Ngải Ái đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào Mộc Duệ Thần lúc này đã giúp cô gài lại nút áo, thả cô đứng xuống đất. “Tôi… làm sao thế này?” Cô ngước mặt lên, si ngốc nhìn Mộc Duệ Thần. Vòng tay ấm áp biến mất làm cô khó chịu, cô đã bắt đầu tham lam mùi vị trên người anh. “Cảm giác thế nào, đã đỡ hơn chưa?” Mộc Duệ Thần mỉm cười, chỉ vào tay cô. Ngải Ái bừng tình, thả tay xuống: “Cảm ơn Tổng giám đốc, tôi đỡ rồi”. “Có thật là cô không sao nữ a chứ, trợ lý Ngải”. Anh vươn tay ra vuốt ve gò má cô. “Hình như cô đau lắm, nếu không tại sao cô lại khóc”. Lúc này Ngải Ái mới nhận ra bỗng dưng cô khóc, vội gạt tay Mộc Dêệ Thần, tự lau nước mắt. “Mắt khô quá, khiến Tổng giám đốc cười rồi, tôi không sao”. “Ừ!”. Mộc Duệ Thần trả lời, rụt tay lại. “Không sao thì đi làm việc tiếp đi”. Anh vỗ vai Ngải Ái, tay nhấc chiếc bánh kem lên. “Làm việc xong thì tôi sẽ tặng cô chiếc bánh này”. “Thấy bánh kem bị lấy đi, Ngải Ái mở to mắt kêu lên. “Không được, không được đem đi”. “À… Nếu muốn ăn thì theo tôi vào trong phòng ngủ”. Ánh mắt anh xấu xa. “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ thưởng cho cô ăn bánh, thế nào, bé con?” Mặt Ngải Ái biến đổi rõ rệt, chạy ngay tới bàn lẩm bẩm: “Làm việc! Tôi làm việc!” Mỉm cười hài lòng, Mộc Duệ Thần quay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ánh mắt sâu sắc khó dò… Hôm nay đã xác định được, bé con không hoàn toàn mất hết trí nhớ… Quá nửa đêm, hai ngày hai đêm phấn đấu trong đói khát, lòng tham của Ngải Ái nổi lên, giùng giằng đứng dậy lò dò bước từng bước về phía phòng ngủ. Tới trước cửa, nhấn ngón tay để xác định dấu vân tay, “cách” một tiếng, cửa tự động mở ra. Rón rén đẩy cửa, Ngải Ái định thừa dịp Mộc Duệ Thần ngủ say cuỗm lấy chiếc bánh ra ăn ngấu ăn nghiến, tiền trảm hậu tấu, bởi vì với cô hiện giờ, việc ăn quan trọng nhất. Nhưng ngay khi bước chân qua cửa đã thấy có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm. “Tổng…”. Cô nắm hai tay lại, cười gượng. “Khuya thế này sao Tổng giám đốc vẫn chưa ngủ?” “Cũng chưa khuya lắm”. Mộc Duệ Thần đặt cuốn sách xuống, nhíu mày nhìn cô. “Trợ lý Ngải vào đây định làm gì?” “Tôi…”. Giọng Ngải Ái khàn khàn. “Đói…” “Công việc sao rồi?” Tổng giám đốc Mộc ôn hòa hỏi cấp dưới. “Đáng lẽ sáng hôm qua cô phải nộp lại tất cả, tôi đã gia hạn cho cô thêm mười mấy tiếng, làm xong rồi chứ, trợ lý Ngải”. “Không…”. Cô túm lấy góc bàn, cảm giác cả người mình giờ đều đã nhũn như con chi chi thiếu điều muốn té xỉu. “Vừa hoàn thành xong hai hợp đồng còn mấy bản nữa vẫn chưa làm xong”. “Ồ, vậy vào đây làm gì?”. Tổng giám đốc lại muốn cười. “Tôi đã nói rồi, phải làm việc xong mới ăn được”. “Tổng giám đốc, đây mà là công việc ở công ty nổi tiếng thế giới M thị ư?”. Ngải Ái nghi ngờ hỏi. “Đúng!” “Tổng giám đốc, cho hỏi anh là Tổng giám đốc thật chứ? Không phải là một kẻ lừa đảo hay tên biến thái muốn cầm tù nô lệ tình dục đấy chứ? Tại sao tôi lại có cảm giác càng ngày càng không phảo thế nhỉ?” Cô hỏi mà ánh mắt đói khát cứ nhìn vào chiếc bánh kem để trên bàn/ “Công ty lớn đến vậy là lại đối xử với nhân viên như thế này sao, tổng giám đốc của một công ty lớn lại bắt nhân viên nhịn đói suốt hai ngày hai đêm ư?” Mộc Duệ Thần quăng cho cô một cuốn tạp chí, đó là cuốn Forbes, có ảnh chụp Tổng giám đốc Mộc xuất hiện trên trang bìa với tiêu đề “Người đàn ông khiến nhiều cô gái trên thế giới khát khao, buổi phỏng vấn người thừa kế duy nhất của tập đoàn Mộc thị giàu có”. Ngải Ái run rẩy cầm cuốn tạp chí lên, Tổng giám đốc kia là thật, những ảo tưởng trong đầu cô đều tan biến như bọt biển… Cô trượt từ dưới bàn xuống đất, đưa tay đập mạnh vào trán, nhắm mắt thì thầm: “Đây không phải là sự thật, tất cả những điều này đều không phải sự thật…” “Đừng nghĩ rằng chỉ cần mở mắt ra thì tất cả những điều này đều là giấc mơ. Cô không mơ đâu, tất cả đều là sự thật”. Những lời Mộc Duệ Thần nói như muốn tống cổ cô xuống địa ngục, cô mở mắt ra nhìn mọi thứ trước mắt. Ông sao kia vẫn là ông sao, Tổng giám đốc kia vẫn là tổng giám đốc, bụng của cô vẫn đói… “Tổng giám đốc, khi nào thì ngài ngủ?” “Muốn nhân lúc tôi ngủ để ăn trộm, không có khả năng đó”. Anh cười. “Cho dù tô đang ngủ say, chỉ cần cô mở cửa trong tích tắc đó tôi sẽ bừng tỉnh. Xin lỗi nhé, tai tôi rất thính. Trừ khi…” Cô nghiến răng: “Trừ khi gì?” “Trừ khi cô ngủ với tôi, sẽ có hai khả năng cô sẽ có được chiếc bánh này”. “Hai khả năng gì?” “Một là tôi hảo tâm cho cô bánh, hai là tôi đột nhiên đi ra ngoài không có mặt ở đây… Nếu không cô sẽ không bao giờ có thể ăn trộm được đồ của tôi… Mộc Duệ Thần bình thản nói nhưng trong giọng nói lộ vẻ kiêu căng hơm hĩnh. “Tiếc cho cô, hai khả năng đó đều không xảy ra…” Tôi! Ngải Ái hít vào thở ra thật sâu, tức giận. “Nếu tôi bị chết đói, Tổng giám đốc sẽ phải gánh tội giết người”. “Trợ lý Ngải” Mộc Duệ Thần từ tốn. “Đừng xem nhẹ khả năng sinh tồn của con người, chỉ cần có nước, cô vẫn sống. Cô nghĩ cô sẽ chết ở đây, rất khó xảy ra”. A aaaaaaaaaaaaa! Ai tới! Giúp tôi! Một đao chém chết tên biến đang ngồi trên giường kia.