Mộc Lị Vi đứng trước bàn nhìn gương mặt đẹp trai của anh nói: “Cậu chủ, cậu biết Bắc thiếu gia chứ?” Mộc Duệ Thần bóp một góc phong bì: “Sao?” “Ngải tiểu thư của thiếu gia quen biết với Bắc thiếu gia năm năm… Cậu chủ liền cho rằng giữa hai người đó… không có gì ư?”. Mộc Lị Vi cầm phong bì trên tay anh, rút ra một xấp ảnh dày, đưa từng tấm ảnh tới trước mặt Mộc Duệ Thần. Những tấm ảnh được chụp dưới nhiều góc độ, khá sắc nét. Từ ng tấm ảnh làm đau mắt Mộc Duệ Thần. Gã ta ôm cô, gã ta hôn cô, gã ta đè cô xuống ghế… “Tôi xin nói cho cậu chủ biết, đây không hề do Ngải tiểu thư bị ép buộc nhé”. Dứt lời, Mộc Lị Vi rút ra một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh chụp Ngải Ái nhón chân hôn Bắc Hàn, chỉ cần liếc mắt cũng biết cô chủ động hôn anh ta. Đúng là cô ấy đã chủ động…