Bắc Hàn chăm chú lắng nghe Ngải Ái kêt, gật đầu đồng ý, đợi Ngải Ái thổn thức hơn nửa tiếng mới nói: “Miễn em vui là được”. “Em nói nhiều như thế này anh có thấy phiền không?”. Trong đầu dây phát ra giọng nói đáng thương của Ngải Ái. Bắc Hàn nhếch môi mỉm cười: “Anh rất thích được nghe em nói chuyện suốt ngày. Vì hôm nay là lần đầu tiên em chủ động gọi điên hco anh nên anh thấy lạ”. Ngải Ái nhìn chằm chằm về phía trước, lúng túng: “Dạ!” “Em nghỉ đi, nghe giọng em có lẽ em mệt mỏi lắm”. Ngải Ái gác máy, đi rửa mặt rồi nằm bịch xuống giường. Rốt cuộc, Mộc Duệ Thần có quấy rầy cuộc sống của cô không nhỉ? Bởi vì, tất cả mọi chuyện đều rất bình thường. ***************** Cố kiềm chế để không phải ăn sống mấy củ cải và rau xanh trên bàn, Ngải Ái đã phải nhịn đói hai ngày hai đêm dùng tốc độ nhanh nhất để làm món mỳ trứng cà chua, rồi hít lấy hít để mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, vừa định xúc mỳ ra khỏi nổi thì nghe ngoài cửa có tiếng đập rầm rầm rầm. “Ai!” Ngải Ái đằng đằng sát khí trả lời. “Cô Ngải, là tôi, Mạnh Á Xuyên! Mạnh Á Xuyên đây!” Ngoài cửa có tiếng nói gấp gáp và tức giận của Mạnh Á Xuyên, Ngải Ái quay đầu lại nói: “Cửa không khóa, tự mình vào đi”. Mạnh Á Xuyên vừa đi vào nhà nhìn thấy Ngải Ái đang trong bộ dạng “nữ thực như hổ”, xì xụp húp một bát mỳ to đùng đã hơn phân nửa: “Cô Ngải… cô…” Anh muốn nói lại thôi nhìn tướng ăn dũng mãnh của cô, nghĩ thầm, cô ấy từ châu Phi trốn tới đây? “Có việc gì không?”. Ngải Ái cầm chiếc bát lớn ngồi trên ghế nệm ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn nói “đây là giờ ăn cơm, tự dưng ở đâu nhảy bổ vào làm phiền tôi”. “Không có gì, tôi…”. Mạnh Á Xuyên vò đầu cười khà khà. “Tôi tới chỉ để hỏi cô Ngải đi làm thế nào?” “Cứ gọi tôi là Ngải Ái”. Ngải Ái bỏ cái bát đã được giải quyết sạch sẽ, cầm cốc nước lên. “Kết quả thế nào rồi?” “Tôi đã trúng tuyển”. Mạnh Á Xuyên vui vẻ giơ hay tay lên cao. “Tiểu Ái, chúng ta có thể được làm việc cùng nhau rồi”. Tiểu Ái? Tên này có một tật xấu mãi không sửa, ai thân thiết với anh ta? “Chúc mừng anh nhé”. Ngải Ái uống nước xong, thu dọn bát đĩa đi vào trong nhà bếp. “Nhưng xui cho anh là tôi xin nghỉ việc rồi cho nên chúng ta không có duyên phận được làm chung trong một công ty…” Nhạc chuông điện thoại phát ra cắt ngang lời Ngải Ái, cô nhìn dãy số xa lạ, bấm nút nghe. “Xin chào!” “Về đến nhà rồi chứ?”. Đầu dây bên kia phát ra giọng nam trầm trầm, rất nét. “Là anh…”. Mặt Ngải Ái biến sắc. “Anh gọi điện cho tôi làm gì?” “Xác nhận cô còn sống hay đã chết”. Anh cười. “Nghe giọng có vẻ cô rất khỏe”. “Đơn xin việc tôi để trên bàn, phiền anh duyệt đơn cho tôi, công việc này tôi không thích, và đối với hành vi biến thái của ngài thấy xấu hổ thay…” “Tốt”. Giọng nói đạm mạc bên đầu dây cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của cô. “Cô cố ý không đến, cứ chờ trang nhất số báo ra ngày mai”. “Anh…” “Sáng mai nhớ đi làm đúng giờ”. Nói xong, điện thoại cắt bụp. Tức! Ngải Ái bấm nút gọi lại, lẩm bẩm: “Mộc Duệ Thần, Mộc Duệ Thần, bà đây nhất định sẽ không bao giờ khuất phục trước thằng chóc chết tiệt là anh”. Máy báo bận, Ngải Ái bấm cả N lần đều không có tín hiệu, tức tối cô ném điện thoại xuống ghế sofa. “Tiểu… Tiểu Ái…” Người đứng bên cạnh đờ người như hóa đá chỉ tay vào ghế nệm: “Người vừa mới gọi điện cho cô…. có phải… Tổng giám đốc?” “Không phải”. Ngải Ái ngẩng mặt lên, mỉm cười. “Một tên biến thái ấy mà”. ********************** Ngải Ái tóm lược lại chuyện video clip và những hành vi biến thái của Mộc Duệ Thần cho Mạnh Á Xuyên nghe không ngờ Mạnh Á Xuyên không những không đồng ý cho cô nghỉ việc mà lại trưng ra một vẻ mặt ngưỡng mộ và thích thú, hai mắt sáng rỡ như sao: “Tốt qua, vừa đi làm đã được Tổng giám đốc chú ý không như tôi, phải vượt qua vòng phỏng vấn rồi phải thi viết mới được nhận vào một vị trí nhân viên quèn…” Nghe vậy, cô không nói gì: “Mạnh Á Xuyên, tôi nói rồi, Mộc Duệ Thần là một kẻ biến thái, anh ta cầm tù tôi trái phép, rồi quấy rối tình dục tôi mức độ nhẹ, đấy mới là vấn đề cốt lõi, anh nghe mà không hiểu ư?” “Tôi cũng muốn được Tổng giám đốc áp dụng quy tắc ngầm… Tiếc là… tôi lại là đàn ông…”. Vẻ mặt hối hận. Ngải Ái xụi lơ. Mấy người này không bình thường hay cô không bình thường đây? Chẳng lẽ hành vi của tổng giám đốc với cô chỉ như giọt nước, giọt nước à? [Hông hiểu, gần đây edit bám khá sát bản convert, vì không có thời gian suy nghĩ từ thay thế]. Ngải Ái nhíu mày. “Mặc kệ anh nói thế nào đi nữa, tôi vẫn nhất quyết phải xin nghỉ việc”. “Tiểu Ái này, tiền lương của M thị rất cao, được làm việc trong công ty này tích lũy được khối kinh nghiệm đấy”. Mạnh Á Xuyên khuyên nhủ. “Công ty có quy định nhân viên mới vào phải hoàn thành xong công việc mới được về, cho nên hầu hết những nhân viên mới vào đều thấy rất khổ sở, vì không làm hết được lượng công việc được giao nhưng rồi khi cô đã tập làm quen với công việc ở đây, cho dù có bị M thị sa thải thì khi sang công ty khác làm vẫn có thể đứng đầu…” “Khoan đã, anh nói là tất cả các nhân viên mới đều phải hoàn thành xong công việc mới được ra về?”. Ngải Ái nắm bắt được mấu chốt. “Anh cũng vậy ư?” Mạnh Á Xuyên gật đầu. “Dĩ nhiên, tôi được giao rất nhiều việc, phải mất cả ngày trời mới làm xong. Tiểu Ái, cô ưu tú hơn tôi đấy”. Nói xong, anh vò đầu ngưỡng mộ. Ngải Ái sững sờ một lúc, lẩm bẩm: “Nói vậy là… Anh ta không cố tình làm khó tôi…” Người khác một ngày hoàn thành xong còn cô mất tới ba ngày! Nói như vậy cô chỉ biết ăn là giỏi. Nước mắt tuôn trào! Do được Mạnh Á Xuyên đả kích, cô quyết định cho linh hồn mình được phiêu du trong gió một chốc lát…