Dịu Dàng Yêu Em
Chương 50
185. PHÒNG TẮM THẬT SỰ RẤT NÓNG Áo dễ thương, quần đùi, quần lót, tất cả đều bị ném xuống đất. Khi bàn tay chạm đến da thịt mềm mại, mịn màng, đôi mắt Mộc Duệ Thần như có lửa: “Bé ơi, em giống như con yêu tinh phun lửa”. Ngải Ái khóc thầm trong lòng, lần này coi bộ khó thoát rồi. Lửa do anh phun thì có, quần áo cũng do anh cởi, có liên quan gì tới em đâu chứ. Sao anh có thể thăng em lên làm người có khả năng siêu phàm thế được. “…Ừm…”. Cô khẽ rên rỉ, ngực tê tê, nóng rực. Dưới sự vuốt ve của anh, cả người cô mềm nhũn không còn chút sức lực nào cả. Ngải Ái ngã ập vào lòng anh, híp cả hai mắt lại, hờn dỗi nói: “Anh nói anh muốn tắm mà…” “Đúng vậy, anh sẽ phục vụ em, được chứ?”. Giọng Mộc Duệ Thần khàn đục, ôm cơ thể trần trụi của cô đặt lên hông mình, áp cô vào tường phòng tắm. Do hai chân vắt vẻo qua eo anh nên cô cảm thấy không được an toàn, vội ôm lấy cổ anh, cơ thể cả hai càng dán sát vào nhau. “Mộc Duệ Thần… anh cứ như vậy… thường xuyên quá rồi đấy…”. Cô lên tiếng nhắc nhở. “Anh nên chú ý tới sức khỏe. Anh còn trẻ mà đã như vậy thì chừng về già sẽ yếu… Ư…” Sau tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô, Mộc Duệ Thần đẩy mạnh một cái vào trong cơ thể cô, dùng hành động để ngăn không cho cô nói tiếp. “Không cần, anh không quan tâm”. Anh hà hơi vào tai cô. “Những ngày này là thời điểm tốt nhất”. “Thời điểm tốt nhất gì cơ… A…” Anh mạnh mẽ hôn lên môi cô, phong tỏa mọi nghi vấn của cô. Cả phòng tắm dần nóng lên. Cả hai bắt đầu thở dốc, tấu lên những khúc nhạc hài hòa đến tuyệt diệu. Lưng bị dán vào vách tường lạnh lẽo, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và nóng bỏng. Chiếc eo nhỏ của cô đong đưa theo từng nhịp lên xuống của anh càng lúc càng điên cuồng. “Thằng nhóc hư hỏng…”. Ngải Ái thở nhẹ, tay nắm chặt vai anh. “Đừng thế…” “Hãy gọi anh”. Anh miết đôi môi lên cổ cô, khàn giọng ra lệnh. “Hãy gọi tên anh”. “Mộc… Mộc Duệ Thần…”. Anh hài lòng, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô không chớp mắt. “Baby nói yêu anh đi”. Ngải Ái có cảm giác như mình đang lênh đênh giữa đại dương bao la và tiếng Mộc Duệ Thần gọi cô dưới đáy biển sâu thẳm. Đắm say đến tận cùng. Lời nói của anh quá độc tài nhưng lại khiến cô đánh mất phương hướng. Tự nhắc nhở bản thân phải lý trí nhưng vẫn không thể được, khoái cảm ập đến làm cô hạnh phúc tới mức phát khóc, nhấn mạnh từng chữ một: “Em yêu anh… rất yêu … Mộc Duệ Thần”. Gầm gừ một tiếng, anh giải phóng toàn bộ tinh lực vào trong cơ thể cô… rồi ôm chặt lấy cô. Ngải Ái bủn rủn cả người, dán trên người anh. Cô ngẩng đầu hôn một cái lên vai anh rồi nói: “Em mệt quá, nhờ anh mua giùm em thuốc tránh thai được không Mộc Duệ Thần?” “Em nói cái gì?” Mộc Duệ Thần đột ngột lớn tiếng, vòng tay ôm eo cô càng siết chặt hơn. “Thuốc tránh thai? Ai cho phép em uống thuốc tránh thai?” Mệt mỏi nhìn anh, Ngải Ái uể oải: “Lần nào anh cũng không sử dụng biện pháp bảo vệ, nên chuyện đó em phải gánh rồi, lỡ có bầu thì phải làm sao?”. Hàng lông mày rậm của anh cau lại, nheo mắt tức giận. “Có thai thì sinh con ra”. Anh nạt cô, sau đó ném Ngải Ái vào trong bồn tắm rồi ngồi xuống. “Hay là em không muốn có con với anh?”. Ôi! Chật quá. Mộc Duệ Thần chiếm chỗ ghê. Ngải Ái khó khăn lắm mới quay lại ngồi đối diện với Mộc Duệ Thần. “Anh chỉ mới 18 tuổi, vẫn còn trẻ con, lại muốn em sinh một đứa con cho anh ư?” Mặt Mộc Duệ Thần tối sầm lại, lạnh lùng hừ lạnh mootjtienegs, vươn tay kéo cô lại cắn một cái. “Đau đau đau”. Ngải Ái hét lên khi vai cô đã bị anh cắn đau điếng, rủa thầm trong bụng, kiếp trước chắc chắn thằng nhóc này là sư tử. “Muốn nói gì thì nói đừng có cắn em”. Ngải Ái ra sức quát mắng nhưng chẳng có tác dụng gì. Anh vẫn tức giận cắn mạnh lên vai cô rướm máu. “Á!”. Quá đau đớn, Ngải Ái hét toáng lên bực bội lao tới dồn sức mà cắn vào vai anh. Bõm bõm bõm. Tiếng nước văng tung tóe. Ngải Ái chợt nhận ra đỉnh cái nóng rực đang cọ vào bụng mình. Cả người cứng đờ, ngay đơ. “Dùng cách này để quyến rũ anh, đúng là chỉ có một mình bé con”. Mộc Duệ Thần nắm lấy cặp mông căng tròn của cô thúc sâu vào trong rồi tự mình di chuyển bên trong cô. “Một đứa con? Cho dù em sinh cho anh 5, 6 đứa con anh cũng đồng ý”. “Anh không nghiêm túc một chút được ư? Em đang nghĩ cho anh”. “Anh đang rất nghiêm túc. Em dám uống thuốc tránh thai. Sau này anh sẽ theo dõi em 24/24”. Cảnh cáo cô chẳng qua để dưỡng sức hành động tiếp, anh mỉm cười xấu xa: “Anh luôn thưởng phạt rõ ràng. Đây là cách anh phạt em vì dám giấu anh uống thuốc tránh thai”. Đẩy mạnh một cái, chôn sâu vào trong cơ thể cô. “A…” Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng chết người. Hồ ly họ Mộc này khiến cô hồn bay phách lạc, sợ rằng có ngày cô bị anh rút kiệt sức lực nằm chết trên giường. “Lần này xin anh… từ từ chút…” Cô nhắc nhở. Chưa nói xong, lại là tiếng nước vỗ bì bõm, bốn phía ngập trong mùi vị của tình dục. Cuối cùng thì cô cũng hiểu thế nào là quan hệ dưới nước. Phòng tắm lúc này thật sự rất nóng. Sáng sớm, lúc tỉnh dậy, Ngải Ái nhìn chỗ bên cạnh trống không là chỗ của cái người đã làm cô ngủ một mạch tới trưa không biết dậy từ lúc nào rồi. Mặc quần áo xong, cô bước xuống giường, cả người đau nhức, chân tay rã rời. Suýt nữa thì mất mạng, tất cả đều tại cái thằng nhóc chết tiệt kia. Ngải Ái uể oải mở cửa phòng ngủ thấy Mộc Giản đang chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn. Nghe tiếng mở cửa, ông quay lại nheo mắt cười: “Tiểu thư đã dậy rồi!” 186. Ngải Ái bước tới bàn, nhìn bữa trưa thịnh soạn hơn hẳn ngày thường, bực bội vuốt vuốt mái tóc rồi hỏi: “Chú Giản, nhà có khách hay sao mà chú chuẩn bị lắm thế ạ?” Nhiều món thế này ăn không hết thì thật lãng phí. Mộc Duệ Thần không bao giờ cho cô ăn đồ ăn thừa. Đúng là chủ nghĩa xa xỉ. “Đây đều là lệnh của cậu chủ, nói tiểu thư bị hao tổn sức lực cần phải tẩm bổ nhiều hơn bình thường để cơ thể khỏe mạnh trở lại. Cậu chủ không dặn tiểu thư phải ăn hết những món này nên cô đừng lo lắng”. Thấy chú Giản nhìn mình bằng đôi mắt ám hiệu này kia khiến Ngải Ái thấy xấu hổ hết sức. Mặt cô đỏ lên, chạy nhanh tới phòng tắm. “Cháu đi rửa mặt đây. À, cảm ơn chú Giản nhé”. Chạy vội vào trong phòng tắm, sau khi đóng cửa lại, cô bị cảnh tượng phía trước làm cho lóa mắt. Căn phòng tắm nhỏ hẹp mới chỉ qua một đêm đã xuất hiện một bồn tắm xa hoa chiếm hơn nửa không gian, điều này khiến người khác không khỏi liên tưởng tới nhiều thứ… Trời… Cái thằng nhóc này, nghĩ gì thế không biết. Thế này thì khác nào công bố cho người khác biết hết rồi còn đâu. Giờ biết phải đối mặt với chú Giản như thế nào đây. Chợt có tiếng gõ cửa của chú Giản. “Ngải tiểu thư, cậu chủ phải giải quyết công việc ở khách sạn, tôi cũng phải đến đó. Chúc tiểu thư ngon miệng”. Ngải Ái vội gật đầu đáp lại. Sau khi nghe tiếng Mộc Giản đóng cửa mới nhẹ nhõm thở hắt ra. Một mình cô ăn cơm, do không có tiết học nên hội sinh viên tổ chức cuộc họp, sau đó cũng không có hoạt động gì khác. Không có Mộc Duệ Thần, cô chỉ có một mình. Gặp Thang Tiểu Y ở trường, thấy cô, cô ấy không hề ngoái đầu lại nhìn, vui vẻ trò chuyện với người khác. Cô ngơ ngác đứng nhìn theo lưng Thang Tiểu Y đi với các bạn khác lâu thật lâu… Tình bạn mười mấy năm… cuối cùng cũng bị cô gạt qua một bên. Bắc Hàn cũng đi rồi, Thang Tiểu Y thì coi cô như người xa lạ, Ngải Ái chỉ còn biết cầm điện thoại gọi cho Mộc Duệ Thần. Có tiếng của tổng đài, sau đó là thông báo để lại lời nhắn. Thật lâu sau, Ngải Ái mới tắt điện thoại. Cô ngồi bên hồ phun nước nhân tạo nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại. “Mình có đáng giá không?” “Theo tôi thì cô không đáng giá”. Nghe có giọng nữ cao vút vang lên đằng sau, Ngải Ái quay lại nhìn thấy Mộc Lị Vi đang đi về phía mình, cười nụ cười khó hiểu: “Ngải tiểu thư, lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ?”. Mộc Lị Vi ngồi xuống bên cạnh cô, Ngải Ái toan định đứng dậy bỏ đi. Từ cái lần xảy ra chuyện ở bệnh viện, cô không còn chút cảm tình nào với Mộc Lị Vi. “Cô chủ động đến tìm tôi chắc có chuyện muốn nói đúng không?”. Ngải Ái quay sang nhìn cô ta, thấy cánh tay băng bột nên cũng hơi bất ngờ. “Ánh mắt đó của cô có phải là đang quan tâm tới cánh tay tôi? Tôi cũng không muốn giấu cô làm gì, là do cậu chủ đấy”. Mộc Lị Vi nói. “Cậu chủ trừng phạt phân minh, do tôi đã phạm lỗi nên bị phạt thế này còn nhẹ”. Ngải Ái gật đầu, không nói thêm điều gì nữa. Hóa ra hình phạt của Mộc Duệ Thần giành cho cô vẫn còn nhân từ chán, chưa bao giờ anh mạnh tay khiến cô bị thương cả. “Tôi đến để hỏi cô về số thuốc tôi đưa cho cô lần trước. Cô vẫn uống đều đặn chứ?”. Mộc Lị Vi quay sang nhìn chằm chằm vào mặt Ngải Ái, ánh mắt phấn chấn thấy rõ. “Tôi đã dặn cô phải uống trong bảy ngày”. Ngải Ái mỉm cười. “Bác sĩ Mộc đúng là một bác sĩ có trái tim nhân ái. Cô ghét tôi đến thế mà vẫn đến đây để hỏi thăm tình hình uống thuốc của tôi”. “Tôi là bác sĩ mà”. Mộc Lị Vi trả lời. “Tôi còn biết cô có nhóm máu hiếm”. Ngải Ái thấy cô ta có vẻ nghiêm túc liền gật đầu: “Ừ, tôi có uống”. Đúng ra là số thuốc kia cô đã bỏ quên ở biệt thự nhưng cô chẳng muốn nói ra để chọc tức Mộc Lị Vi làm gì, dù sao cô cũng có bị làm sao đâu. Mộc Lị Vi đột nhiên hạ giọng, ghé sát vào người Ngải Ái: “Nhóm máu của cô khá đặc biệt, trùng với nhóm máu của cậu chủ. Cô biết chứ?” Nghĩ ngợi một lúc, Ngải Ái gật đầu: “Biết. Tôi đã từng truyền máu cho anh ấy. Dù sao cũng chỉ là một nhóm máu hiếm, có gì mà cô phải quan trọng hóa nó lên thế. Mà này, cô đừng có ngồi gần tôi”. Thấy ả ngồi sát cạnh mình, cô có cảm giác không thoải mái chút nào. Cô nhớ rất rõ tối hôm đó ả đã giẫm lên chân cô còn kiêu ngạo mỉa mai xỉa xói cô. Mộc Lị Vi bật cười. “Cậu chủ chán tôi sau đó chuyển sang thích cô. Rồi cậu chủ cũng sẽ chán cô thôi”. “Thật ra cô chẳng phải là bác sĩ tốt đẹp gì. Hóa ra cô tới đây để chia rẽ chúng tôi”. Ngải Ái lạnh lùng nói rồi đứng bật dậy, quay người định bỏ đi. “Ngải tiểu thư, cậu chủ chỉ muốn cô sinh con cho cậu ấy thôi”. Câu nói của Mộc Lị Vi khiến bước chân của Ngải Ái dừng lại. Cô ngoảnh đầu. “Tôi không tin cô đâu, là do cô đang ghen tị khi thấy tôi ở bên anh ấy”. “Cũng tự tin đấy chứ nhỉ?”. Mộc Lị Vi đứng dậy, đứng đối điện với cô. “Mộc Gia có truyền thống hàng trăm năm, người thừa kế phải sinh được đứa con nối dõi có dòng máu chính thống, đó chính là nhóm máu hiếm của cậu chủ. Mà cô lại là người có đủ điều kiện nên cô được chọn để sinh con cho cậu chủ”. Đầu óc Ngải Ái hỗn độn, cô có dự cảm không tốt lành. Sau đó có tiếng bước chân bỏ đi, Mộc Lị Vi không nói gì nữa…. Cô buột miệng: “Nói tiếp đi…!” Mộc Lị Vi mỉm cười đắc ý: “Cô quan tâm rồi hử? Ha ha. Coi bộ trong lòng cô cậu chủ cũng chiếm vị trí quan trọng ghê đấy”. Cô ta bước chân tới cạnh Ngải Ái, lấy từ trong túi áo ra một bức ảnh: “Ngải tiểu thư, cô nhìn cô gái này đi. Cô ấy đẹp đúng không?” Ngải Ái cầm lấy cúi xuống nhìn vào tấm ảnh, rồi bị bất ngờ. Đó chính là Kiều An Kỳ. “Cô ấy là…” Mộc Lị Vi nhìn Ngải Ái bằng đôi mắt sắc sảo: “Vợ sắp cưới của cậu chủ đấy”. 187. Tay Ngải Ái cầm tấm ảnh run rẩy, tấm ảnh rơi ra bay theo gió rồi đáp xuống mặt hồ. “Vợ sắp cưới…”. Cô khẽ nói. “Cô ấy là… vợ sắp cưới của Mộc Duệ Thần”. Thảo nào Mộc Duệ Thần đưa Kiều An Kỳ tới đây. Nếu là người trong biệt thự Mộc gia thì không có chuyện lúc nào cũng được ở kè kè bên cạnh Mộc Duệ Thần. Kiều An Kỳ trong sáng, ngây thơ như thế, rất có thể sẽ nhận được sự bảo vệ đặc biệt từ Mộc Duệ Thần. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngải Ái, Mộc Lị Vi hếch mày: “Sau nào? Cậu chủ chưa nói cho tiểu thư biết cậu chủ sẽ không cưới tiểu thư à? Nhìn cô bất ngờ quá nhỉ. Khi tôi còn được cậu chủ cưng chiều thì tôi đã nắm rõ trong lòng bàn tay điều này rồi”. Đầu óc Ngải Ái như nổ tung, trống rỗng, không thốt ra được câu nào. Khó khăn lắm mới chấp nhận làm tình nhân bởi vì anh đã hứa cô là duy nhất của anh. Giờ thì sao… giờ thì sao… Như những bức tường đổ sụp, trái tim một mớ hỗn độn. Giả dối! Tất cả những gì Mộc Duệ Thần nói với cô đều là giả dối. Cô muốn chạy đi nhưng lại bị Mộc Lị Vi kéo lại. “Thả tôi ra!”. Hốc mắt Ngải Ái cay cay. “Tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì nữa”. Mộc Lị Vi nhìn cô khiêu khích: “Ngải Ái, tôi còn chưa nói xong đâu, cô vội gì? Cậu chủ là người như thế nào, cho dù cậu chủ có cả ngàn, vạn đàn bà thì cô vẫn phải chấp nhận nếu không cô có tư cách gì để được cậu chủ cưng chiều. Hay là cô muốn cậu chủ cưng chiều cô cả đời. Nói cho cô biết, cô ngây thơ quá rồi đấy”. “Thả tôi ra!”. Ngải Ái giận dữ. “Tôi không tin cô, tôi sẽ đi tìm Mộc Duệ Thần”. “Cậu chủ sẽ chẳng nói cho cô biết đâu”. Mộc Lị Vi cười lạnh lẽo. “Vì cậu chủ yêu vợ sắp cưới của mình, Kiều An Kỳ. Và cũng do Kiều An Kỳ không thể sinh được đứa con có dòng máu chính thống để vượt qua rào cản khắc khe của dòng họ nên cậu chủ muốn cô sẽ là người sinh con cho cậu chủ”. “Lợi dụng con của tôi… để được kết hôn”. Môi Ngải Ái run rẩy. “Anh ấy sẽ không bao giờ làm thế… Anh ấy không ích kỷ như thế đâu…” “Tình yêu vốn ích kỷ mà”. Mộc Lị Vi vỗ vai cô an ủi. “Mặc dù tôi cũng yêu cậu chủ nhưng giờ tôi được tự do rồi. Chỉ có cô là kẻ đáng thương hơn tôi”. Ngải Ái giật mình nhìn vẻ mặt đau thương của Mộc Lị Vi. “Anh ấy yêu người khác rồi ư…” Vậy những đêm anh và cô bên nhau, những lời nói ngọt ngào là gì… Có đúng là vì mục đích của bản thân mà có thể giả tạo giống thật đến thế không? Mộc Duệ Thần đã dễ dàng đánh cắp được trái tim của cô. Giờ thì sao… Có người nói cho cô biết người anh yêu là Kiều An Kỳ. “Cô có nhận ra mấy ngày dễ thụ thai nhất trong tháng thì Mộc Duệ Thần sẽ cưng chiều cô hết mực không?”. Mộc Lị Vi ghé sát vào tai Ngải Ái, nói chỉ đủ hai người nghe. “Tin tôi đi, cậu chủ không yêu cô đâu. Thật đấy”. Đây là thời điểm tốt nhất. Mộc Duệ Thần đã nói với cô như thế. “Không…” Ngải Ái đẩy cô ta ra, bước lùi ra sau. “Tôi đến đây để nói cho cô biết sự thật, không hề có ý gì khác đâu”. Mộc Lị Vi nhún vai. “Cô cũng biết rồi đấy. Nếu cậu chủ muốn ở bên cô thì sẽ chỉ ở trong phòng trọ của cô. Đằng này cậu chủ lại vừa ở khách sạn vừa ở nhà cô. Đó là do còn có Kiều An Kỳ”. “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”. Ngải Ái gào lên, không hề ngoảnh đầu lại, bỏ chạy thật xa. Mộc Lị Vi nhìn theo cái bóng càng lúc càng xa dần, nhếch môi mỉm cười lạnh lẽo. “Đồ ngu!” Khẽ nói, rồi sau đó nện gót giày cao gót đi về hướng khác. Ngải tiểu thư, con đàn bà ngu ngốc, sao có thể chiếm được cậu chủ chứ. Ngải Ái chạy ra khỏi khuôn viên trường, chạy mãi không dám dừng lại. Sợ khi dừng lại, nước mắt sẽ tuôn trào. Cố nén những giọt nước mắt vào trong, ôm ngực cố nén cơn đau đớn. Tất cả những điều đó như tia chớp từ bầu trời xanh đánh trúng cô khi cô không kịp né, khiến cô bị lạc vào trong bóng tối không tìm được lối thoát. “Mộc Duệ Thần… Mộc Duệ Thần…” Cô gọi liên tục vào số của Mộc Duệ Thần nhưng đều tắt máy, càng khiến đầu óc cô thêm rối loạn. Nước mắt trào ra ướt hai bên má, cô tự nhủ với lòng mình rằng đừng có tin lời Mộc Lị Vi, chỉ khi nào chính miệng Mộc Duệ Thần nói ra mới tin được. Giơ tay bắt tắc xi, không quan tâm tới vẻ mặt của tài xế nhìn cô kinh ngạc, vừa khóc vừa nói tên khách sạn. Cô chạy hết tốc lực tới phòng của anh, nháo nhào đập cửa tới 20 phút vẫn không có ai ra mở. Rồi cô ngồi xuống nền nhà, bấm số điện thoại của Mộc Duệ Thần lại nghe tiếng tổng đài thông báo anh đã tắt máy. Cạch. Cửa phòng bật mở, cô bé mặc một bộ váy tối màu bước ra nhìn thấy Ngải Ái ngồi trước cửa vui vẻ reo lên: “A! Chị Tiểu Ái”. Ngải Ái nghe vậy cứng đờ cả người, đầu óc đang rối loạn cũng bị tiếng gọi ấy làm cho đóng băng. Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào hai má lúm đồng tiền xinh đẹp của Kiều An Kỳ, mỉm cười yếu ớt: “Angel!” Người đang đứng trước mặt cô chính là vợ sắp cưới của Mộc Duệ Thần. “Chị Tiểu Ái, chị sao thế?”. Kiều An Kỳ nhìn mặt Ngải Ái đầy nước mắt giật mình. “Chị tìm cậu chủ ạ? Cậu chủ và chú Giản bảo có việc quan trọng nên đi ra ngoài, tối sẽ quay lại đây. Chị ở đây đợi cậu chủ nhé…” Ngải Ái im lặng không nói gì, nhìn cô bé không chớp mắt bằng đôi mắt vô hồn. Angel, người cũng như tên, đẹp như thiên thần, hồn nhiên vô tư. Cô bé chỉ mới mười mấy tuổi, rất xứng đôi với Mộc Duệ Thần. Kiều An Kỳ ngồi xuống, nắm lấy tay Ngải Ái. “Chị Tiểu Ái, mặt chị xanh lắm, chị bị đau ở đâu ạ?” Ngải Ái lắc đầu, thờ ơ trả lời: “Angel… hãy nói cho chị biết… em và Mộc Duệ Thần có quan hệ như thế nào?” Đôi mắt Kiều An Kỳ mở to chân thành nói: “Em là…”. Ngải Ái thấy cô bé ngập ngừng một lúc, cắn môi rồi mới nói. “Vợ sắp cưới của cậu chủ”. 188. TẠM BIỆT Mộc Lị Vi không nói dối. Mộc Duệ Thần đang lừa cô. Đầu Ngải Ái chỉ có hai câu ấy. Cô lả đi, ngả người vào vòng tay ấm áp. Kiều An Kỳ ôm Ngải Ái, để Ngải Ái đang xụi lơ dựa vào mình. “Chị Tiểu Ái, chị bị sao thế, chị đừng dọa em”. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay Kiều An Kỳ đang gắng gượng đỡ cô, trên làn da trắng nõn mịn màng nổi cả gân xanh do cố sức, mặt cũng đỏ cả lên. Cô gạt tay cô bé ra: “Chị… không sao”. “Cậu chủ không nói rõ lúc nào thì về nhưng tối nay chắc chắn cậu chủ sẽ về. Chị Tiểu Ái, chị lo…” Kiều An Kỳ thản nhiên nói những lời để an ủi Ngải Ái. Thấy cô khóc liền đưa bàn tay nhỏ nhắn chùi nước mắt cho cô. “Chị Tiểu Ái, sao chị khóc nhiều vậy… Nếu chị bị đau ở đâu em sẽ đưa chị đi khám bác sĩ nhé…” Làm ơn… Đừng có ngây ngô như thế, làm ơn đi… cũng đừng tốt bụng như thế… Ngải Ái úp mặt vào đầu gối, hai vai run rẩy, cắn chặt môi khóc rấm rứt. “Chị Tiểu Ái”. Kiều An Kỳ ngồi bên cạnh cô. “Chị Tiểu Ái, không sao mà… Không sao…” Không sao mà được ư. Angel! Em không hiểu đâu. Mộc Duệ Thần đối xử với chị như thế này khiến chị giận anh ấy ghê ghớm. Người Mộc Duệ Thần yêu làm em khiến chị đau lòng lắm. Chị giận vì anh ấy đã lừa dối chị, đau lòng vì người Mộc Duệ Thần yêu không phải chị. Một lúc sau, Ngải Ái mới ngẩng đầu lên nhìn gương mặt lo lắng của Kiều An Kỳ mỉm cười. “Chị không sao. Chắc chị làm em sợ phải không?” Kiều An Kỳ lắc đầu, đỡ Ngải Ái đứng dậy, cúi đầu áy náy: “Em biết chị rất giận cậu chủ. Xin lỗi chị…” “Sao em lại là nói xin lỗi chị chứ?”. Ngải Ái cười khổ. “Đây không phải là lỗi của em.” “Sáng nay em không được khỏe lắm… nói chú Giản đừng cho cậu chủ biết mà…”. Cô bé áy náy. “Em muốn cậu chủ chăm sóc chị Tiểu Ái cơ nhưng sáng sớm cậu chủ đã đến khách sạn…” “Được rồi”. Ngải Ái rất muốn nghe cô bé nói cho cô biết toàn bộ sự thật nhưng từng câu cô bé nói ra cứ như những cây kim châm đâm sâu vào trái tim cô, đau tới mức cô thấy khó thở. “Em là vợ sắp cưới của anh ấy, đáng lẽ em nên nói cho chị biết sớm”. Ngải Ái cười gượng. “Ít ra chị sẽ không mất đi nhiều như thế này”. “Chị Tiểu Ái vẫn có thể ở bên cậu chủ được mà”. Kiều An Kỳ ngẩng mặt lên, hoảng hốt. “Em không sao đâu. Chị đừng để ý tới em. Em đã định không ngăn cản cậu chủ từ đầu. Anh ấy là người thích tự do, chẳng hạn như anh ấy ở cùng với chị Lily, cùng cháu gái của bác kia, rồi cùng với chị Lị Vi,…” “Đủ rồi Angel”. Ngải Ái cắt ngang lời Kiều An Kỳ để tránh việc cô phải nghe thêm nhiều cái tên khác… Mộc Lị Vi có thể nói dối nhưng Kiều An Kỳ thì không. Vì cô biết rằng Kiều An Kỳ rất ngây thơ, trong sáng và thuần khiết… Nhìn vào đôi mắt trong veo kia, không thể có chuyện cô bé sẽ nói dối. Đúng là một âm mưu hoàn hảo. Một âm mưu quá hoàn hảo, đúng tính cách của Mộc Duệ Thần. Cô là một con ngốc, vô cùng ngu ngốc, đem lòng yêu anh ta, tin anh ta, dựa dẫm vào anh ta, đầu hàng anh ta,… Và còn, tôn thờ anh ta nữa. Cô vì anh ta mà đánh đổi tất cả, để rồi nhận lại được sự thật này. Ngải Ái chợt bật cười, tiếng cười của cô nghe thật thê lương và đầy khổ đau. Cô giơ tay lên, ra sức chùi nước mắt, không nên khóc vì một người như anh ta. “Angel, chị có việc phải đi”. Ngải Ái bình tĩnh nói. “Nhờ em đừng nói cho Mộc Duệ Thần biết chị đã đến đây nhé”. Nếu anh ta biết tình cảm của cô hiện giờ thể nào anh ta cũng sẽ thấy buồn cười? Mà cũng có thể anh ta sẽ nổi giận, nổi giận vì cô đã biết tất cả. Kiều An Kỳ sửng sốt gật đầu: “Tiểu Ái, có thật… chị không sao chứ?” “Em đồng ý với chị thì chị sẽ không sao”. Nói xong, Ngải Ái quay người bỏ đi, để lại Kiều An Kỳ đứng tần ngần trước cửa phòng nhìn bóng cô ngẩn người. Nửa tiếng sau. “Chị Lị Vi”. Kiều An Kỳ băn khoăn nhìn người con gái xinh đẹp đang ngồi trên đầu giường quấn tóc sợ sệt hỏi. “Em nói như thế… có được không… nhìn chị Tiểu Ái… trông đau khổ lắm…” “Cô bé ngốc nghếch, việc gì em phải xót cho cô ta? Chẳng lẽ em nhẫn tâm muốn nhìn thấy chị Lị Vi phải đau lòng sao?”. Mộc Lị Vi quay sang, bật khóc. “Angel, em có biết chị đã ở bên cậu chủ mười năm rồi không nhưng cô ta lại cướp cậu chủ từ tay chị”. Đưa tay lau nước mắt, Mộc Lị Vi bò lại ôm Kiều An Kỳ. “Cậu chủ lại còn vì cô ta mà bẻ gãy tay chị… Chị… chị…” “Xin lỗi chị Lị Vi, em sai rồi. Chị đừng khóc”. Kiều An Kỳ vội ôm lấy Mộc Lị Vi. “Chị Lị Vi, nếu không nhờ chị thì em đã phải quay về cái trung tâm nghiên cứu đáng sợ kia, chịu những thí nghiệm đáng sợ…” “Được rồi, được rồi. Không sao rồi, đừng nghĩ tới những chuyện khiến em sợ hãi nữa nhé”. Mộc Lị Vi buông Kiều An Kỳ ra mỉm cười: “Nhớ kỹ nhé, lúc cậu chủ gặp em, em phải nói mình có nhóm máu trùng với nhóm máu của cậu chủ. Chị đã vì em mà làm giả hồ sơ nên em không được để lộ sơ hở”. “Nhưng mà… lỡ như bị phát hiện…” “Ngốc à, sở dĩ phân em vào nhóm các cô gái bán thành phẩm vì nhóm máu của em có 50% khả năng sẽ sinh ra con có dòng máu chính thống, 50% sinh ra con có dòng máu bình thường, tỉ lệ 50:50 mà. Cứ đánh cược một lần, đừng có lo”. “Angel không hiểu tại sao phải làm như thế ạ”. Kiều An Kỳ ngẩng đầu lên. “Nếu chị yêu cậu chủ sao lại không kết hôn với cậu chủ?”
Truyện khác cùng thể loại
970 chương
17 chương
25 chương
33 chương
58 chương